Hãy Nắm Lấy Tay Anh

Trái tim Gia Hân tự dưng thấy ấm áp lên hẳn khi nhìn thấy anh, ánh mắt cô nhìn anh cũng có phần hơi khác, chẳng biết anh có đủ nhạy cảm để nhận ra không.
Anh từng nói với một người về cô: "Ánh sáng của cô bé nhẹ dịu như một ngôi sao, không phải ngôi sao không đủ sáng, chỉ vì ngôi sao ấy đã bị ánh mặt trời che lấp đi thôi, đến khi màn đêm buông xuống ngôi sao ấy sẽ thắp sáng cả bầu trời."
Nhất Minh lớn lên bên Gia Hân từ nhỏ, là “thanh mai trúc mã”, gia đình hai bên cũng thân nhau như anh em ruột. Từ thời Gia Hân còn lẫm chẫm bước đi từng bước, cô đã quen với việc có một người anh hơn mình tám tuổi, luôn yêu chiều, nâng niu, chiều chuộng cô. Khi cô còn bé, mỗi lần Gia Hân khóc, anh đều bế cô, cõng cô, kể truyện cười cho cô nghe. Đến lúc Gia Hân lớn lên – khi cô bắt đầu biết khóc vì những thứ tình cảm đơn phương đầu đời, anh tình nguyện làm “thùng rác” miễn phí của cô, dùng danh nghĩa một ông anh trai, âm thầm gánh hết những nỗi buồn của cô. Người đó làm cô đau bao nhiêu, anh lại làm vết thương ấy lành lại, để rồi tự gánh lấy nỗi đau ấy về mình bấy nhiêu.
Anh đã yêu cô từ rất lâu, rất rất lâu, chính xác được bao nhiêu năm thì Minh chẳng còn nhớ nữa. Lần đầu tiên phát hiện ra tình cảm của mình, anh đã phải đấu tranh với bản thân rất nhiều, chỉ để xác định đó là cảm giác quá quen, quá thân thuộc hay chính xác là tình yêu. Thời gian sẽ là lời giải đáp tốt nhất. Mùa hè năm ấy, Minh lần đầu tiên xách hành lý, đi trên đôi chân của mình, bắt đầu một cuộc sống tự lập. Những ngày tháng học Đại học ở Pháp, có một người luôn trở thành động lực thôi thúc Minh cố gắng không ngừng.

Bao nhiêu năm anh đi học xa, hết Đại học lại đến Cao học, mặc dù rất ít gặp nhau – chủ yếu là giữ liên lạc qua mạng, nhưng tình cảm trong Minh chưa từng thay đổi. Anh không hiểu ở Gia Hân có điểm gì đặc biệt thu hút anh đến vậy. Cô chỉ là một cô gái bình thường, chẳng có gì nổi bật, vụng về, lại lười biếng, thậm chí chẳng có tí khái niệm gì về cái gọi là “nữ công gia chánh”. Nhưng cứ mỗi lần nhắc đến cái tên ấy, nhớ đến gương mặt ấy, Minh lại không ngăn được mình nở một nụ cười, phát hiện ra trái tim mình vẫn luôn lỡ mất một nhịp, và lại luôn nhớ về hình ảnh một cô bé 13 tuổi, tóc thắt bím hai bên, nhất nhất ôm lấy chân anh gào khóc gọi “Anh trai” ngày anh đi du học. Dù chỉ là “Anh trai”, nhưng chỉ cần cô bé ấy muốn anh ở bên cô, anh đã mãn nguyện lắm rồi.
Cô chưa một lần nhận ra… anh luôn đứng một chỗ nhìn cô, đợi cô. Không phải vì Gia Hân vô tâm, mà bởi cô đã quá quen với cái danh nghĩa “anh trai – em gái” từ thuở bé, cái khoảng cách từ một bức tường ngăn cách vô hình khiến Gia Hân không bao giờ hiểu được những câu nói ẩn ý của Minh.
***
Mùa đông 2011.
Đã 7 năm kể từ ngày anh đặt chân lên thủ đô Paris hào nhoáng và xinh đẹp. Anh không còn là một đứa trẻ nữa, cuối cùng Minh cũng trưởng thành, đã bước chân ra ngoài xã hội, đi làm được một năm; còn cô cũng đã là sinh viên Đại học năm thứ ba. Thời gian làm thay đổi nhiều thứ, nhưng có một số thứ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Bắt đầu từ khi Gia Hân đặt chân vào ngưỡng cửa trường đại học, Minh năm lần bảy lượt bóng gió về tình cảm của mình, thăm dò suy nghĩ của Gia Hân. Nhưng chưa bao giờ Gia Hân hiểu được sự thật đằng sau những lời anh nói, cô lúc nào cũng nghĩ đó là những câu nói đùa.
MingMing: Dạo này còn “tim đập chân run” với hot boy nào không?

XingXing: Không, em hết rồi.
XingXing:Mùa đông năm nay đang cô đơn gần chết đây. Tim em sắp hóa thành đá rồi Minh ạ.
MingMing: Thế để anh về làm hoàng tử của em nhé!
XingXing: Đồ dở hơi này, đừng đùa như thế nữa. Em chẳng tin đâu.
MingMing: Anh có đùa đâu. Anh nghiêm túc mà.

XingXing: Nghiêm túc mà nói chuyện qua Y!M thế này à?
MingMing: Thế nói chuyện qua Y!M là không nghiêm túc hả? Nếu em thích một người em không thể gặp, em nói với người ấy qua Y!M, nghĩa là ko nghiêm túc hả?
XingXing: Kệ anh đấy. Hâm, em đi ngủ đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui