Trên đường về nhà, Tiền Phỉ vẫn cứ rầu rĩ không vui, cúi đầu im lặng.
Lý Diệc Phi cũng đi theo bên cạnh cô nàng, hai tay đút trong túi áo, đá văng hòn đá dưới chân, “A” lên một tiếng rồi nói: “Thật sự là được mở mang kiến thức, bây giờ mấy trang web hẹn hò trên mạng đều trở thành 'thiên đường chăn rau rồi'!”
Tiền Phỉ ngẩng đầu hòi: “Làm sao anh cũng đi tới rồi?”
Lý Diệc Phi nói: “Tôi không tới làm sao được, với cái chỉ số thông minh của cô, không bị người ta bắt nạt xay nhuyễn thì hơi phí!”
Tiền Phỉ hỏi: “Người phụ nữ mũm mĩm ngồi đối diện anh là người anh quen biết sao?”
Lý Diệc Phi nói: “Không biết, đến gần mới bắt chuyện.”
Tiền Phỉ hỏi: “Vậy anh dựa vào cái gì mà ngồi ở bàn của người ta?”
Lý Diệc Phi nói: “Bằng mặt.”
Tiền Phỉ cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu im lặng đi đường.
Lý Diệc Phi lại đá tiếp một hòn đá nữa, tức giận nói: “Về sau cô ít đi gặp mấy đứa quái dị trên mấy cái web hẹn hò đi! Người thì đã già, não thì ít nép nhăn lại còn tự mình chủ động để ấy thằng kia nó lừa gạt!”
Tiền Phỉ dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn Lý Diệc Phi, vẫn không nói lời nào. Cho đến khi Lý Diệc Phi bị đôi mắt rưng rưng chứa đầy bi thương của cô nhìn đến mức thấy lòng phiền muộn, cô mới mở miệng.
“Có phải anh cảm thấy tôi rất buồn cười đúng không?”
Cô vừa mở miệng đã khiến Lý Diệc Phi ngẩn người.
“Tôi biết rõ anh cảm thấy rôi rất buồn cười, nhưng mà tôi làm gì có cách nào khác, tôi cũng hâm mộ cuộc sống của những đứa có tiền, được một đống trai đẹp gái xinh vây quanh chỉ cần chờ mình chọn, thật sự quá sướng rồi! Nhưng mà tôi không có được điều kiện như thế kia, tuổi tôi ngày càng lớn, không đăng ảnh lên mạng hẹn hò tìm người thì những người giống như tôi biết làm sao? Tôi là người ngoại tỉnh, ở chỗ này giống như kẻ ở nhờ, dù là đã có nhà ở, tôi cũng không có một chút cảm giác an toàn nào cả. Anh coi cuộc sống như một trò chơi, sống vui vẻ phóng khoáng, đó là cách sống của anh, tôi cố gắng muốn có một gia đình, muốn được bình an yên ổn, đó là châm ngôn sống của tôi. Có lẽ anh cảm thấy cách làm của tôi rất buồn cười, thế nhưng mà tôi cố gắng hết sức nghiêm túc mà sống như vậy.”
Qua một lúc sau, anh có chút xúc động đã mở miệng nói “Rất xin lỗi, lúc trước quả thật tôi cảm thấy cô là như vậy là rất ngu ngốc!”
Nghe thấy trong giọng nói của anh ta thật sự có chút áy náy, bỗng nhiên Tiền Phỉ cảm thấy mũi mình đau xót giống như sắp bị axit hòa tan vậy.
︶3︶● Lúc trở về cổng khu chung cư, Tiền Phỉ thấy một cô bé xinh xắn trong veo như nước đang đeo kính râm đứng chờ ở đó. Nhìn thấy hai người, cô bé kia tháo kính râm xuống nhìn về phía Lý Diệc Phi.
Tiền Phỉ cảm thấy cô bé này có nhìn có chút quen quen, hình như là cô gái ở bên ngoài Kim Đỉnh Hiên ngày giao thừa hôm đó.Cô bé đi đến gần, gọi một tiếng: “Diệc Phi!!”
Lý Diệc Phi như là cũng có chút ngoài ý muốn, “Sao em lại tới đây?”
Cô bé kia mang giọng nói dịu dàng mà còn có tí xíu oán trách nói: “Ngày hôm qua vốn đã hẹn rồi, tối nay cùng nhau đi xem phim, thế nhưng mà lúc năm giờ anh vội vàng gọi điện thoại nói với em không đi nữa, em lo lắng không biết có phải anh bị ốm hay không, nhớ rõ anh nói anh ở Thành Phủ Quốc Tế, cho nên em tới đây thử chút vận may, nói không chừng có thể đợi được anh!”
Cô bé nói xong nhìn Tiền Phỉ, có chút muốn nói rồi lại hỏi: “Chị này là...”
Tiền Phỉ nhìn ánh mắt của cô bé long lanh như nước, muốn nói rõ thân phận, lại sợ vạch việc Lý Diệc Phi đang đi thuê phòng, nên quyết định nói tránh đi: “Xin chào em, chị là Tiền Phỉ, là đồng nghiệp của bạn trai em!”
Lý Diệc Phi ở bên cạnh bổ sung: “Cũng là chủ cho thuê nhà của anh.”
Tiền Phỉ quay đầu lại liếc nhìn tên kia một cái.
Tên này cũng đủ quang minh lỗi lạc đấy, cũng không sợ chuyện mình nghèo túng đi thuê phòng làm tiểu mỹ nhân sợ hãi sao?
Tiểu mỹ nhân có chút chần chờ mà “Ồ” lên một tiếng vẫn nhìn Tiền Phỉ, nhíu mày suy nghĩ nói: “Có lẽ em đã từng gặp chị, đêm đó ở bên ngoài Kim Đỉnh Hiên!”
Tiên Phỉ nhìn trên gương mặt dịu dàng của cô nàng mang theo vẻ mặt phiền muộn, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có một chút phiền muộn.
Tiểu mỹ nhân này cảm thấy cô và Lý Diệc Phi lúc đó có chút gì đó mập mờ sao?
Cô cảm thấy giả thiết này quá buồn cười. Với tư cách là bạn bè, cô và Lý Diệc Phi có thể giúp nhau chiếu cố đối phương, thế nhưng mà vơi tư cách nam nữ, có lẽ giữa bọn họ quá nhiều điều cản trở.
Ví dụ như cô ngại tên này lười, ngại tên này hay bắt bẻ, ngại tên này ham hư vinh hay tiêu tiền vậy bạ, ngại tên này đã nghèo mạt kiếp còn làm bộ tính tình thiếu gia. Và một điểm quan trọng nhất mà cô ngại nhất ở tên này là quá đẹp trai, so với Uông Nhược Hải và Hồ Tử Ninh còn đẹp trai hơn nhiều, một gã đàn ông có vẻ ngoài xuất chúng như vậy, vốn cô không thể nào khống chế được.
Cô đoán anh ta cũng ngại cô quê mùa, ngại cô soi mói, ngại cách cô sống quá thánh mẫu, ngại cô khi giơ tay nhấc chân cũng không có phong thái của một phụ nữ. Và điều quan trọng nhất, cứ nhìn hai người bạn gái của tên kia là biết, tên này có yêu cầu rất cao với bẻ bên ngoài khiến cho người tức sôi máu, nhất định tên này cũng ngại bề ngoài cô không xinh đẹp.
Cô cảm thấy chút buồn phiền ở sâu trong lòng đang dần lớn lên.
Cô nói với Lý Diệc Phi: “Hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi về trước.”
Sau đó không hề quay đầu lại nhìn cô nàng xinh đẹp nghe nói là đóng nhiều quảng cáo trên TV, bước thẳng vào cổng khu chung cư.
Cho đến khi tiến vào thang máy, cô đã không che giấu nổi suy nghĩ, cô nàng minh tinh kia đến cùng là tính toán thứ gì đây? Xinh đẹp như vậy, sao mà phải tìm tên Lý Diệc Phi nghèo kiết xác phải đi thuê phòng đây? Chẳng lẽ thật sự vì tên này nhìn quá đẹp trai sao hay là tố chất thân thể quá xuất sắc(đoạn này chị em tự hiểu) thật sự thì chỉ cần đẹp trai có thể vượt qua được giới hạn tiền bạc sao?”Càng nghĩ càng thấy đi vào ngõ cụt, cô lắc lắc đầu, bước ra khỏi thang máy, mở cửa đi về nhà.
︶3︶● Ở bên ngoài chung cư, Kim Điềm nói với Lý Diệc Phi: “Em chỉ là tiện qua nhìn xem một chút xem có phải anh bị ốm hay không, nếu anh không sao, vậy anh nhanh đi làm chuyện của anh đi, em đi về trước nhé!”
Lý Diệc Phi có chút băn khoăn: “Để anh đưa em về.”
Kim Điềm cắn môi dưới, lông mày nhíu lại, làm vẻ muốn nói rồi lại thôi.
“Diệc Phi, vì sao anh không chuyển ra ngoài, với điều kiện nhà anh, anh cần gì phải sống như thế này?”
Sắc mặt Lý Diệc Phi trầm xuống.
Lúc trước Đại Quân nói với anh, trong lúc vô tình đã tiết lộ gia thế của anh cho Kim Điềm biết, anh đã thấy rất tức giận và bất mãn rồi. Bây giờ lại nghe thấy Kim Điềm thoải mái nói ra việc này, anh thật sự hận không thể lập tức đến nhà Đại Quân, cầm lấy máy tính xóa sạch tất cả trang bị trong trò chơi mà cậu ta có, cho cậu ta bị đập chết thì thôi!
Từ lúc anh ra nước ngoài học, bố anh đã đặt ột quy tắc: “Ở bên ngoài đừng có nói là con của tôi, anh mà nói ra, người ta làm quen với anh cũng nhất định có mục đích.” Trong lý thuyết ngụy biện của lão bố già sau khi người ta biết rõ nhà bọn họ có tiền, nhất định sẽ vì tiền mới tốt với anh.
Về sau khi hai người cãi nhau, ông bố lại chỉ thẳng tay vào mặt anh mà nói: “Nếu anh là người có chí khí, ra bên ngoài đừng nói là con của tôi, đừng dùng thanh danh của tôi đi lừa bịp! Không phải anh rất có tài sao, tôi xem anh làm được chuyện gì! Chờ đến ngày anh chả làm được tích sự gì cũng đừng có mà khóc lóc quay về tìm tôi!”
Anh vẫn luôn bực tức vì ông bố đã quá coi thường mình, xa ông ấy chẳng lẽ thật sự anh không làm được trò trống gì sao? Về thân phận của mình, anh vẫn giữ kín như bưng với tất cả mọi người, có từng nói qua với một người, nhưng người kia lại ngu ngốc đến mức đến chết cũng không chịu tin.
Anh trầm mặt, nói với Kim Điềm: “Em cũng biết, anh không thích người khác nhắc đến chuyện trong nhà rồi mà.”
︶3︶● Lông mày Kim Điềm nhíu chặt lại.
Thế nhưng mà cho đến bây giờ anh ấy vẫn coi cô là người khác sao?
Lý Diệc Phi thấy bộ dạng ưu thương của cô, trong lòng cũng nhũn ra, sắc mặt cũng dịu đi, nói: “Bây giờ anh ở đã quen rồi, chẳng muốn chuyển đi này nọ cho thêm mệt. Lại nói Tiền Phỉ là người thoải mái dễ nói chuyện, anh sai bảo cô ta cũng đã quen rồi.”
Kim Điềm cắn môi, muốn hỏi, rồi lại nuốt câu hỏi kia vào bụng.
Bởi vì hỏi chỉ biết sẽ khiến anh mất hứng mà thôi.
Thật ra cô rất muốn hỏi anh rằng, vì sao lúc đón giao thừa, ở cùng cô không phải là anh, mà anh lại ở cùng cái người chủ thuê nhà gọi là Tiền Phỉ kia.
Chỉ bởi vì cô ta uống quá nhiều, mà nhất định phải do anh đưa về nhà sao?
Thế nhưng mà không phải anh ghét nhất là loại phụ nữ uống rượu, uống đến say mềm sao?Cô tự an ủi mình, có lẽ anh thật sự không coi vị chủ thuê nhà kia là phụ nữ mà đối xử đấy, mà anh đối xử với bạn thân tốt hơn với phụ nữ.
Cô cảm thấy mình đã nghĩ thông suốt. Kế tiếp phải đợi xem lúc nào anh mới có thể không bài xích khi nói đến truyện trong nhà, sau đó tìm cho cô một nhà sản xuất lớn gì đấy, có lẽ cô có thể mượn cơ hội này mà nổi danh.
︶3︶● Những ngày tiếp theo, Tiền Phỉ lại quay về lối sống cũ, một lòng hướng về việc học tập nâng cao nghiệp vụ, cô không bao giờ suy nghĩ đến những việc giống như lúc trước.
Trong nhà liên tục gọi điện thoại tới, mỗi lần gọi đến bố cô càng kiên quyết tra khảo vấn đề chung thân đại sự của cô tiến triển thế nào rồi.
Lần thứ nhất vì để thoát khỏi ma âm bên tai, Tiển Phỉ nói bừa: “Chính là đi xem mặt!”
Lần thứ hai, ông bố lại lấy chi tiết trong cuộc trò chuyện lần trước, lại hỏi đến vấn đề tiếp theo, từ “Vấn đề chung thân đại sự của con xử lý thế nào rồi” đến thẳng đoạn “Con và đối tượng xem mặt chung đụng thế nào rồi.”
Tiền Phỉ không muốn phá câu chuyện, vì như vậy lại phải giải thích càng thêm phiền toái, lại rất trôi chảy bịa chuyện tiếp: “Ở cùng cũng được, nhưng thời gian bên nhau còn quá ngắn, cần chờ quan sát thêm để tiến thêm một bước nữa!”
Lần thứ ba, ông bố lại lấy tình tiết lần trước, không có bất kỳ khúc lải nhải nào hỏi thẳng vào vấn đề: “Quan sát thế nào rồi?”
Tiền Phỉ muốn trong thời gian ngắn nhất cúp điện thoại để đi đọc sách, lại đáp: “Rất được!”
Kết quả ông bố vẫn không chịu tha cho cô, liên tục hỏi.
“Cậu ta họ gì vậy? Đang làm gì thế? Bao nhiêu rồi? Tính cách thế nào? Người ở đâu đấy? Có nhà chưa? Điều kiện trong nhà thế nào?”
Tiền Phỉ bị làm phiền không chịu được, thầm nghĩ nhanh nhanh đối phó. Cô nhìn trong phòng khách thấy Lý Diệc Phi đang thoải mái ngồi xem TV, có tia sáng lóe lên đáp rất thuận miệng: “Họ Lý, đồng nghiệp của con, lớn con hơn một tuổi, tính cách à, có chỗ thiếu hụt, nhưng mà không sao, có thể từ từ dạy dỗ được, là người ở Bắc Kinh, nhưng mà nhà ở là của bố anh ấy, trước mắt anh ấy và bố mình đang cãi nhau, cho nên đi thuê nhà.”
Ông bố lại ném tới một vấn đề, vấn đề khiến Tiền Phỉ sợ hãi đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.
“Trước con nói có người thuê phòng, là ai nhỉ? Có phải cũng họ Lý không?”
Tiền Phỉ lau mồ hôi, rất chân thành trả lời: “Không phải họ Lý đâu, bố nhớ nhầm rồi, họ Hoàng!”
Ông bố hoài nghi: “Sao bố nhớ rõ là con đã từng nói qua, thằng gọi là Lý gì đấy, ngay cả đổ rác cũng không làm được, chẳng lẽ bố nhớ nhầm rồi?”
Tiền Phỉ vừa lau mồ hôi vừa khẳng định chắc chắn nói cho bố mình biết: “Đúng chắc chắn là bố nhớ nhầm rồi! Khi nào con gửi bố và dì Hà lọ dầu cá, hai người đều cần bồi bổ, tránh cho chưa tới hai năm đã trở thành một Parkinson(*) hay là ông già lẩn thẩn nào đấy!”(*) Bệnh Parkinson: (hay còn gọi là PD) là một rối loạn thoái hoá của hệ thần kinh trung ương làm suy yếu khả năng vận động, lời nói, và các chức năng khác.
Bệnh Parkinson thuộc nhóm các bệnh rối loạn vận động. Nó có đặc điểm cứng cơ, run, tư thế và dáng đi bất thường, chuyển động chậm chạp và trong trường hợp bệnh nặng người bệnh có thể mất đi một số chức năng vận động vật lý. Các triệu chứng chính xuất hiện tương ứng với sự giảm các kích thích ở vùng vỏ não thuộc phạm vi điều khiển của hạch nền. Thông thường điều này liên quan đến sự giảm hình thành và sản xuất dopamine trong tế bào thần kinh dopaminergic của não giữa (cụ thể là substantia nigra). Các triệu chứng phụ như có thể xuất hiện rối loạn chức năng nhận thức cấp cao và các vấn đề về ngôn ngữ tinh tế. PD là bệnh mãn tính tự phát, hoặc trong trường hợp thứ cấp, nguyên nhân gây bệnh có thể là do độc tính của một số loại thuốc, chấn thương đầu, hay các rối loạn y tế khác. Căn bệnh này được đặt theo tên tiếng Anh dược sư James Parkinson, ông đã mô tả chi tiết của bệnh trong bài tiểu luận: “An Essay on the Shaking Palsy” (1817).
Đông y gọi bệnh Parkinson là Ma mộc, Tứ chi nhuyễn nhược, Chấn chiến. Giai đoạn cuối cùng của bệnh được xếp vào loại Nuy chứng.
Cuối cùng cũng qua được ải của ông bố, sau khi cúp điện thoại, Lý thiếu gia ở trong phòng khách lại không vui.
“Có cho tôi phí diễn xuất không đấy, mà lại kéo tôi vào màn kịch gia đình các người hở?”
Tiền Phỉ chỉ cần nói một câu đã khiến cho tên này có lòng muốn ầm ỹ lập tức yên tĩnh lại
“Chú mau mau đi tìm phòng ở đi.”
Lần thứ tư, ông bố lại hỏi vấn đề, Tiền Phỉ thật sự có chút không chống đỡ được rồi.
“Con gái à, cũng sắp đến Tết âm lịch rồi, con mang đối tượng về cho bố nhìn cái nào!”
Trán Tiền Phỉ đổ mồ hôi kiên trì nói: “Không tiện lắm đâu mà, người ta còn phải cùng bố người ta ăn Tết nữa mà!”
Sau khi ông bố nhận được dầu cá, trí nhớ có vẻ tốt hơn bình thường, cũng không dễ bị người ta lừa gạt, “Không phải con nói cậu ta và bố mình đang giận dỗi sao? Thế mà còn có thể cùng nhau ăn Tết sao? Chốt lại con mang cậu ý về thăm chúng ta, bố là người có tình thương của người cha rất nhiều, con cũng không dùng hết, chúng ta chia cho cậu ta chút!”
Tiền Phỉ một đầu hắc tuyến (_ _|||). Cô cảm thấy trình độ cãi cùn của bố cô ngày càng cao rồi.
“Bố, anh ấy và cha mình làm hòa rồi, năm nay thật sự không đến ăn Tết cùng với chúng ta được! Sang năm nhé,,,! Sang năm nhất định con sẽ mang anh ý trở về có được không?”
Lúc này đây, cuối cùng cũng đã hữu kinh vô hiểm (*) mà vượt qua. Tiền Phỉ cảm thấy Tết âm lịch trước mắt càng thêm phiền não rồi. Thế nhưng mà cô không hề nghĩ tới, sợ cái gì sẽ gặp cái đó, bố cô trước ngày lễ mấy hôm lại gọi điện thoại lần thứ năm tới đây.
(*) Hữu kinh vô hiểm: Nhìn có vẻ đáng sợ những không có bất kỳ nguy hiểm nào. Hình dung quá trình nguy hiểm nhưng phút cuối vẫn đạt được kết quả như mong muốn.
“Tiểu Phỉ, nếu cậu ta không tới ăn Tết cùng chúng ta được, vậy để cho cậu ta nói với bố mấy câu qua điện thoại đi!”
Yêu cầu này vừa nói ra, Tiền Phỉ cảm thấy đang bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Cô chạy đến phòng khách, che lấy mic nói, cầu xin Lý Diệc Phi, “Thiếu gia! Đại gia! Đại tổ tông! Giúp con lần này...con sẽ không bao giờ đuổi ngài đi nữa!”
Lý Diệc Phi mặt không cảm xúc nhìn cô, ở trong liên tiếp có tiếng “A lô” vọng ra cùng với mặt Tiền Phỉ sợ đến mức đỏ bừng như đít khỉ, anh chậm rãi nhận điện thoại.
“A lô! Là bác Tô ạ? Vâng đúng vậy đúng vậy, cháu biết bác không phải họ Tiền mà là họ Tô, Tiền Phỉ là mang họ của mẹ cô ấy. Vâng, đúng thế ạ, năm nay cháu muốn ăn Tết cùng với bố cháu ạ. Dạ, sang năm nhất định cháu sẽ đến nhà bác ăn Tết cùng gia đình mình ạ..Vâng vâng, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Tiền Phỉ, bác cứ yên tâm đi...Bác Tô bác cũng chú ý sức khỏe ạ, cho cháu gửi lời chào đến dì Hà ạ!”
Khi Tiền Phỉ nhận lại điện thoại, mới phát hiện sau lưng mình đã đổ một tầng mồ hôi.
Cô rất sợ hãi Lý Diệc Phi bất chợt nói vớ vẩn gì đó.
Thật may đã hữu kinh vô hiểm, ông bố cảm thấy mỹ mãn nên đã cúp điện thoại, vở kịch Tiền Phỉ tự biên tự diễn cùng với diễn viên quần chúng vô tình bị kéo vào cuối cùng cũng đã kết thúc.
Lý Diệc Phi ở bên cạnh nhìn có chút hả hê, “Để tôi xem Tết âm lịch năm sau cô sẽ làm thế nào.”
Tiền Phỉ tức giận lườm anh một cái, “Tôi không tin, với thời gian một năm tôi còn không tìm được một người phù hợp đấy.”
Lý Diệc Phi cũng cố tận sức đạp đổ cô, “Tôi đoán, có khi sang năm hơn 50% là cô phải thuê tôi về nhà ăn Tết rồi!”
Tiền Phỉ phỉ nhổ tên này một phát, quay người trở về phòng.
Nằm ở trên giường, cô cảm thấy cả người không có chút sức lực nào, mệt mỏi giống như vừa đi cứu thế giới vậy.
Mới đầu chỉ vì một phút yên ổn, cô mới tùy tiện bịa ra một buổi nói chuyện như vậy, thế nhưng mà không nghĩ tới vì để che giấu lời nói dối kia, cô đã nói dối dựng thành một vở kịch mất rồi.
Cô che mặt mình trong lòng thầm kêu rên.
Lập dàn ý trước khi nói dối là một việc quan trọng cỡ nào.
Nếu lần đầu tiên gọi điện thoại, cô cứ nói thẳng “Gần đây quá bận, qua năm mới sẽ suy nghĩ về vấn đề cá nhân” thế là được rồi! Mặc dù sẽ phải nghe cằn nhằn rất lâu, thế nhưng mà ít ra không cần buồn lo lắng cho dịp Tết năm sau, có khi phải thuê Lý Diệc Phi về nhà thật mất...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...