Edit: Julia
Người chết là một người đàn ông.
Hơn nữa còn là người đàn ông trẻ tuổi, lịch sự, cười rộ lên, cả người trông rất vô hại.
Tất nhiên, đây chỉ là nhận định Phương Thanh đưa ra dựa vào thẻ căn cước trên người nạn nhân. Trên thực tế, thằng nhóc xui xẻo này bị người ta đâm tan tành, nằm ở trên mặt đất, bên chân Phương Thanh.
“Phó Vĩ 25 tuổi là người Cam Túc. Từ Bắc Kinh đến đây du lịch. Mấy ngày trước trọ ở khách sạn đại viện Diêu gia trước mặt.” Viên trinh sát dùng giọng lành lạnh báo cáo.
Mặt Phương Thanh âm trầm, xốc miếng vải trắng che phủ thi thể, liếc nhìn. Trong lòng chỉ cảm thấy đồ phá hoại cực kỳ. Khi anh ta đang muốn chuyển đi nơi khác, tại sao lại xuất hiện vụ án này. Ông trời đang chỉnh anh sao? Chỉ có điều, oán thầm thì oán thầm, Phương Thanh nhìn thi thể chằm chằm , cặp mắt kia còn độc hơn mắt ưng.
“Pháp y nói như thế nào?” Anh ta hỏi.
“Theo kết luận sơ bộ, thời gian tử vong là hừng đông hôm nay khoảng từ 1 đến 3 giờ sáng. Ngực và nhiều chỗ ở bụng bị hung khí sắc bén đâm bị thương, dẫn đến mất máu nhiều mà chết. Mặt khác, cổ tay có vết ứ đọng, có lẽ xảy ra đánh nhau với người khác. Hung khí là một thanh dao mỏng dài khoảng 15 đến 20 cm, chiều ngang khoảng 8-10 cm, thân dao có trọng lượng nhất định. Chất liệu cụ thể còn cần giám định thêm…”
“Tổng cộng đâm bao nhiêu nhát?” Phương Thanh hỏi.
“…Hơn bốn mươi nhát.”
Nhìn thi thể xong, Phương Thanh tựa vào xe cảnh sát bên cạnh, hút thuốc. Những cảnh sát lâu năm, nhìn thấy thi thể, cũng không đỡ được, ôm bụng nôn mửa liên tục ở cái rãnh bên cạnh. Phương Thanh mặt không đổi sắc, từ trong túi móc ra một viên kẹo bạc hà nhai để nâng cao tinh thần.
Ánh mặt trời rất lớn, bên ngoài tuyến cảnh giới, đầy người bu lại, đuổi cũng không đi. Ánh mắt Phương Thanh chậm rãi dò xét một vòng, hung thủ nói không chừng đang ở ngay trong đám người này.
Nhưng anh ta chỉ suy nghĩ vậy thôi. Biển người mênh mông, căn bản không nhìn ra.
Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn hoàn cảnh chung quanh ngõ nhỏ, trong đầu bắt đầu phát thảo tình hình vụ án tối hôm qua.
Sau nửa đêm, cơn mưa lớn rơi xuống, Khi Phó Vĩ trở về, chắc là mắc mưa, đây là một con đường hẻo lánh thông đến cửa sau của khách sạn, một người đàn ông như Phó Vĩ, chọn con đường gần, cũng không có gì kỳ lạ.
Ở thành phố cổ, rất nhiều người sẽ chơi đến nửa đêm, thậm chí suốt đêm. Vì thế, Phó Vĩ trở về thời điểm đó cũng không kỳ quái.
Mặc dù nước mưa đã rửa trôi phần lớn dấu vết, nhưng đất đai gần chỗ thi thể, những vết máu đỏ đã được ngâm rất lâu.