Hãy Nắm Lấy Tay Anh

- Anh ơi, nếu em lấy anh thì em sẽ ko phải sống trong tình trạng mẹ chồng – nàng dâu khổ sở nhỉ hihi. Em thích nhất cái đấy đấy.
- Em cầu hồn anh??? – Minh cười ngất.
- Ứ thèm nói chuyện nữa.
- Thôi nào, uh uh, bố mẹ anh quý em còn hơn cả quý anh nữa chứ, anh ghét lắm, sau này lấy em về rồi, anh sẽ nhân lúc bố mẹ không ở nhà để bắt nạt em. Cứ cẩn thận đấy.
- Haha, hiền như anh mà bắt nạt nổi em á? – Gia Hân bĩu môi.
- Hiền hả? Từ bé đến giờ chắc anh chỉ hiền trong mắt mỗi mình em thôi, không thấy ngày xưa bố mẹ bó tay vì những trò anh bày ra à, đi đâu cũng bị gọi là “nghịch như giặc”. Mà em thử sang Pháp hỏi xem, xem anh có phải sát thủ nữ sinh không? Nhân tiện hỏi xem anh đã đánh cắp bao nhiêu trái tim thiếu nữ, làm tan nát bao nhiêu trái tim cô gái rồi. Không “hiền” cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng nhé!
- Anh đang khoe chiến công đấy à? – Gia Hân bẹo vào sườn Minh.
- Không, anh chỉ đang nói thật thôi mà hehe. Chẳng qua từ bé đến lớn anh chiều em quen rồi, đến lúc lớn lên anh lại đi học ĐH ở nước ngoài, rồi lại thạc sỹ. Trong những năm tháng trưởng thành của anh không có em, nên em không biết anh “quái” như thế nào thôi :D.
- Hihi, trong đầu em lúc nào anh cũng vừa hiền vừa ngố, mẹ em còn bảo anh “tồ” lắm cơ. Hồi học cấp ba, đã cao to, hay quên đeo phù hiệu lại còn cứ thích đi ra đứng ngoài cửa lớp, xong bị sao đỏ bắt cơ haha. Hâm thế không biết.
Minh cười phá lên, đã lâu rồi không có ai nhắc cho anh nhớ những kỷ niệm thời quá khứ. Bỗng dưng anh trầm ngâm nhớ lại.
Anh 11 tuổi, cô 3 tuổi. Năm ấy, khi Minh ngồi ấm ức trong góc nhà vì bị mắng oan, có một cô bé nhỏ lẫm chẫm chạy đến, vỗ vỗ vai anh đầy an ủi, cười tít mắt khiến anh vừa khóc vừa cười theo.

Anh 12 tuổi, cô 4 tuổi. Minh đánh nhau ở trường, về nhà bị bố ột trận nên thân. Anh không khóc, nhưng khi cô bé bốn tuổi lon ton chạy đến bên anh, ngồi xuống cạnh anh, nước mắt Minh tự nhiên trào ra. Lúc ấy, Gia Hân chưa hiểu chuyện, chỉ nhìn thấy “anh trai” bị đánh, cô ngước đôi mắt to đen láy lên hỏi anh: “Đau lắm không anh, để em thổi cho nhé?”, rồi thổi phù phù vào cánh tay Minh. Ngọn gió mát lành thổi lên tay Minh, xoa dịu mọi sự đau đớn. Trong mắt Minh lúc đó, Gia Hân là người duy nhất yêu thương anh.
Anh 13 tuổi, cô 5 tuổi. Có bất cứ thứ gì, quà vặt, đồ chơi, Gia Hân cũng vác về chia cho Minh.
Đó là cô gái đầu tiên biết quan tâm anh như thế, những cô gái bằng tuổi Minh lúc đó không có ai cư xử như Gia Hân. Tình cảm cứ nuôi dưỡng dần dần từ thuở đó. Bàn tay bé tí tẹo thuở ấy là bàn tay ấm áp nhất trong cuộc đời Minh. Và bây giờ, bàn tay ấy đã lớn, anh đã nắm được bàn tay ấy rồi, sẽ mãi mãi, mãi mãi không bao giờ buông ra đâu.
- Thế mẹ em có kể cho em nghe là anh thích em từ khi nào không?
- Ko, sao mẹ em biết được hihi. Chẳng lẽ hồi bé anh công khai như thế á?
- Ko, anh hỏi em thế thôi. Anh tưởng người lớn nhận ra, anh thấy hồi bé anh tỏ rõ thái độ bỏ xừ. Đi chơi đâu cũng rủ em chơi cùng, có gì ngon cũng mua về cho em ăn trước, đi chơi đâu cũng mua búp bê về cho em chơi. Từ hồi bé tí, anh đã thích chơi với em rồi, oặt cả người bế em đi chơi. Hồi đấy anh xem em như búp bê í haha, mắt đen lay láy, môi chúm chím, mũm mĩm mập mạp, chẳng nhớ đến lúc nào thì bắt đầu nghiêm túc hơn, ko coi em là búp bê nữa nhỉ? Ước gì có ông Biết Tuốt trả lời cho anh câu hỏi này.
- Khiếp, dám coi em là đồ chơi à?
- Dở hơi à, anh là con trai mà, sao lại coi búp bê là đồ chơi. Con trai có chơi búp bê đâu. Chắc tại từ bé anh đã háo sắc đấy. – Minh quay sang bẹo má Gia Hân, lắc lắc.
- Này, anh có cả một quyển nhật ký hồi bé đấy, về sau đọc lại mới thấy em xuất hiện nhiều dã man, trang nào cũng có. Chưa bao giờ cho ai xem nhé. Lúc anh học ở Pháp, ngày nào cũng lôi ra đọc, tối nào trước khi đi ngủ cũng viết. Không có những quyển nhật ký này chắc anh chết vì nhớ nhà mất.
- Anh thầm yêu em lâu thế rồi cơ á?

- Cho phép anh không trả lời câu này nhé. Mất giá lắm cưng ạ.
Gia Hân lườm anh, nhưng miệng cười toe toét khi anh giơ quyển nhật ký ra trước mặt. Cô sung sướng với tay chộp lấy, nhưng anh càng giơ cao lên. Gia Hân phụng phịu mãi chẳng ăn thua, Minh cao hơn cô những hai cái đầu, với mãi không được, cô nảy ra một sáng kiến. Gia Hân nhảy lên, thơm vào cằm anh, Minh khựng lại, hơi ngạc nhiên, rồi từ từ hạ tay xuống, Gia Hân nhanh tay giật lấy. Chiến lợi phẩm đã nằm trong tay cô.
- Thôi, về nhà hãy đọc. Gió biển lạnh lắm Gia Hân à.
- Không, em thích đọc ở đây cơ hihi. Ngồi ở nhà không có đón được gió biển thư thái như thế này đâu.
Nhật ký:
Ngày….tháng….năm….
Hôm nay nhà chú Dũng mới có thêm em bé. Bố mẹ bảo hãy coi em như em gái mình. Chiều nay vào viện thăm em, được chạm khẽ vào má em. Sao bé tí vậy, đáng yêu quá!!! Em gái à, lớn nhanh lên, anh dẫn đi chơi nhé!
Ngày…tháng…năm…
Em được 3 tháng rồi. Em xinh như búp bê, mắt đen láy như búp bê, miệng thì chúm cha chúm chím. Hôm nay mình bế được em một lúc thì mỏi tay, phải trả em lại cho cô.
Ngày…tháng…năm…

Hôm nay được giao nhiệm vụ trông em, hại mình không được đi chơi đá bóng. Nhìn em xinh thì cũng thích, mỗi tội suốt ngày khóc, điếc tai, mình phát cho em một phát, nó im bặt, xong nhìn thấy cô thì khóc ré lên, làm mình bị mẹ sang xách tai lôi về. Mình có làm sai gì đâu nhỉ, mình hư thì mẹ đánh mình, em hư thì mình đánh em, mà sao ai cũng mắng mình không thương em nhỉ?
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay em biết cười lúc nhìn thấy mình rồi, chắc tại chăm chỉ sang chơi với em nên mọi người đều bảo Gia Hân quý Nhất Minh lắm, hễ nhìn thấy mình là cười thành tiếng cơ nhé! Mắt nó đảo liên tục, tay mình giơ ở đâu thì nó với theo ở đấy.
Ngày…tháng…năm…
Mới đi bồi dưỡng đội tuyển một tuần ở Nam Định, lúc về nhà mọi người bảo em biết nói chuyện rồi. Mình hí hửng chạy sang, kể một thôi một hồi chuyện mình học giỏi nhất lớp, xong nó im re, cứ nhìn chằm chằm mình, nhất quyết không chịu nói. Mình gọi tên Gia Hân mãi mà bé chẳng thưa gì cả, bé hư quá, anh dỗi luôn, không bao giờ thèm kể chuyện à nghe nữa.
Ngày…tháng…năm…
Eo ơi, hôm nay đang chơi với em bé ngon lành, tự dưng bị nó đái dầm ra, làm mình ướt hết cả quần, xấu hổ quá huhu. Mình muốn phát cho nó mấy phát, nhưng sợ nó khóc ré lên nên lại thôi. Đáng ghét, về sau lớn lên thì chết với anh, anh bẹo cho chết luôn hahahahaha. Nói thế thôi chứ em mà bị mình bẹo cho chết thì ai chơi với mình.
Ngày…tháng…năm…
Mẹ bảo phải ăn nhiều mới lớn nhanh để bảo vệ được em. Nên dù mình chẳng thích cà rốt tẹo nào nhưng mình đành nhắm mắt, ăn ngấu nghiến. Giời ơi sao tôi khổ thế này? Nó 4 tuổi rồi mà cứ bé tí thế nhờ. Lớn nhanh lênnnnnnnnnnnn….
Ngày…tháng…năm…
Sinh nhật Gia Hân 8 tuổi: Hôm nay mình đưa em đi thả diều, Gia Hân cười toe toét, thích lắm. Mình thích nghe tiếng em cười khanh khách, thích được em khen “Anh Minh siêu quá, hoan hô hoan hô”. Thích nhìn em cười tít mắt lại, tóc bay lơ phơ, 8 tuổi rồi mà đứng với mình bé tí tẹo, mình bế vẫn thấy nhẹ tênh. Hai anh em đi chơi với nhau vui lắm. Nhưng hôm nay đi thả diều lúc giữa trưa, lúc đi mình lại quên ko đội mũ cho em. Dắt em về nhà, mẹ sờ trán em nóng ran, vội vã đưa em sang nhà em thì bị sốt. Mình chưa kịp phi sang xem e thế nào thì đã bị bố lôi ra đánh ột trận. Bố đánh đau, nhưng mình khóc ko phải vì đau, mà là vì: em vì mình mà bị ốm. Mình bị đánh là đáng, không biết bây giờ con búp bê của mình ốm thế nào rồi. Thương quá! Hối hận quá! Anh xin lỗi Gia Hân nhé!
Gia Hân đọc đi đọc lại đoạn này, tự dưng thấy cay cay nơi sống mũi. Gia Hân vẫn nhớ hồi bé anh bị đánh rất nhiều vì cô, bao nhiêu lần cô nghịch ngợm gây chuyện, còn anh thì đứng ra chịu phạt, cho đến tận lúc anh học lớp 12, cô sắp tốt nghiệp tiểu học mới đỡ. Nhưng chuyện này thì cô không biết, cô ốm đâu phải tại anh, tự dưng lại khiến anh chịu đòn oan. Một giọt nước mắt rơi xuống đầu gối, Gia Hân bắt đầu thút thít khóc:

- Sao hồi bé em đáng ghét thế nhỉ? Anh bị đánh bao nhiêu vì em.
- Em dở hơi à, chuyện qua lâu rồi, giờ còn khóc lóc cái gì. Bây giờ mà bố đánh đòn anh thì em hãy khóc, nhé! Ngoan nào, nín đi nào. Chỉ vài roi thôi, như phủi bụi ấy mà, anh không đau thì em khóc cái gì.
- Không đau mà anh khóc à huhu – Gia Hân gắt lên. – Em ghét nhất là có trò có cái gì cũng giấu em nhé. Bị đánh đau mà chẳng sang nói với em gì cả, thế mà hễ em quên không nói với anh em bị ngã xước chân, anh cũng mắng em té tát. Lớn lên cũng thế, năm ngoái anh gặp tai nạn xe ở Pháp cũng chẳng nói cho ai. Có công bằng không hả?
- Uh, anh xin lỗi.
- Hôm nay em mới biết ngày hôm đấy anh bị đánh, em còn cứ nghĩ mãi tại sao anh không sang chơi với em, thăm em, em nhớ rõ vì lúc đấy em ghét anh cực kỳ, nghĩ anh đưa em về rồi lại tót đi chơi tiếp. Thật ra sáng em đã thấy hơi mệt rồi, nhưng lúc anh rủ đi thả diều, thích quá, em chẳng nghĩ ngợi gì nữa, đi luôn. Đều là em tự chuốc lấy mà huhu. Sau đấy thì sao, ở nhà anh thì sao?
- Đấy, em đọc trong nhật ký, thấy rồi còn gì. Chỉ có thế thôi!
- Em muốn nghe anh kể cơ.
- Không, xấu hổ lắm.
- aaaaaaaa kể đi.
- Em lắm chuyện quá đấy, búp bê lớn ạ. Đàn ông con trai kể chuyện bị đánh đòn, có gì hay ho đâu cơ chứ? Kể xong em lại khóc thì anh dỗ em kiểu gì.
Mặc kệ Gia Hân năn nỉ, ỉ ôi, dọa dẫm, phụng phịu kiểu gì, Minh cũng kiên quyết không kể, đứng dậy kéo cô về phòng. Nhìn cái dáng vẻ yếu đuối của Gia Hân đi bên cạnh, nép vào người mình, hai tay bám chặt cánh tay anh, Minh nhoẻn miệng cười. Cứ mỗi lần cô biết về một lần anh chịu đau thương vì cô, Gia Hân lại tỏ ra ngoan ngoãn, biết điều như thế này này. Cái dáng điệu bé bỏng, dễ thương của cô những lúc như thế thật sự khiến anh không thể chịu nổi, chỉ muốn ôm nghiến vào lòng. Chắc cô thương anh nhiều lắm, Minh biết thừa, càng thương cô càng bám tay anh chặt hơn, mắt càng đỏ hơn, đi càng sát anh hơn. Nhưng càng như thế, anh càng không muốn kể chi tiết những chuyện ngày xưa, bởi có lúc anh vẫn tự hỏi mình, cô nhận lời anh chỉ vì sự cảm động, cảm động vì những gì anh làm cho cô, hay bởi cô thực sự đã không coi anh là anh trai, thật sự yêu chàng trai tên Minh này. Yêu anh vì anh chính là anh, chứ không phải vì anh đã quá thân thiết và quá hiểu cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui