Hãy Nắm Tay Tôi, Tôi Sẽ Cho Cậu Hạnh Phúc


Hôm sau hắn và nó lại đến trường như mọi khi. Hắn đòi đèo nó nhưng nó ko muốn với 1 lí do rất đơn giản là chưa muốn để ai biết về mối quan hệ giữa nó và hắn. Thế là nó đòi đi xe buýt tới trường.
Sáng nay trên chiếc xe buýt mà nó thường gọi là cái hộp sắt khét lẹt đã chật cứng người. Chỉ vì nó chậm chạp lên ko có chỗ ngồi cứ phải đứng lắc qua, lắc lại đến nỗi chóng cả mặt. Nó lại cứ có cảm giác ai đó đang định nắm tay dở trò đồi bại với mình nên nhanh trí nó hạ thủ ko lưu tình đạp lên chân thằng dê già đó khiến hắn ko giám kêu chỉ giám suýt xoa. Nó bụm miệng cười đạp thêm 1 phát nữa vào nốt chân bên kia cho công bằng. Hắn có vẻ ko chịu được ghé sát tai nó gắt nhẹ.
- Này! Em vừa vừa phải phải thôi nhé.
Nó ngơ ngác quay lại nhìn hắn.
- Sao anh lại ở đây?
Hắn nháy mắt.
- Thì tại anh hứa với lòng mình rằng sẽ ko bao h buông tay em ra.
Cùng với lời nói hắn đan 2 đôi bàn tay vào với nhau.
- Nhưng mà chúng ta đã thỏa thuận là tạm thời dấu kín chuyện này rùi mà. Đừng nói nhuốt lời nha.
Hắn tự tin đáp lại.

- Anh hứa giữ bí mật ở trường vậy nên ở những nơi như thế này em ko có quyền lên tiếng đòi tự do bởi vì em đã là của anh.
Nó bĩu môi
- Anh đúng thật là cái loại cứng đầu khó bảo.
- Ừh! Anh khó bảo chắc em thì dễ bảo lắm.
- Anh..!
"kít" chiếc xe buýt chết tiệt thắng lại làm cả đoàn khách chao đảo. Nó xém ngã nhào may mà hắn nhanh tay bắt được eo nó.
- Cẩn thận 1 chút đi! Sao em hậu đậu thế?
Nó đẩy hắn ra.
- Tại bác tài thắng gấp đó chứ. Thôi xuống đi đến trường rồi.
Nó kéo hắn xuống xe rồi người đi trước người đi sau tiến vào trường. Chẳng hiểu sao hôm nay nó thấy ánh mắt mọi người nhìn mình lạ lắm. Tại sao vậy nhỉ? Nó tự hỏi mình nhưng rồi cũng nhanh chóng gạt phăng câu hỏi đó sang 1 bên.
Vừa bước chân đến cửa lớp nó đã thấy moi người đứng túm 5 tụm 3 chỉ trỏ, bàn tán cái gì đó. Tính tìm nhỏ Linh hỏi cho rõ mà h này nó vẫn chưa tới lớp. Nó tiến về phía chiếc bàn thân yêu ở cuối lớp quẳng cái cặp xuống rồi nằm gục xuống bàn. Chưa kịp nhắm mắt thì cái Linh và cái Trang đã hớt ha hớt hải chạy vào hỏi 1 câu ko đâu, ko cuối.
- Có thật ko mày?
Nó tự động biến thành con nai vàng ngơ ngác.
- Thật, giả gì ở đây? Tao chẳng hiểu bọn mày nói cái quái gì cả.
Trang lướt nhẹ đầu ngón tay trên chiếc điện thoại cảm ứng rồi đưa cho nó.
- Đây mày xem đi! Chuyện của mày và Lâm là thế nào.
Nó mắt chữ 0 mồm chữ A nhìn tấm hình hắn ôm nó trên xe buyt mà chẳng bào chữa được gì. Linh trống cằm xuống bàn.
- Mày và Lâm đang quen nhau à?
Nó xua tay cố phân bua.

- Ko phải đâu!
Nó cứ cãi bay cãi biến nhưng rồi cũng chẳng ai tin. Đám con gái trong lớp cứ xúm vào hỏi cho ra nhẽ khiến nó chỉ có nước độn thổ mấy được yên thân. Từ cửa hắn bước vào khiến ánh mắt con dân 11A1 đổ dồn về phía hắn. Nó chỉ sợ hắn lại blô bla hết mọi chuyện nhưng thật may là hắn làm ngơ và ngồi vào bàn học. Cả buổi học hôm đó thật nhàm chán. Chẳng ai nghe giảng cũng chẳng ai ghi chép. Dân tình 11A1 loạn hết cả rồi. Người này phi tàu bay giấy cho người kia đến nỗi chóng cả mặt nội dung vẫn chỉ xoay quanh nó và hắn. Bất chợt điện thoại nó báo rung. Nó móc con dế trong túi ra là tin nhắn của hắn.
- Nhóc con ngồi dưới đó ko được nhìn trộm anh đâu nhé!
Nó nhắn lại.
- Ko thèm!
- Anh thì thèm lắm! Hay anh xuống đó ngồi nhé.
- Ko chứa.
Nó toàn nhắn cho hắn mấy câu chẳng có chủ ngữ, vị ngữ làm hắn cũng phải khó chịu. Hắn dở trò hăm dọa.
- Ăn nói cho hẳn hoi nếu ko muốn mọi người biết chuyện.
Nó bực tức gõ mạnh từng chữ.
- Biết rồi! Nhiều chuyện quá.
2 người cứ nhắn qua nhắn lại mà chẳng để ý Dương Tuyền ngồi bên cạnh hắn đã thấy hết mọi chuyện. Nhỏ quay xuống nhìn nó với ánh mắt ko rõ nghĩa.
***

Giờ giải lao trên sân thượng.
- Tuyền! Bà kêu tôi lên đây có chuyện gì vậy?
Tuyền trống tay vào lan can.
- Thiên Vân! Bà có muốn dành lại Thắng ko?
- Đương nhiên muốn. Nhưng bằng cách nào chứ?
Tuyền thở hắt, ánh mắt chứa đựng sự ám muội.
- Làm cho chúng mất đi thứ qúy giá nhất của đàn bà.
Vân nhếch mép cười đểu.
- Cái đó thí dễ thôi.
Vậy là 1 âm mưu đồi bại chuẩn bị được thực hiện


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui