Hay Là Mình Yêu Nhau

Tinh Thần tuy hứa với Ninh Thư rằng sẽ không làm phiền cô nữa, nhưng anh vẫn không thể nào kiềm lòng được mà lại đến tìm cô, anh chỉ muốn nhìn cô từ xa. Nhưng đợi mấy ngày liền vẫn không thấy cô tới mở cửa hàng. Thậm chí có hôm anh đậu xe dưới chung cư của cô nguyên ngày nhưng cũng không hề nhìn thấy cô. Thời gian này Tinh Thần chỉ có ba nơi để đi: Công ty, dưới chung cư và cửa hàng của Ninh Thư.

Đã mấy ngày liền anh chưa có giấc ngủ nào trọn vẹn, cứ nghĩ: "không biết cô đã đi đâu mà anh đợi mãi vẫn không thấy"

Vừa nghĩ xong anh liền cầm điện thoại lên gọi cho Tinh Khôi, chưa được bao lâu thì đã nghe tiếng trêu chọc của Tinh Khôi ở phía bên kia điện thoại: "Ô la la, lại tìm thông tin về Ninh Thư à?"

Tinh Thần có chút ngại ngùng nên vành tai hơi ửng đỏ, nếu đứng trước mặt nhau thì chắc anh sẽ bị Tinh Khôi trêu chọc tới mức không còn chỗ nào trốn mất, anh cười khẽ nói: "Anh biết rồi còn hỏi, có gì nói em biết đi."

Tinh Khôi cười: "Ha.. ha.. Ninh Thư đi công tác rồi đi du lịch luôn rồi, nguồn thông tin từ Tiểu Kiều rất đáng tin cậy nha."

Tinh Thần cau mày nói: "Em ấy đi bao lâu rồi? Tính khi nào về vậy? Em ấy đi du lịch ở đâu?"

Tinh Khôi suy nghĩ hồi lâu cũng trả lời: "Tất cả câu hỏi của mày tao điều không biết chỉ biết em ấy đi từ mấy ngày trước rồi, hình như sau ngày hai người gặp nhau thì phải. Nge nói em ấy đem cái vali to lắm."

Tinh Thần mệt mõi trả lời: "Khi nào có thông tin em ấy, anh báo em với."


Tinh Khôi cười nói: "Được được, tao sẽ làm tình báo cho."

Tinh Thần: "Em cảm ơn." Nói xong anh cũng tắt máy vứt điện thoại sang một bên, suy tư: "Lại chạy trốn rồi sao? Lần này có đề phòng rồi, không cho ai biết thông tin mình đi đâu hết sao, đúng là tiểu bất lương mà, nói vứt là vứt."

Ninh Thư bên này thì đã làm thủ tục nhập viện tiếp nhận điều trị, bệnh viện đang sắp xếp ngày phẫu thuật cho cô. Cô ngồi trên giường bệnh nhìn xa xâm suy tư điều gì đó thì nghe được tiếng của mẹ cô từ phía sau: "Đang nghĩ gì mà tập trung vậy?"

Ninh Thư cười khẽ nói: "Con đang nghĩ, nếu con qua khỏi con sẽ xuất hiện lại trước mặt mọi người bằng dáng vẻ xinh đẹp, còn nếu không được thì mọi người vẫn nhớ tới dáng vẻ xinh đẹp của con lúc trước, hi.. hi.. vậy là lúc nào con cũng đẹp nhất rồi."

Trương Bình cóc nhẹ đầu Ninh Thư nói: "Bớt xàm đi, lo mà điều trị cho mẹ."

Cô xoa xoa đầu cười trêu chọc mẹ mình: "Ây da, mẹ à, con là bệnh nhân mẹ nhẹ tay xíu đi chứ."

Hai người nhìn nhau cười vui vẻ thì Tô Thành bước vào, trên tay ông thì đang cầm túi hoa quả, ông nói: "Có kết quả rồi nè, cũng có lịch phẫu thuật luôn rồi, bác sĩ dặn con phải ăn uống đầy đủ cho có sức để tới ngày còn phẩu thuật rồi hóa trị nữa."

Ninh Thư cười nói: "Hi.. hi.. con biết rồi ba."

Tô Thành đem hoa quả đi rửa rồi ngồi cạnh giường bóc quýt đưa cho Ninh Thư và Trương Bình, ông nói: "Lo ăn để đủ chất, rồi còn chiến đấu nữa."

Ninh Thư ỉu xìu nói: "Con biết rồi, biết rồi, con sắp lên dĩa rồi chứ gì. Đúng là cá nằm trên thớt mà."

Tô Thành dùng tay búng tráng cô thật đau nói: "Biết vậy thì mau mau khỏi bệnh đi, không là bị đem đi chiên luôn bây giờ".

Ninh Thư ôm tráng nhìn Trương Bình với ánh mắt đáng thương nói "Mẹ, hai người có phải ba mẹ con không vậy? Hết người này cóc đầu, tới người kia búng tráng con, hai người ăn hiếp con vừa vừa thôi chứ. Hai người cùng một phe chỉ có con một mình thôi, chắc con phải kiếm thêm đồng minh quá."

Tô Thành nghe vậy liền trêu chọc nói: "Có rồi ấy chứ, mà con cứ bơ người ta hoài, ba nghe hình như thằng bé cũng đang tìm con thì phải?"

Ánh mắt Ninh Thư thoáng buồn bã rồi, bĩu môi nói: "Thằng bé, nghe gọi tình cảm dữ ta, chưa gì ba đã quan tâm người ta rồi còn gọi tình cảm vậy nữa chứ."


Ông cười nói: "Con không quan tâm là chuyện của con, ba nắm bắt thông tin là chuyện của ba."

Ninh Thư bất lực với sự trêu chọc của ba mình, cô chỉ biết giả vờ làm lơ mọi chuyện ngồi ăn quýt của mình. Hai người họ thấy con gái mình im lặng biết là không thể trêu chọc tiếp được nữa nên đành về ghế sofa gọt trái cây bón cho nhau ăn. Ninh Thư không kịp đề phòng thì bị cho ăn bát cơm chó to tướng, cô bĩu môi đành nằm xoay lưng lại hai người họ, ánh mắt xa xâm.

Tinh Thần lại quay về cường độ làm việc điên cuồng như trước. Đại béo lo lắng nói với mọi người: "Tinh Thần cứ ở trạng thái này cũng vài tuần rồi ấy nhỉ? Có khi nào như lời của miệng quạ Vương Sâm nói không vậy?"

Vương Sâm bực bội nói: "Tao mà miệng quạ, mày là người đầu tiên bị đó."

Gia Gia thở dài nói: "Lại cuồng công việc nữa rồi. Mình có nên tìm người khác cho anh ấy không ta?"

Vương Sâm tự tin nói: "Để tao điều tra cho."

Vừa nói xong thì anh cũng lấy điện thoại ra gõ phím gửi tin cho ai đó: "Thư Thư đâu rồi bé cưng."

Nhanh chống anh cũng nhận được phản hồi của bên kia, không ai khác ngoài Tiểu Kiều: "Chị Thư Thư đi công tác, rồi đi du lich cũng được mấy tuần rồi anh."

Vương Sâm đọc xong tin nhắn liền vỗ bàn như đã tìm ra một chân lý mới, anh nói: "À. Thì ra là vậy."

Mọi người tò mò nhìn anh, Lý Thiên nói: "Có rấm thì đánh, chứ đừng úp úp mở mở."


Vương Sâm nhỏ giọng nói: "Bé xíu không có ở đây. Đi du lịch rồi nha."

Mọi người nhìn về phía Tinh Thần rồi quay lại nhìn nhau cùng nói: "Ồ! Hòn vọng thê sao?" Nói xong như ý tưởng lớn gặp nhau mọi người cùng cười híp mắt mặc cho ai đó đang bực bội vì mãi không tìm được tin tức của Ninh Thư.

Bên này sau vài giờ trong phòng phẫu và hồi sức thì Ninh Thư cũng được đưa về phòng mình, tay cô đang truyền dịch, mặt tái nhợt, cô gầy đi trông thấy. Trương Bình ra ngoài mua cháo vừa vào phòng đã thấy Ninh Thư đã tỉnh, bà vui vẻ nói: "Tỉnh rồi sao, mẹ mới mua cháo lát nữa ráng ăn xíu nha con."

Ninh Thư cố mỉm cười nói: "Chỉ có mẹ hiểu con."

Trương Bình xoa nhẹ đầu Ninh Thư nói: "Mẹ của con phải hiểu con chứ. Ăn cho có sức tiếp tục chiến đấu chứ."

Ninh Thư dùng tay làm động tác cố lên rồi nói: "Con sẽ cố gắng chiến đấu để về nhà nữa chứ"

Bà cười xót xa nói: "Nhanh nhanh về nhà rồi mẹ tẩm bổ cho con."

Ninh Thư cười nói: "Dạ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận