Hãy Nắm Lấy Tay Anh

Từ bé đến giờ, chưa bao giờ Gia Hân nghĩ đến chuyện Minh thích cô, bởi lúc nào cô cũng thấy anh có người yêu bên Pháp. Thú thật là cô không quan tâm lắm đến chuyện tình cảm của anh, bởi từ khi trưởng thành, cấp hai, rồi lên cấp ba, Gia Hân cũng háo hức theo đuổi chuyện say nắng của bản thân. Hơn nữa, khoảng cách xa như thế, cả không gian lẫn thời gian…có nằm mơ Gia Hân cũng không nghĩ đến. Nhưng từ lần cuối cùng anh tỏ tình với cô qua mạng, rồi thi thoảng nửa đêm gọi điện đòi nói chuyện với cô suốt đêm, Gia Hân bắt đầu hoang mang thật sự. Nhất là sau vụ anh cãi nhau với cô sau ngày Halloween, Gia Hân mới hơi tin vào lời tỏ tình ẩn ý của anh.
Halloween.
MingMing: Anh vừa xem ảnh em đi party Halloween. Ăn mặc thế mà được à?
XingXing: Beautiful witch mà anh. Hơn nữa, em gái anh lớn rồi, cho em điệu đà một tí chứ :P
MingMing: Hở hang như thế chỉ tổ kêu ong gọi bướm :-w. Anh biết thừa ý đồ của em :-w
XingXing: Em chẳng có ý đồ gì hết ;))
MingMing: Còn ko phải gây sự chú ý của hắn ta sao :-?
XingXing: Hehe bị anh bắt bài rồi :”>
MingMing: Lần sau ko được phép ăn mặc như thế nữa!!!

XingXing: Chuyện riêng của em chứ >:P
XingXing: Thôi, ko nói chuyện vs anh nữa. Em đi chúc mừng sinh nhật một người rồi đi ngủ đây.
MingMing: Đứng lại đấy cho anh. Lần nào cũng có bài chuồn như thế. Ko được đi.
Minh còn chưa nói xong thì Gia Hân đã out ngay lập tức. Lần nào cũng thế, cứ anh trêu chọc hoặc nói gì khiến Gia Hân cứng họng, không đấu khẩu lại được thì cô liền đánh bài chuồn, out ngay khiến anh chẳng thể làm gì được. Nhưng lần này anh không thể tha cho cô được. Minh gọi điện về Việt Nam, 12h đêm, điện thoại Gia Hân rung lên bần bật. Cô vừa mở máy thì đã nghe một tràng, giọng Minh vọng ra từ điện thoại vừa giận dữ, vừa lạnh lùng, chưa bao giờ cô chứng kiến anh tức đến như thế. Tức cái gì chứ, người tức phải là cô, hôm nay ăn mặc như thế, trang điểm như thế mà chẳng gặp được “người trong mộng”. Anh mắng cô cái quái gì vậy? Gia Hân ấm ức định cãi, nhưng Minh quát liên tục khiến cô không tìm được khoảng trống để xen vào. Bình thường đối với Gia Hân, anh rất hiền, nhưng khi anh tức giận thế này, dù muốn cúp máy, Gia Hân cũng không dám. Giọng nói đanh thép của anh toát ra cái uy rất lớn với cô. Cô cá là bây giờ trán Minh đang nhăn hết lại. Thôi vậy, cô để điện thoại ra xa, cho anh tự nói một mình. Đến 10 phút sau Gia Hân mới nhấc máy lên.
- Anh nói xong chưa?
- Anh lo cho em. – Giọng Minh trầm xuống.
- Không cần anh lo mà. Em có làm sao đâu. Chỉ là trang điểm một chút, ăn mặc hơi ngắn một chút. Người yêu anh chẳng toàn những chị phóng khoáng dã man, sao không thấy anh ý kiến gì?
- Hiện giờ anh không có người yêu. – Minh gằn từng tiếng.

- Uh thì người yêu cũ. Tóm lại là chẳng hiểu tại sao anh phải cáu như thế với em cả? Con gái ăn mặc đẹp là chuyện bình thường mà.
- Em không hợp với phong cách đấy đâu!
- Thì bây giờ em thay đổi. Em muốn thay đổi vì người em thích.
- Nhưng anh ta có đến đâu, Kiên có đến đâu. – Minh hơi gắt.
- Làm sao em biết trước được anh ấy không đến? Anh cứ thế này em sẽ tưởng anh ghen thật đấy!
- Anh đang ghen thật mà. – Minh trầm giọng xuống, nói lí nhí hẳn.
- Lại bắt đầu rồi đấy. Anh đừng đùa em như thế, em không thích đâu. Anh làm em sợ đấy!
- Anh-không-đùa. – Minh thở dài – Thôi, muộn rồi, em ngủ đi.
Gia Hân không nói năng gì, không chào tạm biệt anh, không chúc anh ngủ ngon như thường lệ, chỉ lặng lẳng cúp máy luôn. Rồi tự dưng hai hàng nước mắt cứ lặng lẽ chảy mãi, một lúc sau sờ tay lên mặt Gia Hân mới biết mình đang khóc.
Cô có người cô thích rồi, nếu Minh thích cô, mà cô không thích anh, cô sẽ phải đối xử với anh như thế nào? Mà cái cảm giác giận dỗi, nhưng cũng ngọt ngào khi được anh quan tâm khi nãy rốt cục là gì đây? Anh là người con trai đầu tiên lo cho cô từng tí, từng tí một như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui