Chương 58: Chuyển nhà.
Cứ ngỡ chuyển nhà là sẽ vui vẻ như trong phim lắm nhưng không ngờ là còn căng thẳng hơn phim hành động. Mới sáng sớm, Mã Nhi chưa kịp dậy đi làm thì Tử Phong đã đứng đợi sẵn trước cửa nhà bảo rằng hôm nay anh xin phép cho cô nghỉ để chuyển nhà. Cô mang theo tâm trạng bứt bối, cái con người này ngày hôm qua vừa mới quyết định thì ngày hôm nay đã thực thi. Sao cứ như vũ bão tấn công thế?
Tiêu Kỉ Duệ nghe tiếng chuông ngoài cửa biết là ai rồi nên vẫn nằm lì trong phòng, thay thay dán dán vết thương. Haha! Tôi cứ ở trong này thì anh chuyển nhà làm sao được, cửa cũng đã được cậu khoá rất kĩ càng rồi.
“Cạch”
Tiếng chìa khoá được tra vào ổ, xoay một cái thì cửa phòng bật mở. Cái miệng đang cười của Kỉ Duệ méo sang một bên nhìn Triệu Anh ló đầu vào trong này.
– Ô hô Ki Duệ, chúng ta sắp chung một nhà rồi.
Triệu Anh mừng rỡ lao đến như cún con thế mà bị cậu nhẫn tâm đạp một phát rớt xuống giường. Kỉ Duệ nhăn nhó ôm đống băng keo của mình ra ngoài, miệng lầm ba lầm bầm. Đi ngang qua Tử Phong và cố ý hất vai anh một cái chứng tỏ cậu đây không phục nhưng không ngờ anh tránh kịp, thế là Kỉ Duệ thuận theo chiều gió ngã xuống sàn. Mấy vết bầm bắt đầu biểu tình mãnh liệt chủ nhân của nó.
Mạc Tử Phong đi sau Mã Nhi, quay đầu cười đểu với Kỉ Duệ miệng mấp máy khẩu hình.
“Chú không chơi lại anh đâu”.
Triệu Anh đằng xa xa uốn éo lại gần đỡ Kỉ Duệ lên bảo cậu cứ ngoan ngoãn đi thì sếp sẽ thân thiện hơn. Lời an ủi thiếu muối kia được đền đáp bằng một cái liếc của Kỉ Duệ. Cậu gỡ tay Triệu Anh ra khỏi người mình, hầm hầm đi theo hai người làm loạn nọ.
Mạc Tử Phong và Mã Nhi bàn bạc rằng chỉ lấy quần áo của cô và Kỉ Duệ lên, còn những vận dụng bị thiếu anh sẽ đi mua cùng cô. Tiêu Kỉ Duệ chạy đến và xen vào giữa hai người. Cười thân ái với “anh rể”.
– tử Phong a, có thật là anh sẽ mua hết những gì tôi và chị tôi thiếu không?
Tử Phong cao hơn cậu khoảng khá lớn nhưng lại không cúi đầu xuống nhìn chỉ đưa mắt liếc nhẹ Kỉ Duệ, lạnh lùng nói.
– Không. Tôi chỉ trả cho Mã Nhi, còn cậu, lấy tiền mình mà xài.
Tiêu Mã Nhi đứngphias bên kia thấy chuyện sắp không ổn, nháy nháy mắt mãnh liệt với Tử Phong. Anh thì làm lơ luôn, phất tay bảo cô đi đóng gói hành lý lẹ đi.
– Em vợ cũng phải nhận được sự đãi ngộ chứ.
– Cậu có bao giờ gọi tôi là “anh rể”? Kêu một tiếng “anh rể đẹp trai tiêu soái” đi rồi tôi mua đồ cho cậu.
Tử Phong khoanh tay không biết xẩu hổ mà phun ra những lời như thế khiến cậu điêu đứng. Cậu thà…thà…thà dọn phân tiểu Mễ còn hơn khen Mạc hói đấy đẹp trai tiêu soái. Tiêu soái cái gì? Có mà biến dị công trong truỳen thuyết đấy, Kỉ Duệ phỉ vào!
Đợi hoài đợi mãi vẫn không thấy thằng nhóc manh động này nói gì nên Tử Phong xoay người vào phụ Mã Nhi ghi những thứ cần mua. Đang đi thì bị một bàn tay thô ráp nắm lại, đồng thời nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của Ki Duệ nhìn chằm chặp mình như muốn ăn tươi nuốt sống không bằng. Chỉ là khen một câu thôi mà, có cần phải làm vẻ mặt sắp chết đến nơi rồi không?
– Sao?
Tử Phong cười cười.
Kỉ Duệ thật muốn vả mấy phát vào cái mặt đáng ghét đấy lâu rồi mà chẳng được. Phải hẹn đến kiếp sau thôi.
– Anh….Anh…
– Hử?
– Anh…Rể….
– ANH VÔ CÙNG ĐẸP TRAI VÀ TIÊU SOÁI!!
Kỉ Duệ nhắm tịt mắt la hét một tràng, cảm giác bực bội dâng trào. Cậu không phục, không phục a. Chỉ tại cái tính tiết kiệm quá mức của mình thôi…
– Cậu la hét gì thế? Sao làm thái độ đó với tôi? Đồ cậu tự mua. =))
Để mặc Kỉ Duệ bị lừa, anh cười rạng rỡ bước đi. Cảm giác bắt nạt người khác quả thật rất tuyệt, cảm tưởng như đang ở trên thiên đường. Tiêu Mã Nhi nhìn con người đấy bằng hai cặp mắt chán nản, không biết trêu Kỉ Duệ có gì vui nhỉ. Nhìn hai người chẳng khác gì cáo với khỉ la hét bằng hai thứ tiếng khác nhau cả.
– Anh vào đây làm gì?
Mã Nhi gấp gấp quần áo vào vali, cố ý gấp đồ riêng tư vào sau. Anh dựa người vào cửa phòng không biết cố ý hay vô tình hỏi đểu.
– Có cần anh xếp phụ không?
Cô lắc đầu mãnh liệt, còn lâu nhé. Vậy mà anh vẫn ngồi xuóng gần đồng đồ, chồng cằm nhìn cô xếp. Ôi trời, cái cảm giác hiện giờ của Mã Nhi là vừa ngượng vừa có chút sợ cái đôi mắt biến thái kia đang nhìn cô chằm chặp. Làm sao cô có thể xếp quần áo lót đây hả? Toàn là…quần bông hoa hoè không đấy?
– Nhìn em cái gì?
– Không cho anh phụ thì anh ngồi nhìn đấy thôi.
– Mặc kệ anh.
Cô im lặng xếp đồ, cầu mong ánh mẳ đấy di dời sang chỗ khác hoặc anh chạy qua phòng Kỉ Duệ mà ngắm nó đi. Có điều khi cô xếp hết quần áo bình thường rồi thì Tử Phong vẫn ngồi yên không động đấy ở đấy, chăm chú nhìn cô. Mã Nhi muốn xếp cũng chẳng xếp được, đỏ mặt lật lật giở giở.
– Nãy giờ anh không thấy em xếp áo quần trong, em có chắc là không cần mang những thứ đó lên nhà anh?
Mạc Tử Phong à, có nhiều chuyện cũng không cần thành thật nói quá đâu anh. Cô căn bản là không quên chỉ là không muốn cho anh thấy những đồ nhạy cảm đấy!
– Ờ em chưa xếp thôi, hê hê, ngồi nghỉ mệt tí rồi em xếp sau.
– Thế để anh xếp thay em.
Nói rồi Tử Phong lật trúng một cái quần tam giác hoa hoè màu hồng để lên đùi mình chăm chú xếp gọn lại và đưa cho Mã Nhi. Hành động kia nhanh đến mức cô không kịp phản ứng, đơ mặt ra nhìn anh cầm quần lót của mình. Chợt muốn bật khóc, cha mẹ ơi, Tử Phong đẹp giai sáng ngời đang xếp quần cho con đấy! (:)))))))
– Anh không cần phải…
– Xấu hổ làm gì, hồi nhỏ anh toàn xếp đồ cho ông bà đấy cũng may quần này nhỏ nhắn hơn dễ gấp.
Tiêu Mã Nhi ôm mặt, xin anh đừng cố làm cô xấu hổ nữa.
– Ồ, không ngờ là cup C nha.
Tử Phong vui vẻ giơ áo ngực ren của cô lên trước mặt, sờ sờ cằm bình luận thế là bị người nào đấy một phát đẩy thẳng ra khỏi phòng cả áo ngực cũng bị giựt lại. Tử Phong nghĩ nghĩ sao cô ấy nổi giận nhỉ, anh rõ ràng là đang khen mà.
Lăng xăng cả buổi sáng hai chị em cũng dọn xong hành lý cần mang giờ chỉ cần ngồi viết những thứ cần mua nữa là ổn. Tử Phong nhắc nhở Kỉ Duệ là anh chỉ mua cho cô thôi còn cậu tự xài tự thoả mãn bản thân mình đi. Cậu ấm ức ghi ghi trên giấy, ừ đấy, tôi không cần anh mua cho đâu nhá. Gia đây cũng lắm tiền đấy!
Việc tiếp theo là khuân hành lý mang lên trên lầu, chuyện này thì dễ thôi tuy có hơi tốn sức và phải thực hiện trong im lạng nếu không sẽ làm phiền láng giềng quanh đây. Kỉ Duệ để ý thấy Tử Phong đi ngang qua nhà Eric thì một phát đạp vào cửa kiểu như anh đây vô tình đụng trúng thôi nhưng cậu biết Mạc hói vì muốn bảo vệ Mã Nhi khỏi tình địch nên mới bắt cóc họ lên ở chung.
Mạc Tử Phong đúng là một tên tính tình trẻ con còn bộ não thì chẳng phải của trẻ con.
Mã Nhi và Kỉ Duệ đối với nhà của Tử Phong không còn gì lạ cho lắm vì hai người họ cũng đi ra đi vào mấy lần nhưng chỉ quanh quẩn ở phòng khách hoặc nhà bếp. Chứ tham qua tường tận từng phòng thì chưa bao giờ. Đến ngày hôm nay hai người mới biết nhà của anh có bốn phòng tất cả diện tích rộng xem như hơn nhà của Mã Nhi mặc dù chung cư này thuộc nhà họ Tiêu.
Phòng thứ nhất gần nhà bếp và đối diện nhà vệ sinh có không gian rộng bằng một lớp học. Cách bày trí của phòng này nhã nhặn, màu sơn tường là màu tím nhạt cực nhạt ai nhìn vào còn tưởng là màu trắng. Có điều đồ đạc thì vô cùng ít, chỉ có một cái bàn xếp đầy tài liệu kế bên máy tính con. Giường ngủ rộng đủ cho ba người nằm nhìn vào cũng biết chủ nhân của nó mắc bệnh tự thoả mãn bản thân. Khỏi nói ai cũng biết là phòng của Tử Phong rồi.
Hai căn phòng còn lại thì nhỏ hơn chỉ kê độc một cái giường, Mã Nhi tự thắc mắc anh sống một mình cần gì phải mua nhà rộng như thế này? Anh bảo, ở rộng cho thoải mái hoặc tối nửa đêm đi làm về mệt thì có thể tuỳ tiện nằm phòng nào thì nằm.
Phòng cuối cùng nhỏ hẹp nhất đấy chính của Triệu Anh, trợ lý cao cấp…
Tiêu Kỉ Duệ chưa gì hết đã chạy vào chiếm cái phòng lớn thứ hai, vui sướng chui vào đấy chà chà người lên giường. Há há há, cuộc đời cam chịu căn phòng bé như lỗ mũi đã chấm dứt. Cậu có thể bày biện đủ mọi thứ đồ đạc mà không lo không đủ chỗ rồi.
Tiêu Mã Nhi cũng không phản đối gì, Tử Phong cúi xuống thủ thỉ với cô.
– Nếu thấy chật chội quá thì qua anh, giường đôi luôn chờ đợi chúng ta.
Kèm theo đấy là cái nháy mắt đầy ẩn ý đáp lại anh là cú thúc vào bụng vô cùng phũ phàng.
Quăng hết vali đồ đạc ở nhà, Tử Phong kéo Mã Nhi đi mua vài thứ đồ lặt vặt còn thiếu.
Anh và Mã Nhi đi vào siêu thị cùng nhau đẩy xe đẩy, khung cảnh vô cùng lãng mạn khiến người khác tưởng rằng hai người là vợ chồng mới cưới. Nhưng nào ai ngờ cuộc đối thoại giữa họ nhàm chán vô cùng.
– Sao mấy món thiếu cần có em lại không ghi vào, còn mấy món không cần thiết lại ghi vào.
– Em nghĩ ngoài mấy cái đấy ra thì không cần mua gì nữa cho đỡ tốn tiền.
Mã Nhi thật không muốn dựa dẫm quá nhiều vào anh, sợ rằng sau này người khác nhìn vào lại bảo cô lợi dụng Tử Phong.
– Ngủ mà không cần chăn, ga, gối ôm, gối gác đầu luôn à?
Tử Phong liếc xuống thấy hai cặp lông mày lá liễu nọ đang chau lại với nhau. Trách cô bắt đầu suy nghĩ nhiều nữa rồi đấy.
– Em tính lấy từ nhà…
– Lấy lên làm gì ệt, anh không vác phụ đâu.
Tử Phong vỗ vỗ, đã là nhà mới rồi thì cái gì cũng phải mới như thế cho nó sạch sẽ. Nhẹ nhàng kéo cô vào cửa hàng bán chăn, ga gối nệm đủ loại ngay lập tức thu hút ánh nhìn của những cô nữ nhân viên. Nhanh chóng bay lại giới thiệu đủ mọi thứ hàng tốt nhất đến cao cấp nhất.
Anh sau khi rờ hết tất cả thì quay sang cô hội ý, Mã Nhi nãy giờ bị loạn trí vì giá cả trong này cao quá nên lắc đầu bảo không biết mua gì cả. Ra chợ mua có vẻ hơn vì ga bọc giường nhìn nóng quá trong khi Mã Nhi thì thích mát mẻ hơn. Tử Phong biết cô lại sợ tốn kém, ngay lập tức bỏ đi cái ý nghĩ đấy chỉ vào tấm ga trải giường được làm bằng thun mát có nhiều hình con này con kia. Sau đấy quay sang lựa một tấm nệm vừa êm vừa dày cho cô. Mã Nhi bảo ở nhà cũng có rồi cần gì phải mua thêm nữa, anh không nhìn cô vẫn chăm chú lựa thêm một tấm chăn ấm. Nói.
– Làm nhân viên văn phòng suốt ngày phải ngồi trên máy tính như thế thì rất đau lưng nên khi về nhà phải được nằm trên một tấm nệm êm và thoải mái. Nệm phòng em cũng đã cũ rồi nên không đảm bảo độ êm, em nằm lên rồi đau lưng nữa thì sao?
Tiêu Mã Nhi nghe xong nhất thời cảm thấy xúc động, nhìn người dịu dàng trước mắt đang lựa chăn cho cô. Không ngờ rằng người này suy nghĩ rất thấu đáo nói một cách khác là biết quan tâm đến người khác mặc dù mặt lúc nào cũng tỏ ra hình sự cả. Cô vui vẻ đưa tay nắm lấy tay anh, nắm thật chặt tựa như sẽ không bao giờ rời xa.
– Em mong anh sẽ nói mấy lời đấy với em à? Lầm rồi, thật ra thì nệm phòng em đã bị tiểu Mễ cào xé thậm chí nó đã đi đại tiện trên đây cả mấy lần. Căn bản là không dùng được lại sợ em bảo rằng anh ở dơ để nệm có mùi nên anh mua nệm mới phi tang chứng cứ đi thôi.
Mạc Tử Phong quay sang làm mặt đểu đểu chọc tức cô.
Tiêu Mã Nhi đen mặt rút vội tay mình ra, hừ, xem như nãy giờ cô không có nghĩ gì đi nhé. Tên này mãi mãi không ga lăng nổi một lần nào đâu nếu có thì hắn ta sẽ nhanh chóng đưa bạn về lại với thực tế phũ phàng. Tay chưa kịp rút thì bàn tay to lớn nọ tóm lại, đưa lên miệng hôn.
– Em có thể miễn cưỡng nghĩ là lý do thứ nhất đi nhé.
Mấy chị nhân viên nhìn cảnh nọ đâm ra chán ghét, lấy tay phẩy phẩy quạt bớt phong long. Ráng không gào thét nỗi lòng gái ế của hầu hết nhân viên trong đây.
Đồ đã lựa xong hết, Tử Phong nhanh chóng thanh toán và đặt số lượng mỗi thứ là hai cái. Miệng anh nói vậy thôi chớ thằng nhóc kia tiền đâu mua được nệm giường êm. Nhưng thật tình thì khi về nhà Tử Phong chắc chắn sẽ bảo Kỉ Duệ trả góp từ từ chứ đừng hòng để cậu nghĩ mình thánh thiện tốt bụng như thế nào?
Tưởng chừng buổi mua sắm đã kết thúc, Mã Nhi vui mừng kéo kéo tay anh đi về. Từ nhỏ đến giờ cô không thích mua sắm cho lắm, đồ thì ai mua cho là mặc không kén chọn lớn lên tí thì cũng chọn vài bộ áo thun đơn giản che thân nên mỗi lần đi siêu thị với cô là không lo tốn kém. Mã Nhi lướt qua nhưng cửa hàng bán quần áo một cách vô tình nhất không thèm liếc mắt lấy một cái. Bởi thế đối với cô loanh quanh trong đây là thảm cảnh không như những bạn gái khác.
Mạc Tử Phong không hài lòng tí nào, trước đây hai người chưa chính thức hẹn hò thì anh cũng muốn tặng cô vài bộ đồ mới. Phong cách ăn mặc của cô không đủ để gọi là đẹp và suýt thì gọi là xấu. Cũng không hẳn đến mức xấu vì anh cũng khá thích cái cách ăn vận giản dị đến lạ thường. Mỗi lần gặp ở ngoài đường chỉ thấy cô mặc độc áo thun với quần skinny jeans lâu lâu lại thay thành áo sơ mi nữ rộng thùng thình kèm quần legging. Tuy không lộ rõ những đường cong cơ thể lắm mà lại đáng yêu như…cún con vậy. Nhưng anh muốn thấy cô mặc váy cơ, một lần mặc váy cũng được mà huhu TwT.
Tử Phong kéo Mã Nhi đi ngược hướng nhà xe, phăm phăm vào cửa hiệu quần áo phụ nữ. Mã Nhi sau khi nhận được tín hiệu trong này toàn là váy đầm bánh bèo thì nhăn mặt bắt đầu phản ứng không muốn vào. Anh vẫn tiếp tục bước, tay nắm chặt tay cô bóp bóp nhẹ.
– Một bộ váy thôi cũng được, anh muốn thấy em mặc váy anh lựa.
Mã Nhi: anh lựa sao anh không mặc đi mà bắt em mặc? TwT huhuhuh
Đấy chỉ là suy nghĩ của cô thôi chứ cô mà nói ra thể nào cũng bị trừng ột phát.
Công cuộc lựa một bộ đầm xem chừng rất vất vả nhưng nhờ tính quyết đoán của Tử Phong anh nhanh chóng chỉ vào một bộ được treo ở cuối dãy năn nỉ Mã Nhi mặc thử vào đi. Cô đen mặt nhìn cái đầm đấy, một cô gái men lì như cô mà phải mặc đầm ư? Ok được, sau này cô sẽ bắt Tử Phong mặc váy trang điểm như công chúa để hả giận. Hừm và đấy cũng chỉ là suy nghĩ thôi chứ đời nào cô dám làm thế hihi.
Mạc Tử Phong ngồi đợi ở ben ngoài, tranh thủ xem vài tin tức trên báo đang lướt lướt thì anh dừng đúng cái tin về “Nhân viên Mạc thị thô lỗ đuổi đánh đối tác làm ăn Thẩm Duy Khôn”. Sắc mặt anh biến đổi, nhanh chóng bấm vào xem thì thấy bao nhiêu hình ảnh nào là người mặc áo công ty của anh đuổi theo Thẩm Duy Khôn. Còn có ảnh phó giám đốc cầm chổi gì gì đấy chỉ chỉ vào ông Thẩm. Nhìn là thấy hoang đường rồi, phó giám đốc tuổi không còn trâu đến cây bút cầm suýt không nổi thì làm sao vác chổi chạy lòng vòng trước công ty. Nếu như chuyện đó có thật thì sao chẳng ai báo với anh vậy?
– Em xong rồi, Tử Phong, đẹp không?
Mã Nhi bẽn lẽn từ phòng thay đồ ra, hồi nãy cô cũng tự ngắm mình trong gương vận bộ đầm hồng nhạt này ra sao rồi. Thấy chúng cũng khá đẹp và hợp với làn da của cô. Không ngờ rằng còn tăng thêm vẻ dịu dàng chưa bao giờ xuất hiên. Không biết Tử Phong sẽ thấy sao nhỉ? Anh sẽ khen cô đẹp chứ?
Khác với sự mong chờ của Mã Nhi, anh chỉ nhìn lướt qua cô một cái rồi nhìn vào điện thoại. Hờ hững bảo.
– Đẹp. Kêu gói lại đi.
Không hiểu sao Mã Nhi cảm thấy đau lòng quá, cô nghĩ mình mặc bộ đầm do chính tay anh lựa thì anh sẽ thấy đẹp và khen một cách thật tình chứ. Còn thái độ kia, giống như muốn bảo “Sao cũng được”. Mã Nhi không nói không rằng, vào phòng thay đồ lại và khoát tay với nhân viên khi hỏi.
– Tôi gói lại cho chị nhé.
– Không cần đâu ạ.
Dù không muốn tức giận lắm nhưng không ngăn nỗi cục tức, mặt hầm hầm tiến đến chỗ Tử Phong ngồi tính xả cục tức “Anh đúng là…” thì anh ngẩng lên lạnh lùng hỏi.
– Sao? Không mua phải không vậy đi về nhanh nào.
Anh đứng lên, tay cũng không thèm nắm xoay người bước đi trước dáng vẻ vô cùng vội vàng bỏ lại đằng sau cô gái nhỏ đang nhìn theo anh.
Từng chút từng chút một đau lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...