Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi
Ngay khi những người hầu quay lại cùng với Claudine thì Matthias đã ngay lập tức bắt phải tháo khăn băng bó của Mary.Sau khi bác sĩ tháo băng cho Mary thì nó đã để lộ một vết thương trên tay cô, nhưng nó thực sự không đủ sâu để cô không thể làm những công việc của mình.Elysee tuôn ra những chế nhạo người hầu gái-người đang lo lắng dưới mọi ánh nhìn của mọi người.“Thật là một đứa lười biếng, giả bệnh chỉ vì một công việc nhỏ nhặt như vậy!”Bà kêu lên, khiến những người khác lập tức đồng ý với đánh giá của bà, ngay cả bà Norma cũng phản đối lời nói dối của người giúp việc.Mặt khác, Claudine vẫn giữ im lặng khi nhìn chằm chằm vào công tước.“Mẹ à, chúng ta không biết đó có phải là vết thương ngoài da hay không đâu”"Phải không bác sĩ Etman?"“À, tất nhiên rồi.”"Chà, đó là một vết thương khá lớn, nhưng phần xương bên dưới dường như vẫn còn nguyên vẹn.”"Nhìn chung thì chỉ là một vết cắt nhỏ thôi"Người giúp việc đột nhiên bật khóc, cô không thể kìm nén được sự lo lắng trước những ánh mắt giám sát của mọi người xung quanh.
Thậm chí không có ai dành một chút thương xót nào cho cô cả.“Ồ, nhưng điều đó không phải là vô lý sao?”“Phu nhân của ta đặc biệt đã nói với ta rằng người giúp việc của cô ấy đã bị thương rất nặng và không thể làm việc, vì vậy cô ấy đã thuê một người thay thế tạm thời.
Có phải không, Claudine?”Mọi ánh mắt sau đó chuyển sang Claudine-người đang nuốt nước bọt trong lo lắng.Nhìn bề ngoài thì có vẻ như cô cũng không biết, nhưng bất cứ ai quan sát kỹ đều có thể nhận ra đó không phải là sự thiếu hiểu biết mà thay vào đó là sự lo lắng.“Tôi....tôi không biết...”“Tôi đã nghĩ rằng cô ấy không thể làm được công việc của mình...” Cô bỗng đưa ánh mắt lo lắng của mình nhìn người giúp việc đang khóc lóc.Lúc này, Matthias tiến lại gần người giúp việc và nắm lấy tay cô ta từ tay bác sĩ.“Nếu điều đó là sự thật thì..."“Dù sao thì chắc chắn là cô đã nói dối Phu nhân của ta”Người giúp việc chỉ biết khóc và thốt ra những lời xin lỗi.Matthias không khỏi có chút ấn tượng với vị hôn thê của mình.Anh thừa nhận Claudine von Brandt khác hẳn với những quý tộc khác.
Cô thông minh, xinh đẹp, và cô biết cách sử dụng điều đó để làm lợi thế cho mình.Đó là đặc điểm đối với nữ công tước tương lai của anh.“Em...em không thể nghĩ rằng cô ấy lại lừa dối em”Claudine yếu ớt trả lời, còn Matthias thì bình tĩnh giơ tay lên, khiến cô gái đang nức nở sợ hãi ngước lên nhìn anh.Matthias không thể ngăn được cảm giác thỏa mãn khi nhìn thấy người giúp việc khóc bên dưới anh.“Sao ngươi dám lừa gạt Claudine?”Anh trầm giọng hỏi, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía cô ta.
Nhưng đằng sau những lời lẽ gay gắt của anh thì Claudine có thể nghe thấy một chút thích thú ẩn giấu rất rõ.Ngay lập tức Claudine đứng dậy và bước lại gần họ.“Hãy để em xử lý Mary.
Và hãy tha thứ cho sự vô ý của cô ấy, chỉ lần này thôi.”“Thay mặt cô ấy hãy chấp nhận lời xin lỗi của em” Claudine phớt lờ cách mẹ cô đưa tay ra ngăn cản.Người giúp việc thì trông như sắp ngất xỉu bất cứ lúc nào trước cái nhìn chằm chằm dữ dội của Matthias và Claudine.“Với tư cách là chủ nhân cô ấy, vì vậy em sẽ chịu mọi trách nhiệm”“Chắc chắn là em đã không quan tâm cô ấy nên cô ấy đã giả vờ bị thương để có thời gian nghỉ ngơi”.“Em sẽ tha thứ cho cô ta như vậy sao?”“Cô ta đã lừa dối em mà? Em đang quá tốt bụng rồi đó”“Cô ấy đã ở bên em rất lâu rồi, cô ấy cũng phục vụ em rất tận tình.
Em sẽ không đuổi việc cô ấy chỉ vì một sai lầm nhỏ đâu?”Claudine có cảm giác hối hận vì đã nói điều đó, nhưng khi anh đang dồn cô vào chân tường thì cô không có bất kỳ lý lẽ nào khác ngoài cầu xin lòng thương xót cho Mary mà không hề thừa nhận mình đã nói dối.“Ta không chắc mình có nên để chuyện này trôi qua hay không.”"Dù sao thì anh cũng đã làm điều tương tự với người làm vườn cách đây không lâu mà”Ánh mắt của Matthias bỗng đanh lại một lúc, trước lời chỉ trích mà cô dành cho anh về quyết định hủy bỏ cáo buộc chống lại Bill Remmer.Anh nhìn lại vị hôn thê của mình một lúc trước khi gật đầu đồng ý.Và sau đó anh nở một nụ cười hài lòng với cô trước mặt mọi người.“Điều này cũng có nghĩa là cuối cùng em cũng đã hiểu được tại sao ta lại làm những như vậy, đúng không?” anh nhếch mép cười và anh biết rằng bản thân lại một lần nữa dồn cô vào chân tường.“Tất nhiên rồi...”“Em vẫn rất ngạc nhiên trước lòng tốt và sự hào phóng của anh.
Đó cũng là điều mà khiến em phải tha thứ cho người hầu của mình.”Matthias chỉ gật đầu đồng ý, anh quay sang người giúp việc và quay lại với Claudine.“Em thật đáng ngưỡng mộ, nhưng ta nghĩ người giúp việc của em vẫn nợ người khác một lời xin lỗi.”“Đúng..."“Ngày mai em sẽ đưa Mary đi cùng và đến thăm Leyla để gửi lời xin lỗi đến cô ấy.”“Em sẽ đi cùng cô ấy à?”“Hả?”“Đúng rồi Claudine, tại sao con lại phải đi cùng Mary, trông như thể con mới là người có lỗi vậy!” mẹ cô trừng mắt nhìn cô, trước khi Claudine nhận ra mình đã phạm sai lầm.“Mẹ nói đúng, thưa mẹ.
Con quên mất...”Matthias có thể để ý thấy rõ cô đang càng trở nên áp lực khi họ cứ nói về chủ đề này mãi.
Vì thế, anh quyết định kết thúc bài kiểm tra nhỏ của mình.“Ngày mai hãy để người hầu của em xin lỗi Leyla một mình, thay mặt cho cả em và ta”Anh bỗng đặt tay lên lưng cô để hộ tống cô về chỗ ngồi.Matthias dường như đang cố gắng an ủi cô, nhưng bàn tay của anh lại giống như một gánh nặng đè lên vai cô, khiến cô càng thêm áp lực và lo lắng.Dù sao thì cô cũng mừng vì chuyện đó đã kết thúc.“Cứ làm theo ý anh đi, thưa Công tước Herhardt.” Claudine hài lòng vì mọi chuyện đã được xử lý xong.Matthias quay lại với người giúp việc và Mary ngay lập tức cúi đầu khi anh liếc nhìn cô.“Ngày mai hãy nhớ xin lỗi Lewellin!” anh ta ra lệnh và liếc nhìn vị hôn thê xanh xao của mình."Và hãy nhớ đến lòng tốt của chủ nhân cô đã dành cho cô"*******.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...