Trong lúc cậu đang quan sát mọi người, mọi người cũng đang quan sát cậu, mặc áo trắng, đồ lao động, tóc dài, dung mạo còn xinh đẹp hơn đại minh tinh mà bọn họ nhìn thấy trên TV, có cảm giác giống như chàng trai xinh đẹp phương Đông, phong độ cực tốt, chỉ đứng ở đó, không nói lời nào, rất giống một tượng sáp được cất giấu kỹ.
Thịnh Mộc Vũ đã miễn dịch với loại quan sát này từ lâu, nhưng ở trong đó có một người có ánh mắt quá nóng rực, tràn đầy tham lam cùng dục vọng, điều này làm cho cậu rất khó chịu, men theo ánh mắt làm da đầu tê kia nhìn sang, chạm mắt với một người đàn ông anh tuấn đeo kính, lần đầu tiên thấy đối phương, trong đầu Thịnh Mộc Vũ lập tức đánh giá hắn ta bằng bốn từ "mặt người dạ thú", ngoài mặt gọn gàng xinh đẹp, sau lưng u ám bại hoại.
Thịnh Mộc Vũ tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình, người này chẳng tốt lành hơn Phó Thành Chu bao nhiêu, vì vậy tránh thật xa, chọn một chỗ ngồi cách xa hắn ta nhất.
Cậu ngồi trên cái ghế gỗ cuối cùng, bên phải là một học sinh cấp 3 vừa mới trưởng thành, năm nay vẫn còn đang học cấp 3, kết quả bất ngờ đi đến nơi đây, mất đi con đường vào đại học, thật sự thê thảm bi ai.
Tên cậu nhóc là Nguyễn Niên, da trắng, ngũ quan thanh tú, có răng mèo, cười rộ lên rất đáng yêu, là một cậu nhóc hoạt bát cởi mở, gần giống với Hà Vân ở phó bản trước, đều là người không khép miệng được, tin rằng Hà Vân và cậu nhóc ở cùng nhau nhất định có thể tán gẫu đến ba ngày ba đêm.
Thịnh Mộc Vũ chưa ngồi được bao lâu thì đối phương đã đến gần nói chuyện.
Giọng nói trong trẻo sạch sẽ chỉ tuổi trẻ mới có: "Anh trai xinh đẹp, tên anh là gì vậy? Anh là người chơi mới sao?"
"Thịnh Mộc Vũ, tính là nửa người chơi mới đi..."
"Nửa người chơi mới là cái quỷ gì?"
"Tôi chỉ mới vượt qua một phó bản. "
"Vậy lệ quỷ rất đáng sợ sao?" Nguyễn Niên lo lắng hỏi, đây là lần đầu tiên cậu nhóc gặp phải chuyện thần bí như này, hơn nữa cậu nhóc là người mới, cũng không hiểu rõ phép tắc ở đây cho lắm.
Thịnh Mộc Vũ nhớ lại lệ quỷ của phó bản trước,: "Cũng chỉ như vậy... dọa không chết. "
Nguyễn Niên ah một tiếng, bị lời của cậu hù dọa, liền run rẩy hỏi sang chuyện khác.
Thịnh Mộc Vũ vừa mới giải thích xong cho cậu nhóc, một cụ già đã đi đến cửa, là vợ chồng với bà cụ kia, nhưng sau khi bà cụ dẫn cậu đến phòng khách thì không biết đã đi nơi nào, lúc này chỉ có một mình ông cụ.
"Cơm đã làm xong, mọi người đã có thể dùng bữa... dùng bữa... dùng bữa. " Cụ già lặp lại mấy lần, một con mắt bị mù, gương mặt không có biểu cảm gì hết nhìn bọn họ, quả thật khiến người dựng thẳng lông tơ.
Áo dài màu xanh đen, để một đuôi sam dài, chống cây gậy màu nâu, lưng gù xuống, ngoại trừ một con mắt bị mù, chân còn bị thọt, đi đường rất chậm, nói chuyện cũng vậy.
Một ông chú hơn bốn mươi tuổi dẫn đầu mọi người đi theo phía sau ông cụ, những người khác cũng lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, Nguyễn Niên và Thịnh Mộc Vũ đi ở đằng sau cùng, thỉnh thoảng nói vài câu, nhưng bởi vì bầu không khí rất yên tĩnh, làm cho giọng nói của bọn họ vô cùng lớn.
Cụ già xoay đầu lại trừng mắt nhìn hai người "đang thu hút sự chú ý" với đôi mắt vẩn đục.
Mọi người bị ánh mắt của ông ta dọa sợ không dám thở mạnh.
Thịnh Mộc Vũ lại giống như không tim không phổi giơ tay nhỏ với ông ta: "hi~ "
Ông cụ xoay người sang chỗ khác.
Thịnh Mộc Vũ chậc một tiếng, còn lạnh lùng hơn cậu nữa.
Nguyễn Niên nuốt mấy ngụm nước bọt, kéo tay áo của cậu,: "Anh Mộc Vũ, anh không sợ ông ta sao?"
"Sợ nha. " Thịnh Mộc Vũ nói như chuyện đương nhiên.
Thật sự là một câu trả lời không ngờ được, Nguyễn Niên sững sờ trong chốc lát: "Vậy anh còn chọc ông ta tức giận làm chi?"
"Hai việc này cũng không mâu thuẫn với nhau. "
Nguyễn Niên: "......" Được rồi, là vấn đề của tôi.
Trong mười người chơi, không phải không có người cùng tuổi với Nguyễn Niên, có một người tên là Tuyên Nhiên, là một cô gái xinh đẹp lạnh lùng chân dài 20 tuổi, bởi vì trang điểm và cách ăn mặc làm cô trông có vẻ rất trưởng thành, tựa như chị gái hai mươi mấy, một người khác tên là Cố Danh, Thịnh Mộc Vũ cũng không xa lạ gì, là người đàn ông còn đáng ghét hơn Phó Thành Chu kia, Nguyễn Niên cùng bọn họ không hợp nhau, hơn nữa cũng không thích nói chuyện, nhưng Thịnh Mộc Vũ không giống vậy, không chỉ kiên nhẫn nghe cậu nhóc nói nhảm, còn nói chuyện phiếm với cậu nhóc, cho nên, phía sau Thịnh Mộc Vũ có một người hầu nhỏ đi theo.
Ngay cả lúc ăn cơm cũng phải giành vị trí ngồi bên cạnh Thịnh Mộc Vũ, còn tại sao lại là giành, tục ngữ nói rất đúng, mặt đẹp, ăn cơm rất ngon, một bữa cơm sẽ có thể ăn ba bát.
Cố Danh và một nữ sinh viên mê sắc đẹp tranh đoạt ngang tài ngang sức, Nguyễn Niên ngư ông đắc lợi, đặt mông chiếm đoạt vị trí bên cạnh cậu, đến khi hai người kia nhận ra thì đều đã thấy được oán giận trong mắt đối phương, cô gái mê sắc đẹp tên là Trần Khiết, giậm chân một cái rồi rời đi, tâm trạng của Cố Danh cũng chẳng tốt đẹp gì, liếc nhìn cậu nhóc vô cùng hung hăng.
Nguyễn Niên le lưỡi vô cùng ấu trĩ, làm một cái mặt quỷ và động tác tay “hữu nghĩ quốc tế” ở sau lưng của bọn họ, đắc ý dào dạt: "Hừ, em sẽ không để cho bọn họ qua đây đâu, vừa nhìn đã thấy không có ý tốt gì rồi. "
"Mau ngồi đàng hoàng, thức ăn dọn lên rồi. " Thịnh Mộc Vũ vỗ cánh tay của cậu nhóc, nhẹ giọng nói.
Nguyễn Niên lộ ra răng mèo với cậu, nghe lời ngồi ngay ngắn, học sinh ba tốt đúng chuẩn online.
Bà cụ chậm rãi bưng thức ăn lên bàn, nhưng khi thấy rõ thức ăn trong mâm đồ ăn, vẻ mặt của mọi người chợt trắng bệch, cảm thấy buồn nôn.
Canh suông nước trắng cũng coi như tạm đi, dòi trắng lúc nhúc trong mâm là chuyện gì đây?
Thịnh Mộc Vũ sợ rất ít thứ, chỉ sợ loài động vật nhuyễn thể không xương sống như này, lúc này có vài con dòi mập đang giãy giụa trong một dĩa rau xanh ngay trước mặt cậu, ngọ ngoạy bò ra khỏi trong dĩa, nhúc nhích về phía Thịnh Mộc Vũ.
Thịnh Mộc Vũ cuối cùng nhịn không được, bắt đầu dời cái ghế, xoay người nôn khan ở bên cạnh.
Tóc dài buộc lên, Nguyễn Niên có thể thấy gò má của cậu, tái nhợt không có chút máu, dáng vẻ rất khó chịu, làm Nguyễn Niên bắt đầu lo lắng, vỗ vào phía sau lưng giúp cậu.
Động tác này khiến mọi người chú ý, cũng khiến đôi vợ chồng già không hài lòng, hai người ngừng bưng thức ăn, nhìn chằm chằm Thịnh Mộc Vũ, nhưng cậu không thèm để ý chút nào, so với lệ quỷ cùng NPC dọa người, cậu vẫn sợ đám dòi buồn nôn chán ghét kia hơn.
Qua vài phút, Thịnh Mộc Vũ đứng lên nói: "Tôi không muốn ăn... phòng ở đâu? Tôi đi nghỉ trước. "
Rất kỳ lạ là đôi vợ chồng già cũng không có từ chối yêu cầu của cậu, dẫn cậu đến phòng nghỉ.
Nguyễn Niên không yên tâm, muốn đi cùng, nhưng cậu nhóc không được đối xử đặc biệt như Thịnh Mộc Vũ, bị ông cụ đè vai ngồi xuống ghế, những người muốn rời đi cũng bị giam giữ như vậy.
Một người đàn ông râu ria xồm xoàm lập tức không vui, vô cùng can đảm khiêu chiến với ông cụ: "Tại sao tên tóc dài kia có thể đi?!"
Ông cụ nhìn chằm chằm hắn ta, giống như nhìn người chết, giọng nói như vải rách, khàn khàn: "Cậu chắc chắn muốn đi?" Ông ta đột nhiên nở nụ cười nham hiểm, lúc này thân thể tàn tạ cũng có vẻ dọa người.
Từ Khôn Bằng rụt cổ, nổi da gà khắp người, câm như hến, lời này giống như là cảnh cáo, hắn ta ấp úng không nói nữa, tựa như người vênh váo hung hăng vừa nãy không phải hắn ta.
Ông cụ thở nhẹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...