Hãy Khóc Và Cầu Nguyện Đi
Vở kịch do các học sinh lớp dưới biểu diễn đã kết thúc, nó thu hút phần lớn sự chú ý và tiếng cười của khán giả.Mọi người vỗ tay khi các em cúi chào trên sân khấu cùng cô Lewellin và tất cả đều rời khỏi sân khấu để nhường chỗ cho các học sinh khối trên.Một số đứa trẻ ngay lập tức đến chỗ của gia đình mình, những đứa trẻ có anh chị lớn phải ở lại xem các vở kịch khác, trong khi những đứa trẻ còn lại phải về nhà.
Hầu hết mọi người đã rời khỏi tòa thị chính, giờ đây khán giả dần trở nên ít đi.“Chúng tôi xin lỗi rất nhiều vì hành vi của Monica!”Cha mẹ nuôi của cô bé liên tục xin lỗi Leyla-người đang hộ tống họ ra xe ngựa.“Không sao đâu!”“ Đó là nhiệm vụ của tôi.
Với tư cách là giáo viên, tôi phải ở bên cạnh chúng.”“Nhưng..., vì Monica mà không thể tiếp tục vở kịch nên cô Lewellin đã phải chịu đựng việc bị cười nhạo trong suốt vở kịch...”Khi được nhắc về việc đáng xấu hổ mà cô phải trải qua thì Leyla có hơi nao núng.Cuối cùng họ cũng ngồi vào xe ngựa và chào tạm biệt Leyla.Khi họ đã đi khuất thì Leyla mới có thể thở phào nhẹ nhõm.“Cô Lewellin, chúng ta đi uống một tách cà phê nhé?”Bà Grever ngay lập tức đề nghị cô với một nụ cười hiền từ khi đến gần Leyla vì cuối cùng cũng thấy cô ở một mình.Leyla giật mình trước sự xuất hiện bất ngờ của bà, trước khi nhẹ nhàng lắc đầu và mỉm cười lịch sự đáp lại.“Cảm ơn, nhưng tôi ổn.....”"Tôi nghĩ tôi nên nghỉ ngơi một mình một lúc."“Thôi được rồi, điều đó tôi có thể hiểu được.”Bà Grever đồng ý, trước khi vỗ nhẹ vào vai Leyla.“Tôi nghĩ cô là một nàng tiên khá dễ thương, và nhờ có cô mà tôi đã thích vở kịch đó hơn rất nhiều.”"Điều đó thực sự không khiến tôi cảm thấy tốt hơn" Leyla nói đùa, và cả hai người đều nhìn nhau mà cười khúc khích.“Tôi biết điều đó nghe có vẻ không hay, nhưng đó là sự thật.”“Thường thì các quý tộc tham dự những sự kiện này hiếm khi chú ý tới các vở kịch, nhưng giờ thì có.
Cô đã làm cho họ thực sự thích thú về màn biểu diễn""Vậy hôm nay cô đã làm rất tốt."Những lời nói đó nhằm mục đích an ủi, và bất cứ lúc nào khác Leyla có thể tìm thấy sự an ủi trong đó, nhưng không phải trong trường hợp này.Cô cố nén cái nhăn mặt khi nghĩ về một người chắc chắn đang ở trong số khán giả…'Mình cá là anh ta thực sự rất thích thú khi ở đó.
Ôi Chúa ơi.'“Ngoài ra, vì cô mà hiệu trưởng dự đoán số tiền quyên góp của chúng ta cũng sẽ tăng lên.
Điều đó cũng khiến ông ấy rất hài lòng về cô”Nhắc đến hiệu trưởng, Leyla không khỏi rên rỉ.“Ugh, lúc này tôi thực sự ghét ông ấy.”Cô thở dài, trước khi cả hai cùng cười khúc khích một lần nữa.Cả hai đều biết hiệu trưởng có thể hống hách như thế nào khi ông ấy muốn.Sau đó, Leyla tiếp tục nói với bà Grever rằng cô sẽ ổn thôi, khiến cho bà ấy quay vào trong trước cô.Hài lòng vì không có ai cố gắng tiếp cận hay nói chuyện với mình, Leyla bắt đầu lê bước dọc theo công viên nằm ngay phía sau tòa thị chính.Cô rất cần thời gian cho riêng mình.Hiện giờ công viên thực sự không có ai cả.Bỗng cô ngồi xuống một trong những chiếc ghế dài gần nhất và thận trọng cởi giày ra.'Mình đã làm gì vậy?'Cô vừa nghĩ vừa xoa đôi chân đau nhức của mình.Những luồng không khí trắng xóa thoát ra khi cô ngửa đầu ra sau để nhìn lên bầu trời đêm.Cô ấy thở ra một hơi thật dài khi làm vậy…Cô ngạc nhiên rằng mình vẫn còn sống sau màn trình diễn đáng xấu hổ đó.Có thứ gì đó đang dâng lên trong cô, chực nổ tung!“AAAAHHHHH!”Cô hét lên ngoài trời, để hơi thở trở nên trắng xóa như thể chúng mang theo tâm hồn cô.***********.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...