Điều khiến Giản Dao bối rối là cô vốn tưởng rằng hung thủ là sát thủ liên hoàn, lựa chọn nạn nhân sẽ theo quy luật, mà Nhiếp Thập Quân được hắn lựa chọn trước đó chắc chắn có đặc điểm nào đó. Không ngờ tới nạn nhân thứ hai là một người lang thang hoàn toàn khác biệt với Nhiếp Thập Quân. Đương nhiên là trong lịch sử không phải chưa từng xuất hiện vụ án như vậy. Ở Mỹ còn có sát thủ liên hoàn săn lùng tất cả đối tượng từ già đến trẻ, nhưng như vậy muốn tìm được quy luật hành vi của hung thủ càng thêm khó khăn.
Từ hiện trường đi ra, cô thấy Bạc Cận Ngôn đứng dưới ngọn đèn đường, anh nhìn về phía đèn giao thông, vẻ mặt lãnh đạm, không biết đang nghĩ gì.
Giản Dao đi qua.
Anh vô cùng tự nhiên kéo tay cô, ôm cô vào lòng. Giống y như xưa, vô cùng quấn lấy cô, tính cách này lại chứng nào tật nấy.
“Á…” Anh còn chưa nói gì, cô đã khẽ kêu lên.
Anh cúi đầu, ánh sáng phản chiếu qua kính râm, môi khẽ cong lên.
“Anh đã biết tìm hung thủ thế nào rồi.”
Giản Dao chớp chớp mắt, mỉm cười: “Vâng.”
Nhưng câu nói tiếp theo của anh lại khiến cô không cười nổi.
“Hôm nay trước khi trời tối anh có thể phá được án, bắt được kẻ khôn vặt mà ngu xuẩn này. Ngày mai, em quay về Bắc Kinh, ở nhà chờ anh.”
Giản Dao im lặng.
Bạc Cận Ngôn dừng một chút, ngẩng đầu, mặt nghiêng sang bên, ngón tay gõ lên gậy, nói: “Còn nữa, cách Lạc Lang xa một chút.”
Hắn lại mơ thấy con bướm.
Lúc này cảnh trong mơ vô cùng chân thật, giống như nhớ tới khi mới hơn mười tuổi, hắn và nhóm bạn thân, đi lên ngọn núi kia.
Trái tim ấm áp, mập mờ, rạo rực, đứa trẻ sống ở những năm tháng non xanh nước biếc. Tâm sự của thiếu niên nào có ai biết được?
Sau đó là nụ cười ngọt ngào của cô khiến lòng người rung động.
Sau đó hắn lại mơ thấy con bướm ẩm ướt, lúc nhúc, rực rỡ. Đều nói nhìn thấy bướm là nằm mộng xuân, hắn thầm chấp nhận.
Thỉnh thoảng cũng sẽ mơ thấy con bướm xơ xác, đổ máu. Hoảng sợ, dường như có thứ gì đó chợt lóe qua trong đầu, song không thể nhớ nổi.
Đây là bí mật của hắn. Cho dù sau này đã trưởng thành, mỗi khi gặp thất bại trong tình cảm với cô, hoặc bị hãm hại trong công việc, hoặc có chuyện không hài lòng, hắn sẽ luôn mơ thấy con bướm dẫn dắt hắn bay lượn. Com bướm kia có đôi cánh sôi nổi, mang theo sự tan biến và hương vị tự do khó có thể diễn tả bằng lời.
Trong góc tối tăm, hắn cảm thấy nhất định là nó dự báo trước điều gì.
Cho nên khi hắn quyết định giết chết Nhiếp Thập Quân, ấn tượng về con bướm này cứ thế xuất hiện trong đầu hắn.
Hắn mở mắt ra, nhìn cô ngồi bên giường, ánh mắt lo lắng.
Có cô làm bạn cũng là thu hoạch bất ngờ của hắn, nhưng hắn cũng hiểu đây là thứ mình nên có. Hắn giữ vai cô, cô dường như muốn giãy dụa, trong mắt cô nhanh chóng hiện lên vẻ chán ghét khiến lòng hắn chợt lạnh, lấy tay kéo cô qua, nói: “Tôi đã vì em giết nhiều người như vậy, em cho là còn có thể chỉ lo cho thân mình thôi sao?”
Cô đờ người.
Hắn bắt đầu hôn dọc theo mặt cô, sau đó kéo cô xuống giường.
“Không, em không đồng ý.” Làn gió khẽ thổi qua, Giản Dao lên tiếng.
Cô nhìn anh: “Em phải đợi anh cùng quay về Bắc Kinh. Anh đi mất thì em phải làm sao. Về phần Lạc Lang, nếu anh ghen thì sau này mỗi lần gặp anh ấy, anh đi cùng em là được.”
“Anh đương nhiên không ghen.” Bạc Cận Ngôn lập tức nói, “A… Anh chỉ là không quá thích anh ta thôi.”
Giản Dao cười, nói: “Vâng. Không ghen đâu.”
Lúc này ánh mặt trời đã dần nhô lên, tầng ánh sáng màu tím bao phủ mặt đất. Có chiếc xe im lặng đỗ bên đường.
Bạc Cận Ngôn nói: “Giản Dao, trong kế hoạch của anh không có em. Anh không thể bảo đảm an toàn cho em. Em có biết đây là chuyện quan trọng với anh không.”
“Từ khoảnh khắc nhìn thấy anh, em đã không muốn cho anh rời đi rồi.” Giản Dao nói, “Trong kế hoạch của anh không có em, cũng không có đôi mắt. Em có thể làm đôi mắt của anh. Còn nữa hiện tại em có thể tự bảo vệ mình. Em không cần anh bảo vệ.”
Bạc Cận Ngôn nắm gậy, giọng nói trầm khàn mà mạnh mẽ: “Nhưng anh không thể mạo hiểm như vậy.”
Giản Dao lập tức nói: “Nhưng em cũng không thể.”
Đúng lúc này, Phương Thanh đi tới, liếc nhìn vẻ mặt của hai người bọn họ, làm như không thấy, chỉ thản nhiên nói: “Họp.”
Giản Dao xoay người bước đi.
Bạc Cận Ngôn chậm rãi đi theo sau cô.
Đây là nơi xa lạ, Bạc Cận Ngôn hoàn toàn phải dựa vào tiếng động và chiếc gậy để phân biệt cảnh vật xung quanh, An Nham lại không ở bên cạnh, chẳng bao lâu Phương Thanh và Giản Dao đã bỏ xa anh một đoạn.
Giản Dao đi được một lúc, dừng bước, quay đầu lại nhìn anh. Anh đang dùng gậy, dò đường trên đất. Cô nhìn mấy giây, lập tức quay lại, kéo tay anh. Anh ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Anh biết là em sẽ quay lại.” Giản Dao không biết nói gì, tay cũng đã bị anh giữ chặt, hai người cùng đi về phía xe cảnh sát.
Chuyện xảy ra đột ngột, không có thời gian để tìm nơi khác họp. Mấy người im lặng đứng ngay sau xe cảnh sát, không đợi Thiệu Dũng lên tiếng, Bạc Cận Ngôn đã thản nhiên nói: “Hiện tại tôi đã có phác họa chuẩn xác về hung thủ. Hi vọng trước khi trời tối mọi người có thể bắt được hắn.”
Ngữ điệu nhanh chóng, còn mang theo chút kiêu ngạo.
Mọi người đều sửng sốt, nhưng trong lòng Giản Dao lại rõ ràng. Cô biết Bạc Cận Ngôn đang tức giận nên mới như vậy, cả người giống như bức điêu khắc bằng băng. Thực ra hai năm qua sau khi hai người ở chung, dưới sự hướng dẫn từng bước của cô, anh đã chẳng còn mấy khi tức giận. Không nghĩ tới hôm nay lại bùng nổ như thế. Anh chưa bao giờ tức giận với cô, mà đành phải tức giận với chính mình.
Song mọi người lập tức bị thu hút bởi nội dung trong lời nói của Bạc Cận Ngôn.
“Chúng ta đều đã biết hung thủ là một người đàn ông, là một lính mới, điều kiện kinh tế tốt.
Hôm nay chúng ta tiến thêm một bước xác nhận, hắn thấp hơn tôi 10cm, cũng chính là trong khoảng 175cm. Đây là phán đoán từ góc độ về độ cao của chữ viết ở trên tường. Hiện trường cũng không có dấu vết có vật thể làm vật lót, cho nên hắn chỉ đứng trên mặt đất viết hai câu tiếng Anh kia.
Hắn sử dụng tiếng Anh, hơn nữa ngữ pháp chính xác, chữ viết đẹp đẽ, có lẽ là thường xuyên viết. Hắn từng được hưởng sự giáo dục tốt đẹp.
Hắn cần vận chuyển sơn, dây thừng các loại công cụ, hơn nữa điều kiện kinh tế tốt, cho nên hắn chắc chắn có một chiếc xe. Cửa khu nhà này không có camera, nhưng mọi người có thể tìm chiếc xe này thông qua camera ở đèn giao thông vào lúc trước và sau khi nạn nhân tử vong, cũng tức là từ trong khoảng 1 rưỡi đến 3 rưỡi sáng. Đây là một chiếc xe con có giá cả trung bình.
Tòa nhà bỏ hoang này cùng với người đàn ông lang thang trong phòng đã ở đây một thời gian nên hắn mới chú ý tới. Bởi vì nguyên nhân nào đó hắn thường xuyên đi qua con đường này. Cho nên mới chú ý tới người đàn ông lang thang, quan sát thói quen cuộc sống của ông ta, đưa vào danh sách săn người của hắn, nhưng hắn cũng không phải ở gần đây. Bởi vì với tính cách cẩn thận của hắn, hắn sẽ không rời nhà quá xa, sẽ gây án ở nơi quen thuộc, nhưng tuyệt đối không ở trong bán kính 1 km. Thú vị nhất là chúng ta có thể phát hiện ra địa điểm này cùng với công viên đều nằm một hướng. Còn nhà của Nhiếp Thập Quân lại nằm ở vị trí trung tâm giữa hai địa điểm này. Tôi không thể khẳng định nó có ý nghĩa gì, nhưng khu vực này vô cùng quan trọng trong bản đồ tâm lý của hắn.”
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, Bạc Cận Ngôn lại nói: “Tìm ngoài bán kính 1 km, tiểu khu có căn hộ tốt nhất trong vòng bán kính 5km. Tôi đã điều tra qua, trong thành phố nhỏ này những tòa nhà như vậy không hề nhiều. Nơi thỏa mãn điều kiện địa lý chỉ có một gọi là “Giai Mỹ Danh Uyển”. Hung thủ của chúng ta sẽ sống ở đó.
Cho nên điều tra tất cả những chiếc xe đi qua con đường này từ 1 rưỡi đến 3 rưỡi sáng. Chủ xe cao 1m75, ở tại Giai Mỹ Danh Uyển. Ít nhất là có bằng trên đại học trở lên, có công việc tốt. Khi mọi người tìm được, hắn sẽ mặc áo phông hoặc polo, giao tiếp chín chắn, hơn nữa sẽ không quá kích động với việc mình phạm tội mà sẽ thề thốt phủ nhận.
Ngoài ra còn có một gợi ý giúp mọi người tìm được hắn. Trong vụ án đầu tiên, hắn thể hiện đặc điểm dịu dàng tinh tế, hiện trường cũng sạch sẽ, nhưng sau này hắn không chỉ để lại chữ viết, mà còn khiêu khích cảnh sát. Tôi đoán hắn nhất định đã bị kích thích nào dó. Hành vi lục soát ngày hôm qua của cảnh sát đã chọc giận hắn. Cho nên hắn mới bất thường như vậy, trong những người mọi người đã điều tra ngày hôm qua hoặc là người mà mọi người sắp xếp điều tra ở ngay bên cạnh hắn, cho nên mới khiến tâm trạng hắn bất ổn định đến thế. Hay nói cách khác mọi người đã chạm vào người và chuyện mà hắn để ý nhất.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...