Hay Là Anh Cưới Em Đi

Chương 18: Tôi cần em
Lúc này cô đang cùng hắn đứng trước một ngôi mộ trong phần mộ của gia tộc họ Hoàng. Hoàng Phong nói với cô rằng đây mới là nơi chị hắn được chôn cất. Bố hắn đã không đồng ý để chị hắn và Thái Đức được nằm cạnh nhau nên mẹ hắn đã vì thương cảm mà làm hai phần mộ giả nơi căn nhà gỗ ấy để mong hai người có thể ở bên cạnh nhau. Cô nhìn di ảnh của ngôi mộ này, trong lòng cảm thấy xót xa. Khi sống đã không được ở bên cạnh người mình yêu và đến khi mất cũng không được ở cạnh người ấy thật là đau khổ. Cô mong sao linh hồn của chị Phương Linh và Thái Đức có thể gặp lại nhau, ít nhất trên thiên đường sẽ không có ai ngăn cấm tình yêu của họ nữa.
Hoàng Phong đứng lặng trước ngôi mộ của chị, cô cũng đứng bên cạnh. Hắn để xuống bên cạnh mộ chị một bó cúc dại mà hắn đã mua trên đường đến đây. Hắn nói rằng đây là hoa mà chị hắn thích nhất. Có lẽ chị hắn sẽ rất vui vì hắn đã đến gặp chị, cô thì thầm cậu nguyện trước linh hồn chị, mong chị hãy luôn ở bên bảo vệ và che chở cho hắn. Bỗng nhiên hắn cầm lấy bàn tay cô. Hắn nói:
“Hai, đây là vợ em!”
Cô kinh ngạc quay sang nhìn hắn nhưng phát hiện hắn vẫn đăm chiêu nhìn vào bức di ảnh của chị. Cô không biết tại sao hắn lại nói với chị hắn cô là vợ hắn. Có phải hắn đã thực sự coi cô là vợ của hắn hay không. Cũng giống như cô đã coi hắn là trượng phu của mình. Có phải hắn cũng yêu cô không? Tim cô bỗng nhiên đập liên hồi. Cảm giác ấm áp giống như một cái gì đó từ từ xâm chiếm bản thân. Cô vẫn nắm lấy bàn tay hắn.
Cô và hắn ra về sau khi hứa sẽ thường xuyên đến thăm chị.
***
Những ngày tiếp theo của cô trôi qua trong nhẹ nhàng và ấm áp. Ngoài những thời gian hắn đi làm và cô đến bênh viện để chăm sóc mẹ mình thì cô và hắn đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện vui trong ngôi nhà của mình.
Ngày đầu năm mới, hắn bỗng nhiên mang về tấm hình cưới thật lớn của hai bọn cô và treo ở tường phòng khách, hắn và cô cùng đứng bình phẩm chê bai nhau trong tấm hình rồi lại cười nói vui vẻ. Những ngày sau đó, hắn giúp cô nhỏ cỏ vườn cải, cho gà ăn, cùng cô trồng hoa hồng trắng xung quanh hàng rào và sửa lại chiếc xích đu trên cây mai thành chiếc xích đu đôi. Dù rất mệt nhưng hạnh phúc vô cùng. Những bữa cơm tối với những củ cải nhỏ xíu mà hắn trồng vừa tròn hai tháng nhưng đã không kiềm chế được mà nhổ lên ăn đến là buồn cười. Sau những bữa cơm đó, hắn mang cây đàn guitar ra vườn, cô và hắn cùng ngồi trên xích đu, hắn đàn, cô hát. Cô có cảm tưởng cô và hắn như một đôi bắt đầu yêu nhau, bắt đầu tìm hiểu. Đầy hào hứng và cảm xúc. Cứ tiếp tục thế này, bọn cô sẽ như một đôi vợ chồng bình thường khác, sống bình dị và hạnh phúc.
Nhưng rồi một ngày cô thấy được thông tin trên mặt báo tràn ngập rằng người thừa kế của Vansenter – Phan Mạnh Huy hủy bỏ hôn ước với vị hôn thê là cô Trịnh Thiên Ân để thực hiện một cuộc hôn nhân kinh tế khác với con gái của tập đoàn tài chính Sin-group của Singapo. Mọi người ai nấy cũng tội nghiệp cho Thiên Ân, và dường như tất cả đều nghĩ rằng Thiên Ân đã là vật phải hi sinh trong kế hoạch mở rộng thị trường của Vansenter và Sin-group. Đối với những người nhiều tiền bạc thì tình cảm chẳng qua chỉ là một vật trang trí, có tiền là có thể mua được mà mua được thì có thể hoàn toàn dễ dàng vứt bỏ.
Khi nghe những thông tin ấy thì cô bỗng nhiên cảm thấy lo lắng. Người con gái định mệnh của Hoàng Phong giờ đã tự do. Cô không biết tại sao mình lại có cảm giác bất an. Ngay cả khi cô và hắn cười nói bên nhau, những linh cảm của cô vẫn cứ dằn vặt cô về hình ảnh một con bù nhìn và một cái bóng trong quá khứ. Người con gái ấy đã quay trở lại. Cô ấy có tình cảm với Hoàng Phong không? Và nếu cô ấy quay lại với Hoàng Phong thì ngày cô phải ra đi chắc đã gần đến. Thực sự, cô sợ hãi những điều đó. Con người ta, khi chìm ngập trong hạnh phúc sẽ trở nên lo lắng và sợ hãi với tương lai, bởi lẽ nó là một điều khó đoán biết được trước.
Hoàng Phong lại sang Mỹ công tác 3 ngày. Và cô dường như sống trong hoang mang suốt thời gian đó. Cô còn nhớ buổi sáng khi Hoàng Phong đọc được thông tin này trên báo, đôi mắt hắn khẽ nhíu lại và thoáng thẫn thờ. Hắn lại đang suy nghĩ về Thiên Ân và lo lắng cho cô ấy phải không? Hay chỉ là cô quá đa nghi. Sống trong thấp thỏm lo sợ thật là mệt mỏi.
Ngày cưới của Khải Hưng và Bảo Hân đã đến, Hoàng Phong vẫn chưa về, đã 4 ngày rồi và hắn không liên lạc gì với cô mà chỉ nhắn cho cô một dòng tin nhắn rằng cô hãy chờ hắn. Cô không biết phải làm sao nhưng cũng không còn cách nào mà đành phải chờ hắn về mà thôi. Cô lại thầm mong ước hắn sẽ quay trở về bên cô. Cô có thể chịu đựng được không nếu hắn nói chấm dứt tất cả lúc này thì chính cô cũng không biết được nữa. Nhưng thực sự, cô không muốn chấm dứt. Chỉ cần hắn có một chút tình cảm đặc biệt với cô thôi, cô sẽ cố gắng tới cùng để được ở bên cạnh hắn, nhưng hắn chưa một lần nói gì với cô về vị trí của cô trong lòng hắn. Rốt cục, cô là gì đối với hắn?
Mẹ chồng cô và cô đến tiệc cưới của Khải Hưng và Bảo Hân vì bà nhận được thiệp mời từ bố của Bảo Hân. Bước vào tiệc cưới, mọi người vui vẻ tay bắt mặt mừng khi gặp bà chủ tịch và cô. Ai ai cũng khen cô và bà, họ còn vui vẻ hỏi xem khi nào cô và Hoàng Phong mới báo tin vui cho họ về người thừa kế mới của Estermir thì cô chỉ ngượng ngừng cười trừ còn bà chủ tịch lại hào hứng nói rằng sẽ không lâu nữa.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đỏ bồng bềnh cùng một đôi guốc cao cũng màu đỏ. Mái tóc cũng được vấn cao khéo léo bằng một chiếc trâm nhỏ màu đỏ có đính đá quý. Cô hôm nay rực rỡ như một đóa hồng nhung nhưng cô không thích thú lắm với điều này.
Sảnh cưới hôm nay được trang trí màu vàng nhạt và lễ đường toàn bộ đều là hoa hồng vàng. Có lẽ cô dâu thích màu vàng giống như cô yêu hoa hồng trắng vậy. Cô thấy thấp thoáng một bóng người quen thuộc, thì ra là Hoài Anh. Cũng đúng thôi, vì cậu ta là bạn của Bảo Hân mà.
Cậu ta đến bên cạnh cười và chào cô. Cô cũng gật đầu đáp lại cho có lệ và rồi cậu ta lại lướt qua cô, nhưng khi đi ngang qua, cô nghe thấy tiếng cậu ta nói rằng:
“Thiên Ân cũng đến dự tiệc cưới đó, tôi vừa thấy Tổng giám đốc Estermir đi với cô ấy!”
Cô kinh ngạc quay sang nhìn Hoài Anh. Nhưng cậu ta đáp lại cô bằng một đôi mắt ranh mãnh và cái nhìn tội nghiệp. Xong cậu ta dửng dưng bước qua và đi khuất.
Một mình đứng giữa sảnh tiệc cưới. Cô tự hỏi những điều cậu ta nói có phải là sự thật hay không. Hoàng Phong đã về nước rồi mà cô lại không hề hay biết và hắn ta lại đang đi cùng Thiên Ân. Tại sao Hoài Anh có thể biết chuyện về Thiên Ân và Hoàng Phong thì cô không mấy bất ngờ vì những tin đồn ấy có lẽ đã loan truyền từ sau buổi tiệc của nhà họ Hoàng hôm ấy. Nhưng với ánh mắt tự đắc của Hoài Anh thì có lẽ cô ta hoàn toàn nghĩ cô chính là người thế thân cho Thiên Ân như những lời đồn, và bây giờ chủ nhân thực sự đã quay về thì cô còn tư cách gì mà ở lại bên cạnh hắn. Trách gì Hoài Anh bởi lúc này bản thân cô cũng đang nghĩ đến điều ấy. Cảm xúc trong cô lại trở nên bồn chồn.
Trong lúc cô thả cảm xúc và suy nghĩ của mình trôi dạt thì nghi thức đám cưới được tiến hành. Cô dâu được bố mình dẫn vào lễ đường và trao tay cho chú rể. Khải Hưng hôm nay mặc một bộ vest màu đen lịch lãm, cô dâu tuy nhìn có vẻ mệt mỏi nhưng cũng đầy yêu kiều trong bộ váy cưới màu trắng tinh khôi. Trước đây, cô đã từng khao khát được như làm cô dâu của anh và ghen tị với Bảo Hân nhưng hôm nay, cô thực sự đến để chúc phúc cho họ. Cô mong người con gái kia có thể mang lại hạnh phúc cho anh, sẽ hiểu được anh, bao dung cho anh và mang đến cho anh một tình yêu mà anh hằng mong muốn.
Mọi nghi thức của đám cưới được diễn ra nhanh chóng. Nhưng rồi cô dâu bỗng nhiên đứng không vững và được mọi người nhanh chóng đưa vào trong nghỉ ngơi. Chủ hôn lên tiếng xin lỗi mọi người vì sức khỏe không tốt của Bảo Hân và mời mọi người cứ tiếp tục dự tiệc. Cô ngước lên phía trên chỗ ngồi của cô dâu chú rể, cô thấy Khải Hưng đang nhìn chằm chằm về phía mình. Tại sao anh vẫn nhìn cô như vậy. Cô sợ hãi quay mặt đi tránh né.
Có người đột nhiên đến nói với cô rằng Bảo Hân muốn gặp cô. Cô cũng thoáng chút lo lắng. Cô không muốn để Bảo Hân biết chuyện cô đã từng có tình cảm với Khải Hưng, cũng không muốn cô ấy biết rằng Khải Hưng vẫn mong cô trở lại bên anh ấy. Bước đi theo người dẫn đường, cô tự trấn an và nói với mình rằng sẽ chối hết tất cả. Lúc này cô đã là người có gia đình, không thể nào để sự việc quá khứ làm ảnh hưởng đến Bảo Hân, cô ấy đã quá mệt mỏi vì bênh tật rồi. Nói dối như vậy cũng không có tội, phải không?
Người dẫn đường dẫn cô đi qua một lối hành lang nhỏ rồi để cô đứng trước một căn phòng và đi mất. Cô lưỡng lự đẩy cửa bước vào trong, tiến sâu vào bên trong căn phòng này, cô thấy một dáng người quen thuộc đang đứng quay lưng lại với cô.
Không phải Bảo Hân.
Người con trai ấy dường như vẫn không nhận biết được cô đang tiến vào. Cô những tưởng do hắn muốn gây bất ngờ cho cô nên hắn mới bày ra trò này. Cô định tiến lại gần hắn nhưng rồi cô bắt gặp một cảnh tượng vô cùng hãi hùng.
Hoàng Phong đang đứng đó, trong một bộ vest trắng sang trọng, hai tay hắn vẫn nhét vào túi quần như hắn vẫn thường làm. Nhưng khi cô vừa tiến đến gần thì có cánh tay một người con gái vòng qua ôm chặt lấy eo của hắn. Người con gái ấy nấc lên từng tiếng, nói trong tiếng nấc.

“Phong à! Em sai rồi, về bên em được không. Thực sự em không biết anh quan trọng với em thế nào cho tới khi anh đi bên cô ấy. Em chia tay với Mạnh Huy vì em biết em không yêu anh ấy như em vẫn nghĩ, em muốn về bên anh, xin anh đừng rời bỏ em!”
Thì ra là Thiên Ân.
Cô ấy ôm chặt lấy Hoàng Phong. Còn cô thì đứng sau lưng Hoàng Phong để nhìn thấy cảnh tượng ấy. Hắn hoàn toàn không biết rằng cô đang ở đây. Cô thấy người hắn run lên trước câu nói của Thiên Ân.
Điều cô sợ hãi nhất rốt cuộc cũng đến. Hắn đang ở bên cạnh Thiên Ân, còn cô chỉ biết ngậm ngùi đứng sau lưng nhìn hắn. Cô không phải là vợ của hắn để có thể chạy ra dằn mặt người phụ nữ đang ôm ấp chồng cô kia, cũng không có tư cách giận dỗi chồng mình vì đã không chung thủy. Rốt cục, cô đối với hắn chẳng có bất kì một tư cách gì cả. Tất cả những gì từ trước tới giờ cô có được chỉ là ảo tưởng thôi sao. Nh
ững ngày tháng vừa qua quá hạnh phúc đã khiến cô quên mất đi thân phận vợ hợp đồng của mình. Không phải là Mạnh Huy từ bỏ Thiên Ân mà chính là cô ấy từ bỏ anh ta để quay về bên cạnh Hoàng Phong sao? Hai con người đứng trước mặt cô đây vốn rất yêu thương nhau, cô biết điều đó. Cô chẳng qua chỉ là một nhân vật bất ngờ xuất hiện để giúp họ nhận ra được tình cảm dành cho nhau thôi phải không? Cái con người hay mơ mộng như cô, rốt cục vẫn chỉ mãi mãi mộng mơ về một hạnh phúc xa vời. Một giọt nước mắt lăn dài xuống từ khóe mắt. Cô đau lòng quá. Dù biết rằng sẽ có thể xảy ra sự việc như vậy, nhưng sao trái tim cô lại đau đớn đến vậy. Cô run rẩy lùi về phía cánh cửa và bỏ chạy.
Cô run rẩy sợ hãi dù đã chạy ra phía ngoài. Nhưng rồi cô lại va phải một người đi ngược chiều với cô. Cô vẫn cúi gằm mặt để xin lỗi và toan bỏ đi. Nhưng cánh tay của người đó níu cô lại rồi cúi xuống nhìn thẳng vào mặt cô.
“Thấy hết rồi chứ?” Hoài Anh nói với điệu bộ tự đắc.
Lại là cô ta.
Với câu nói này của cô ta thì có lẽ chính cô ta là người đã kêu người đưa cô đến căn phòng đó để nhìn thấy nhưng điều ấy. Cô ta vẫn còn oán hận cô vì những ganh đua từ thời đi học sao. Rốt cuộc phải thế nào cô ta mới vừa lòng?
“Thật tội nghiệp cho phu nhân Tổng giám đốc!” Cô ta tiếp tục mỉa mai.
“Rốt cục cậu muốn gì?” Cô nhìn Hoài Anh đầy bực tức.
Nhưng cậu ta chỉ cười hắc ám rồi cầm lấy chiếc trâm trên đầu cô và giật xuống. Cô đưa tay ra ngăn cản nhưng không còn kịp nữa rồi. Mái tóc của cô xõa tung rũ rượi. Cô hốt hoảng nhưng lại nghe thấy cậu ta trầm giọng nói:
“Đây mới là Thiên An cậu, xù xì và xấu xí, đừng bao giờ nghĩ mình đã là thiên nga mà lên mặt với tôi!”
“Nếu không thì sao?” Cô trừng mắt hỏi lại cô ta.
Cô ta là ai mà có quyền bôi nhọ cô như vậy. Cô đã bao dung bỏ qua cho cô ta nhiêu lần, nhưng cô ta lại không biết tốt xấu, hết lần này đến lần khác làm cô bẽ mặt trước đông người. Nhưng điều đó không quan trọng bằng việc hôm nay cô ta đã để cô thấy Hoàng Phong đang ở cùng Thiên Ân. Cô ta không biết rằng cô yêu Hoàng Phong mất rồi, cái cô cần không phải là cái danh nghĩa vợ tổng giám đốc hay người thứa kế Estermir này nọ, bởi cái cô cần chỉ là con người của Hoàng Phong, nhưng hôm nay Hoài Anh lại gián tiếp muốn lấy mất của cô. Giống như trước đây cô ta đã lấy mất lá thư mà cô đã dùng hết tình cảm để viết cho Khải Hưng. Cô vốn là người hiền lành không thích đụng chạm đến ai. Nhưng không phải sẽ cam chịu bị coi thường và khinh khi mãi như vậy. Cô có thể bỏ qua khi cô ta đụng chạm đến tất cả mọi thứ của cô, trừ gia đình và người con trai cô yêu. Và giờ thì cô ta đã đụng đến cả hai thứ đó. Cô không cho phép.
Hoài Anh khá bất ngờ trước biểu hiện của cô, xong cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, nhưng cô ta chưa kịp nói thêm câu gì nữa thì cô đã nhanh chóng giật lấy ly nước trên tay và tạt thẳng vào mặt cô ta. Cô ta bất ngờ và la lên tức tối đang định lên tiếng chửi bới thì bỗng im bặt trước ánh nhìn sắc lạnh của cô. Cô gằn từng chữ mà nói với Hoài Anh rằng:
“Tôi không muốn đụng đến cậu, chứ không phải không thể đụng đến cậu!”
Cô giật lại cây trâm cài tóc từ tay Hoài Anh rồi nhanh chóng bỏ mặc cô ta đứng đó mà bỏ đi ra phía ngoài không thèm để ý thêm một chút nào đến bản mặt của cô ta bởi trong lòng cô thực sự đang rối bời.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng ở đó vì cô lại bị một người nữa kéo vào trong một phòng trống. Hôm nay là ngày gì vậy?
“Anh đang làm gì nữa vậy?”Cô nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước mặt. “Từ lúc nào anh ình cái quyền nói chuyện với em như thế này?”
Thực sự lúc này, cô không muốn gặp ai, cũng không muốn nói chuyện với ai. Cô chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh khỏi nơi này.
Khải Hưng đứng trước mặt cô, vẻ mặt buồn bã đau khổ nhưng vẫn im lặng không nói gì. Thấy anh không nói gì, cô định bước ra khỏi phòng thì bị anh cầm tay ngăn lại. Anh đẩy mạnh cô vào tường, giữ chặt lấy cô mặc cho cô chống cự mạnh mẽ. Cô sợ hãi hốt hoảng, anh đang muốn làm gì?
Người anh toàn mùi bia rượu. Anh nói nhớ cô, anh lại nói yêu cô. Cô nói rằng hôm nay anh làm chú rể nên đã uống quá nhiều rồi và tìm cách thoát khỏi vòng tay của anh. Nhưng anh vẫn dùng ánh mắt đau khổ và bi thương ấy để nhìn cô. Anh hét lớn rằng tại sao cô lại tránh né ánh mắt của anh, cô không muốn giải thích và cố tìm mọi cách để thoát ra ngoài nhưng lúc này Khải Hưng lại cố gắng để hôn cô. Cô lắc đầu mạnh mẽ để tránh né. Cô không muốn.
Bỗng có một người xông vào và đẩy Khải Hưng ra khỏi cô. Cô hốt hoảng sợ hãi thì nhận ra người đó là Hoàng Phong.
Khải Hưng nhìn Hoàng Phong cười khẩy, cô thấy nét mặt Hoàng Phong nhíu lại. Hắn hỏi anh đang làm trò gì vậy. Anh lại càng cười lớn. Anh nói cô vốn là của anh chứ không phải của hắn, không phải hắn đã có Thiên Ân và vừa rồi không phải đã đi cùng cô ấy hay sao. Cô thấy mặt Hoàng Phong bỗng chốc biến thành màu đen, hắn hùng hổ tiến lại và đấm Khải Hưng hai cái thật mạnh vào mặt. Vừa ra đòn hắn vừa nói một cái là vì anh dám thất lễ với vợ hắn, một cái là thay Bảo Hân dạy cho anh một bài học.
Nhưng lúc nghe nhưng lời ấy và nhìn cảnh tượng ấy, cô không thể nào chịu đựng được thêm nữa. Cô bỏ chạy ra ngoài.

Hai con người này rốt cục đang nghĩ gì. Họ đang lôi cô ra làm trò cười hay sao. Một người nói yêu cô ngay chính trong đám cưới của anh ta với một người con gái khác. Một người tự xưng là chồng cô trong khi hắn lại ôm ấp người con gái khác trước mặt cô. Nhưng tại sao khi cô gặp phải những chuyện khó khăn, Hoàng Phong đều ra mặt giúp đỡ cô. Hắn không biết như vậy sẽ càng làm cho con người cô đây tưởng rằng hắn yêu cô và lại âm thầm nhen lên hy vọng. Tình yêu, hi vọng, ước mơ hạnh phúc thực ra chỉ là những thứ hão huyền mà cô điên cuồng theo đuổi. Đáp lại những khát khao mãnh liệt của cô chỉ còn lại bi thương mà thôi. Cô phải làm sao bây giờ. Cô phải dừng lại thôi, đã tổn thương quá nhiều rồi. Nếu cứ tiếp tục, cô không biết đến một ngày nào đó, cô sẽ đau khổ đến mức nào.
Cô đang chạy ra phía ngoài thì lại bị trẹo chân và ngã xuống. Nước mắt lại một lần nữa tràn ra khóe mi. Những thứ không phù hợp với mình sẽ làm mình đau như vậy. Cô đã sai rồi. Tất cả những chuyện này đã sai ngay từ khi bắt đầu.
Đang tìm cách chống tay vào tường để đứng dậy thì cô lại được một người đến đỡ dậy. Chỉ thoáng qua mùi nước hoa, cô biết đó là Hoàng Phong.
Cô đẩy hắn ra không cho hắn đỡ cô và cô lại ngã xuống một lần nữa. Cô ngồi đó, cúi gằm mặt xuống đất. Cô không muốn nhìn hắn, cũng không muốn hắn biết cô đang khóc. Tại sao hắn phải thương hại cô khi mà Thiên Ân đã trở về. Cứ để cô tự đau thương, tự chữa lành ình cũng được mà. Những cử chỉ của hắn bây giờ chỉ càng làm cho thời gian đau khổ của cô kéo dài thêm mà thôi.
Cô thấy hắn nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô, hắn lo lắng hỏi:
“Đau lắm sao?”
“Chúng ta chấm dứt hợp đồng đi!” Cô vẫn cúi gằm mặt xuống nói với hắn.
“Tại sao?” Hắn thắc mắc.
Tại sao ư? Hắn không biết tại sao ư? Cô còn lý do gì để ở bên cạnh hắn nữa. Nếu tiếp tục thì cuối cùng người tổn thương nhất cũng là cô mà thôi. Cô muốn ở bên cạnh hắn nhưng có lẽ không được nữa rồi. Người con gái của hắn đã trở về. Cô muốn tranh giành ư. Không thể nào được vì cô biết Thiên Ân quan trọng với hắn như thế nào. Còn cô đối với hắn rốt cục có là gì không?
Cô vẫn ngồi đấy, Hoàng Phong không thấy cô trả lời thì lại một lần nữa đỡ cô dậy. Cô không kìm được lòng mình, cô gạt tay hắn ra nói:
“Anh đừng tốt với tôi như vậy nữa! Anh cứ thế này thì…tôi sẽ không muốn rời khỏi anh đâu. Vậy nên, chúng ta hãy kết thúc tại đây thôi!”
Hoàng Phong sững sờ trước những gì cô vừa nói, hắn dường như nhíu mày khi nghe những lời cô nói. Những lời cô nói vừa rồi thật nực cười, cô muốn kết thúc với hắn nhưng cuối cùng lại là bày tỏ tình cảm với hắn. Cô bỗng nhiên lại cảm thấy xấu hổ vì những hành động vừa rồi của mình. Giống như một cô gái giận dỗi người yêu của mình vậy. Nhưng nhìn những biểu hiện của hắn thì có lẽ cô đối với hắn không là gì cả. Cô lại một lần nữa không màng đến liêm sỉ của bản thân mà nói với hắn những điều này. Cô hết thuốc chữa mất rồi.
Thất vọng tràn trề, bẽ bàng đau khổ, cô tự mình đứng dậy và khập khiễng bước đi, còn hắn vẫn ngồi đó. Sau khi quay lưng bước đi, nước mắt cô bắt đầu rơi lã chã. Cô bây giờ thật thảm hại. Tất cả những gì cô sợ hãi nhất đều đến trong cùng một ngày, bị bạn mình chơi xỏ, bị người mình từng thương yêu, tôn trọng cưỡng hôn, nhìn thấy người mình yêu thương trong vòng tay của người con gái khác và lại một lần nữa tỏ tình thất bại. Yêu thương là gì, và tại sao nó lại dằn vặt cô đến mức này.
Nhưng cô vừa bước thêm được vài bước thì có một cánh tay kéo mạnh và đẩy cô vào tường. Cô đau điếng nhưng rồi khi chưa kịp kêu lên thì cô đã bị người đó giữ chặt cô trên tường và cúi mặt đặt lên môi cô một nụ hôn.
Cô cảm thấy được sự mãnh liệt từ đôi môi hắn đang dần xâm chiếm lấy đôi môi của cô. Cô trợn tròn mắt nhìn hắn.
Hoàng Phong, hắn đang làm gì vậy?
Hắn vẫn không dừng lại mà dùng sức ghì chặt lấy đôi môi của cô. Tại sao hắn lại hôn cô? Tất cả những việc này rốt cục là gì?
Cô đẩy hắn ra, đưa tay lên che miệng. Mắt cô rưng rưng. Cô hỏi hắn đang làm gì vậy. Đã không thể yêu thương cô mà còn đối xử với cô như vậy. Có phải hắn đang thương hại cô không. Có phải hắn đang đang muốn trêu chọc cô hay không. Nếu cả hắn cũng như thế thì cô thực sự quá bi đát rồi. Xin hắn hãy để mọi chuyện dừng lại ở đây thôi. Cô không thể chống đỡ thêm được nữa. Nhưng cô lại thấy hắn không nói gì, trên đôi mắt của hắn hiện lên sự lạnh giá, bi thương. Hắn đang nghĩ gì? Nhưng có là gì thì cũng quá đủ rồi, cô không thể chịu đựng được thêm nữa. Cô gạt cánh tay hắn ra, bước ra ngoài.
Nhưng chưa kịp bước ra ngoài, hắn lại kéo mạnh tay đẩy cô đứng vào tường. Bằng đôi mắt bỗng nhiên dịu dàng, hắn nói với cô:
“Đồ ngốc này, tôi cần em! Em không nhận thấy điều đó sao?”
Câu nói của hắn làm cô sững người. Hắn cần cô. Nhưng hắn cần cô để làm gì? Có phải vì cô đã an ủi hắn không? Có phải vì cô giúp hắn làm việc nhà hay không? Hay hắn cũng yêu thương cô. Còn Thiên Ân thì sao? Hắn không cần cô ấy ư? Nhưng tại sao hắn không tìm cô ngay khi về nước mà lại xuất hi
ện ở đây bên cạnh Thiên Ân. Những điều diễn ra ban nãy trước mắt cô là gì?
Đang quẩn quanh trong những suy nghĩ hoảng loạn. Hắn lại cúi mặt xuống gần mặt cô rồi bằng chất giọng không nhanh không chậm, hắn nói với cô:
“Ở bên tôi, được không?”
Cô bỗng nhiên nhìn sâu vào đôi mắt của hắn. Cô lại thấy nó cô đơn và hoảng loạn. Những lo lắng của cô về chính bản thân mình chuyển thành lo lắng cho hắn. Hắn sao vậy? Hắn muốn cô ở bên hắn ư?

Rồi hắn lại cúi xuống đặt môi lên môi cô. Vòng tay ôm chặt lấy cô.
Hắn yêu cô nên muốn cô ở bên hắn, phải không?
Nếu đó không phải là tình yêu thì đó cũng là một biểu hiện cho thấy cô cũng có một vị trí trong lòng hắn.
Hắn muốn cô ở bên hắn. Chấp nhận. Dù hắn có đang muốn lợi dụng cô cũng được. Chỉ cần hắn nói hắn cần cô thì cô sẽ ở bên cạnh hắn. Cô vẫn sẽ lo lắng nhưng vẫn như lúc trước đã nghĩ, chỉ cần hắn cho cô một vị trí dù chỉ là nhỏ bé trong lòng hắn, cô cũng sẽ cố gắng để được ở bên hắn. So với phải sống trong lo lắng sợ hãi thì cô sợ không được ở bên cạnh hắn nhiều hơn. Hắn nói hắn cần cô, thì cô sẽ tin rằng hắn cần cô. Sau sự việc với Khải Hưng, cô đã từng rút ra một bài học rằng đừng bao giờ chờ đợi hạnh phúc mà phải tự tìm kiếm hạnh phúc ình. Lần này, cô sẽ giữ lấy hạnh phúc cho bản thân. Sẽ cố gắng giữ lấy người con trai cô yêu thương. Sẽ làm tất cả để được hạnh phúc. Như vậy có phải là ích kỷ hay không, cô cũng không biết rõ. Nhưng có người đã từng nói với cô rằng, đôi khi chỉ cần làm những việc mà sau này mình không hối hận là được và người đó không ai khác chính là Hoàng Phong. Và lúc này cô lại một lần nữa nhận thấy, cô yêu hắn hơn cả nỗi sợ hãi trong lòng mình.
Cô sẽ ở bên cạnh hắn.
Sẽ yêu thương hắn bằng chính bản thân cô. Sẽ khiến hắn yêu thương cô bằng tất cả nỗ lực của mình. Sẽ không để ai lấy mất hắn từ cô, chỉ cần hắn cần cô. Chỉ cần như vậy thôi cô sẽ có thể vượt qua tất cả.
Việc hôm nay cô đã quyết định, cô sẽ không hối hận. Dù sau này có phải đau khổ đến thế nào, thì ít nhất cô cũng không hối hận.
Bỗng nhiên trong cô tràn ngập những cảm xúc ngọt ngào. Cô nhắm mắt đáp lại nụ hôn của hắn trong vô thức. Vòng cánh tay ôm lấy lưng hắn.
***
Vì đầu tóc cô đang xù xì nên không thể nào ở lại thêm được nữa. Cô dùng điện thoại nhắn với bà chủ tịch rằng cô đã về cùng với Hoàng Phong nhưng không nhận được hồi âm. Có lẽ bà đang bận rộn với khách khứa của buổi tiệc.
Vì chân của cô lại bị đau nên hắn lại phải bế cô rồi khỏi buổi tiệc. Nhưng khi bước vào trong xe thì cả cô và hắn đều không nói gì. Cô cảm thấy trái tim mình đang đập loạn trong lồng ngực. Đôi khi cô lén quay sang nhìn hắn đang lái xe với vẻ lãnh đạm như hắn vốn dĩ.
Đến nhà, hắn bước xuống mở cửa xe và đưa tay đỡ cô ra khỏi xe. Cô ngại ngùng nắm tay hắn bước ra khỏi xe. Cô lại cà nhắc bước theo hắn từng bước, hắn bực mình bế bổng cô lên và đi vào nhà. Nhưng vừa bước vào nhà thì cô và hắn đã hốt hoảng vì trong phòng khách đang có người đang tròn mắt nhìn bọn cô.
Là Anh Quân.
Mặt Hoàng Phong bỗng nhiên nhăn lại. Rồi cô thấy mặt hắn bắt đầu đỏ bừng. Nghĩ lại tình cảnh lúc này, mặt cô cũng bắt đầu thấy mặt bỗng nhiên nóng bừng. Không khí trong căn nhà bỗng nhiên căng thẳng. Cô vội vàng đẩy cánh tay Hoàng Phong và đứng xuống. Giọng Hoàng Phong trầm trầm vang lên:
“Sao cậu lại ở đây vào giờ này?”
Anh Quân bối rối đứng dậy, cười với cô, cô cũng cười ngượng ngịu đáp lại. Anh Quân nhìn Hoàng Phong cười mờ ám. Nói rằng vì anh muốn đến chào hắn để mai anh có việc phải ra nước ngoài và tiện muốn mượn hắn một cái máy ảnh. Vì mật mã nhà của Hoàng Phong luôn giống nhau nên đứng chờ lâu quá, anh đã tự mở cửa bước vào nhà để ngồi chờ. Anh Quân liên tục xin lỗi vì đã phá đám cô và hắn.
Mặt cô lại càng đỏ lên. Xong cô thấy Hoàng Phong bước vào trong phòng lấy ra một cái máy ảnh và đưa cho Anh Quân, hắn nhanh chóng đuổi Anh Quân ra về. Nhưng Anh Quân lại nói rằng trời đã tối mà anh đã mang đồ qua đây để mai sẽ ra sân bay luôn, nên tối nay anh xin được ngủ lại đây, và anh cũng có một vài chuyện muốn nói với Hoàng Phong.
Cô không thể nào để Hoàng Phong đuổi Anh Quân ra về khi mà anh đã nói như vậy. Thế nên, mặc kệ Hoàng Phong hằm hằm nét mặt thì cô vẫn giữ anh ở lại.
Cô nhanh nhẹn pha nước cho cả hai khi bọn họ đang ngồi trong phòng khách nói chuyện.
Nhưng có một vấn đề đó là, buổi tối hôm đó cô và Hoàng Phong lại bị nhốt chung vào một phòng.
Việc ngủ chung một phòng với hắn cũng không phải xa lạ gì. Nhưng đó là khi cả cô và hắn đều chưa bày tỏ tình cảm với nhau còn bây giờ hắn đã biết cô thích hắn rồi. Và vừa rồi cô và hắn còn vừa có với nhau một nụ hôn ngọt ngào như vậy. Thật là căng thẳng hết sức.
Cô hoang mang vì những đồ đạc của cô đều đang ở dưới gầm giường mà Anh Quân đang ngủ. Và hiện tại cô không thể nào chạy sang phòng bên đấy để lấy quần áo được. Như vậy chẳng hay ho gì đó là còn chưa kể co thể sẽ bị lộ tẩy hết việc cô và hắn vốn vẫn chia phòng ngủ.
Đang hoang mang không biết phải làm thế nào thì Hoàng Phong bước ra từ nhà tắm. Hắn vừa lau đầu rồi nhìn cô khiến cô bỗng nhiên giật mình. Hắn ngồi lên giường rồi lại quay sang nhìn cô. Cô bỗng cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Hắn hỏi cô không thay đồ đi ngủ hay sao thì cô nói muốn mặc lễ phục để ngủ. Hắn phì cười. Hắn nói cô lấy đồ mà bà chủ tịch mua cho cô ở trong tủ mà thay. Cô lương lự rồi cũng ngại ngần tiến lại mở tủ. Nhìn vào những quần áo ngủ hở hang trong tủ. Cô lại càng bối rối. Cô phải mặc những bộ đồ này trong phòng với hắn sao. Cô thích hắn, nhưng không thích ăn mặc như thế này trước mặt hắn. Để đi quá giới hạn, cô vẫn chưa sẵn sàng. Không thể được!
Cô bối rối chỉ vào một bộ pizama của hắn và nói rằng cô muốn mặc bộ đồ này. Hắn nhìn cô nhếch mép rồi ra hiệu cho cô lấy mà mặc. Cô tẩy trang và mặc bộ đồ của hắn vào. Ít nhất thì bộ quần áo này cũng kín đáo hơn những bộ trang phục kia là được. Cô thấy trên bộ quần áo này cũng có mùi hương của hắn. Cô lại cảm thấy ngại ngùng.
Đứng trong nhà vệ sinh thật lâu, cô cầu mong rằng hắn đã đi ngủ rồi để cô không phải bối rối khi nhìn thấy hắn.
Nhưng khi cô bước ra ngoài thì cô bắt gặp hắn vẫn đang ngồi trên giường đọc tạp chí. Cô lóng ngóng không biết làm sao thì hắn bỏ tờ tạp chí xuống để nhìn cô. Cô lại giật mình.
Hắn nhếch mép nhìn cô đầy gian xảo. Hắn đập đập tay xuống nệm ra hiệu cho cô lại gần. Cô lo lắng nhích từng bước đến bên cạnh hắn.
Cô định ngồi lên giường nhưng lại ngồi hụt và ngã lăn ra xuống đất. Luống cuống bò dậy thì lại bắt gặp ánh mắt của hắn đang nhìn cô đầy đắc ý. Hắn ra hiệu cho cô nằm xuống. Cô quay lưng về phía hắn và nằm xuống. Người cô cứng đơ như khúc gỗ.
Cô thấy hắn đưa cánh tay về phía mình thì cô lại hốt hoảng lo sợ. Hắn muốn làm gì vậy. Cô vẫn chưa sẵn sàng. Cô vội vàng bật dậy, nhảy khỏi giường, cô nói với hắn:
“Em đói! Anh muốn ăn gì không?”

Cánh tay của Hoàng Phong đang cầm chăn định đắp cho cô vẫn nằm trên không. Hắn khẽ thu lại và đưa tay xoa lên thái dương. Hắn gật đầu. Cô chạy nhanh ra tủ lạnh lấy ít đồ ăn vào hai chiếc bát lớn và mang lên đưa cho hắn một bát. Chiếc giường bỗng chốc biến thành bàn ăn của bọn cô.
Nhưng chẳng hiểu sao hắn ăn nhanh như vậy, rồi hắn lại tiếp tục ngồi đọc tạp chí mà không đi ngủ trước. Cô phải là sao bây giờ?
Cuối cùng cũng không thể nhâm nhi mãi bát cơm được. Dọn dẹp xong, cô quay lại phòng và lại nằm quay lưng về phía hắn. Cô lại thấy hắn khẽ động đậy và cô lại nhảy vọt lên. Bước nhanh khỏi giường, cô nói:
“Ăn xong đi ngủ ngay là không tốt, đi dạo thôi!”
Hắn lại nhìn cô khó hiểu. Rồi cũng đồng ý cùng cô đi ra ngoài đi dạo.
Hắn cùng cô đi tản bộ xung ở con đường trước cửa nhà. Chỉ đơn giản là đi bộ, cả hai đều không nói với nhau điều gì. Nhưng rồi đi mãi thì cuối cùng cũng phải về nhà và vào phòng lên giường nằm như cũ.
Đầu cô đang căng như dây đàn thì cô thấy hắn trở mình quay lưng về phía cô. Cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rồi cô thấy hắn trở mình quay lại thì cô lại lo lắng mà nhảy xuống giường. Hoàng Phong mở tròn mắt nhìn cô, cô lắp bắp:
“Em…em muốn đi vệ sinh!” Xong rồi trước cặp mắt khó hiểu của hắn, cô chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh.
Mất mặt quá, hắn hình như không hề có ý gì mà cô lại luống cuống như vậy. Hình như đầu óc cô đen tối quá rồi thì phải. Phải làm sao bây giờ. Mở nước và tạt nước ướt hết mặt, cô tự nhủ bản thân mình phải bình tĩnh.
Khi cô bước ra khỏi nhà vệ sinh thì cô thấy hắn đã quay mặt về phía khác và dường như đã ngủ mất. May mắn thật, nếu hắn không ngủ thì không biết cô lại có những hành động kì lạ gì nữa đây.
Nằm xuống bên cạnh hắn, cô thở phào nhẹ nhõm, đang nhắm mắt dỗ giấc ngủ thì hắn bỗng nhiên lên tiếng:
“Người mà hôm trước còn chủ động tấn công người khác mà giờ lại lo lắng thế à?”
Hắn…hắn đang nói cái gì vậy? Cái gì mà chủ động tấn công? Cô bỗng nhớ đến cái hôm Giáng sinh khi cô say rượu và hôn hắn một cái vào má. Hắn đang nói chuyện đó phải không? Làm thế nào bây giờ. Xẩu hổ quá. Phải chối thôi, làm như không nhớ gì thì hắn sẽ không nắm được thóp của cô mà mỉa mai cô được.
“Anh nói cái gì vậy, không hiểu?”
Hắn phì cười, rồi quay mặt nhìn về phía cô. Cô lại thấy căng thẳng.
“Nếu không hiểu sao hôm sau còn muốn bỏ nhà đi?”
Giấu đầu hở đuôi mà. Có lẽ tại vì hôm sau cô chuồn ra khỏi nhà để tránh mặt hắn nên hắn đã biết là cô vẫn còn nhớ những chuyện tối hôm đó. Cô phải làm thế nào. Bực mình, cô phụng phịu ngồi dậy định bước xuống giường, cô nói với hắn:
“Ờ, đấy, em ngủ dưới sàn, anh ngủ đi, không ai thèm tấn công anh đâu!”
Nhưng chân cô chưa kịp chạm đất thì hắn đã kéo cô lại và vòng tay ôm chầm lấy cô. Cô sững người. Thoáng xấu hổ ngại ngùng, cô nằm im trong vòng tay hắn, nhưng hắn vẫn không có ý định buông tha cho cô, hắn nói:
“Không phải hôm nay giữ Anh Quân ở lại cũng vì muốn ở cùng phòng với tôi sao?”
Hắn lại muốn gì nữa. Ai muốn ở cùng phòng với hắn. Cô giận dỗi vùng vẫy tìm cách thoát ra khỏi vòng tay của hắn. Nhưng hắn vẫn dùng lực ghì sát cô vào người, cô bực bội nói với hắn:
“Anh muốn gì đây?”
Mặc kệ câu hỏi của cô, hắn nhắm mắt trong khi vẫn vòng tay ôm cô thật chặt. Hắn nói với giọng kìm nén:
“Nằm im ngủ đi nếu không tôi không biết sẽ làm gì em đâu!”
Nghe câu nói của hắn, người cô bỗng cứng đờ. Hắn vẫn ôm cô như vậy. Cô nghe thấy tiếng thở của hắn trên đỉnh đầu. Cảm nhận được vòng tay ấm áp của hắn. Cô ngại ngùng nằm im trong vòng tay của hắn. Cô lại cảm thấy buồn cười vì những gì đã diễn ra khi nãy. Cảm ơn hắn đã hiểu cho cô. Cô chưa sẵn sàng và hắn nói rằng sẽ không làm gì cô cả. Luôn trêu chọc cô, nhưng người con trai này, vẫn là rất hiểu cô.
Cô yên tâm chìm vào giấc ngủ. Trong mơ màng cô nghe thấy có tiếng của hắn. Hắn nói:
“Gà mái vô tâm, nói ngủ là ngủ thật!”
Giọng hắn hờn trách nhưng rồi hắn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vô về giấc ngủ cho cô.
Một đêm yên lành và ấm áp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui