Chương 54: Em và Anh.
Tiêu Mã Nhi cười tủm tỉm chuẩn bị tra chìa khoá vào ổ, “lạch cạch” cô khó khăn thu lại nụ cươi nhưng nơi khoé miệng cứ nhếch lên mãi. Kiểu này về thể nào cũng bị Tiêu Kỉ Duệ chọc ghẹo cho coi.
Cửa vừa mở, Kỉ Duệ mặt như Tu La từ đâu rớt xuống. Cậu Nhìn vẻ mặt của Mã Nhi hiện lên vài dòng chứ “TÔI ĐANG RẤT VUI VẺ”, cậu thật muốn đá cô một cái. Chưa kịp lên tiếng hỏi chuyện, cậu thấy một tờ giấy màu đỏ lấp la lấp ló trên mặt túi của Tiêu Mã Nhi thì chỉ vào.
– Gì đấy?
Mã Nhi nhìn theo hướng tay chỉ, hoảng hốt tính giúi tờ giấy vào sâu vô trong thì bị Kỉ Duệ khéo léo giật phắc một cái. Loáng cái đã đọc hết dòng chứ in sâu, in đậm, in gạch đít trên đấy. Cậu trừng cái người đang tỏ ra vô tội kia, hét to.
– Đồ chị ngốc, mê trai đến loạn rồi hả????
Kỉ Duệ dừng lại, giơ tờ giấy đỏ như muốn trêu ngươi người khác. Lấy hơi la lối tiếp.
– Hờ, chỉ mới tỏ tình thôi là đã đổi họ làm dâu nhà người ta rồi ha? Ít nhất cũng phải hỏi ý kiến tôi có chấp nhận Mạc hói đấy làm anh rể tôi không? Chị chẳng tôn trọng người khác gì cả, hừ!! Lỡ hắn lừa chị gì thì sao? Hả?
Hình như có gì đấy không ổn, sao tự nhiên Mã Nhi im lặng thế? Bình thường sẽ quát tháo lại rồi đánh cậu mà. Chẳng lẽ bị anh mắng đến nỗi ấm ức khóc rồi nha?
Nhưng không, Tiêu Mã Nhi đang trong trạng thái hồn lên mây. Nên nghe tai này thì lọt tai kia. Chẳng có tí ti gì đọng lại trong tiềm thức cả. Miệng thì tủm tìm cười trông phát ghê. Tiêu Kỉ Duệ giận đến nghiến răng, đưa tay cốc nhẹ vào đầu chị ngốc. Lần này, Mã Nhi mới chịu tỉnh lại giật phắt tờ giấy đập vào mặt Kỉ Duệ.
– Mày bị mù à? Đây đâu phải giấy kết hôn!
Thật ra, khi cô và Tử Phong ôm hôn nhau xong thì chợt hai người đổi ý.
– Thôi, về hỏi ba mẹ rồi đăng kí sau.
– Em cũng nghĩ thế!
Hai người với hai phong thái rất tỉnh nắm tay nhau ra khỏi cục dân chính trước bao nhiêu ánh mắt ngỡ ngàng. Người ta thường thấy cặp đôi vào đây đăng kí kết hôn chứ chưa bao giờ thấy chuyện đã vào rồi mà chạy ngược ra. Kể cũng lạ.
Ngồi trên xe, Mạc Tử Phong chợt nghĩ đến biết bao tình địch đang lờn vờn quanh cô. Rồi bỗng nhiên thắng xe lại, quay qua hỏi Mã Nhi một câu hỏi rất trẻ con.
– Em yêu anh không?
– Còn hỏi nữa.
Mã Nhi ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác.
– Vậy húa là không bỏ anh nhé?
Tuwr Phong đẹp trai phong thái rạng ngời của ngày nào đâu rồi? Sao lại xuất hiện một tên đại ngốc thế. Mã Nhi gật gật qua loa, chạy xe đi kìa người ta bóp còi giục rồi đó.
– Vậy ta làm bản hợp đồng đi.
Ừm, và bản hợp đồng đấy đang nằm trên tay Kỉ Duệ. Cậu vừa coi vừa nhịn cười đến đau cả ruột. Mạc Tử Phong cũng có lúc trẻ con chết người đến vậy đấy à?
Nội dung của bản hợp đồng gồm việc Mã Nhi không được phép lượn lờ với bọn đàn ông nếu không có sự cho phép của đấng tối cao (Mạc Tử Phong :v), ngoài ra đi đâu cũng phải khẳng định rằng Mạc Tử Phong là chồng cô để cho bọn đàn ông tránh xa cô,… Và còn nhiều thứ khác sặc mùi trẻ con.
Tiêu Kỉ Duệ đang cười ha hả bỗng ngưng bặt như vừa nhớ ra chuyện gì, xịu mặt hỏi.
– Vậy…tên khốn đấy là anh rể tôi?
Mã Nhi gãi đầu cười hề.
– Chắc thế!
– Tôi phản đối!!!
Tiêu Kỉ Duệ hét vào mặt Mã Nhi rồi đùng đùng đóng sập cửa phòng. Mã Nhi cảm thấy sắp có chuyện xảy ra trong nội bộ gia đình rồi đây.
Về Mạc Tử Phong, anh đang vô cùng hưng phấn đến độ chỉ muốn lao đến ôm tiểu Mễ và cắn cắn cái mông béo bự của nó thôi. Nhưng chợt bị cú điện thoại của Tử Thiện phá ngang. Thôi, không sao. Đã gạt được tình địch thì thoải mái thôi.
– Alo.
– Sao rồi Tử Phong?
Bên đầu dây bên kia có tiếng cười vô cùng biến thái của Tử Thiện.
– Sao là sao cơ ạ?
– Những gì ta để lại cháu đã hưởng thụ chưa?
Tử Thiện càng cười gian hơn nữa.
– Khó hiểu quá chú à, chú bị say máy bay rồi hả?
Tử Phong bực bội, người ta đang hạnh phúc đừng có mà phá ngang.
– Có đâu. Nhờ ta cháu mới có được Mã Nhi đó, hihi. Thấy chú mày tài chưa?
Tử Thiện cười tưởng như là đắc ý lắm. Tử Phong thì trả lời rất tỉnh.
– À, thật ra thì…chú bị lừa rồi.
Nói rồi, anh cúp máy.
Quay trở về những ngày Tử Thiện ở cùng Mã Nhi, ông chú gian manh đã cấu kết với Mã Nhi sẽ lừa Tử Phong vào bẫy để hai đứa có thể tiến tới với nhau. Họ ra kế hoạch rằng sẽ giả vờ như hai người đi du lịch với nhau để kích động Tử Phong ghen lên và lao đến bên Mã Nhi mà tỏ tình. Nhưng họ đâu ngờ rằng, bên Mạc Tử Phong có hai cánh tay cũng cực kì gian manh. Cánh tay phải đắc lực Triệu Anh, và cánh tay trái bị ép buộc gắn vào là Kỉ Duệ.
Hai trợ thủ ấy đã xuất sắc lấy được thông tin hot kìa về báo lại với Tử Phong. Anh mới vạch sẵn một vở kịch hoàn hảo là đau khổ cùng cực khi biết tin tình yêu sắp phải rời xa mình che mắt cặp đôi nọ tưởng mình đang lừa người khác. Đến ngày cuối cùng Tử Thiện đi, anh cũng diễn nốt vở kịch để khiến ông chú luôn nhận mình thông minh vào bẫy. Sau đó, thì cũng lừa nốt con ngựa kia vào lưới tình của mình.
Mạc Tử Phong cười rạng rỡ, vỗ tay bốp bốp xem như tán dương IQ thông minh cực độ mà trời ban cho. Bây giờ thì anh sẽ tập trung vào công việc kiếm tiền để nuôi Mã Nhi. Rồi đi hỏi cưới con nhà người ta thôi.
Nhắc đến Mã Nhi anh lại thấy nhớ, dù mới lúc nãy đã ôm ấp người ta đã đời. Bụng cũng hơi đói, thôi thì chạy xuống nhà Mã Nhi chơi và ăn chút. Coi như một công đôi việc.
Nghĩ đến là làm liền, Tử Phong rất không bình tĩnh túm tiểu Mễ đi xuống nhà Tiêu Mã Nhi. Mã Nhi như biết được cơn bão sắp đến liền lén la lén lút ra đứng ở cửa đợi sẵn thì y như rằng bộ mặt đẹp trai không biết ngượng kia xuất hiện. Tủm tỉm cười với cô khiến cô có chút sợ, thôi nào, cô không quen với hình tượng Tử Phong suốt ngày mở miệng cười như đười ươi vậy đâu.
– Xuống đây làm gì?
Mã Nhi khoan mở cửa, tròn mắt hỏi anh.
– Nhớ em.
Anh không biết ngượng mà trả lời thẳng thừng.
– Mới gặp lúc nãy mà.
Tiêu Mã Nhi thì chẳng mặt dày đến vậy.
– Anh muốn nhìn mặt em 24/24 cơ.
Nếu như lúc đầu, Tử Phong thuộc tuýp người lạnh băng kiêu ngạo bao nhiêu thì đến khi đã có tình yêu rồi thì biến thành một đứa trẻ không hơn. Trẻ con đến mức khiến mọi người xung quanh phát sợ không dám nhìn quá ba giây. Mã Nhi đành phải chịu thua, nhường nhịn đứa trẻ ấy mở cửa cho anh vào. Tử Phong gần như ngay lập tức lao đến ôm ôm dụi dụi đã đời thì rống thật to tên Kỉ Duệ.
– Tiêu Kỉ Duệ, em vợ yêu quý ơi! Ra đây nào!
Tiêu Kỉ Duệ đáng thương đang nằm trong phòng đọc sách nghe giọng tên khốn kia gọi mình kiểu như gọi con mèo chó nhà hắn thì máu nóng bốc lên. Trang sách cậu đang cầm bị dày vò đến nỗi nhăn nheo, Kỉ Duệ tự nhủ mình phải nhịn. Không được ra đấy đôi co với người sắp làm anh rể mình, sắp phải sống chung cùng một mái nhà và hít thở chung một bầu không khí chật chội.
Nhưng người ngoài đấy đâu đời nào buông tha…
– Em yêu à, sao không kêu Kỉ Duệ ra nấu đồ ăn cho hai vợ chồng mình ăn? Anh đói lắm rồi đó!
Kỉ Duệ đập đầu vào gối, tại sao tôi phải nấu cho hai người ăn hả? Một lúc sau, chẳng còn nghe tiếng hai người nũa thì cậu mới thở phào hả giận. Chắc họ đã ra ngoài ăn nhà hàng rồi, cho tốn tiền nhé, haha.
– Sao nó không ra hả em yêu? Chẳng lẽ trốn trong đó coi phim đen?
Nhưng Tiêu Kỉ Duệ thạt sự đã lầm về trình độ dai như đĩa của anh.
Cậu tông cửa, quăng cuốn sách thẳng vào mặt Tử Phong. Hùng hổ quát.
– Anh có thể im mồm cho tôi đọc sách không hả?
Mã Nhi đứng sau Tử Phong hết hồn nhìn hai người họ chuẩn bị cãi vã, vậy mà Tử Phong bình thản đến lạ. Chụp cuốn sách đang lao đến, lật lật từng trang.
– Cũng may cho em đấy em yêu, Kỉ Duệ không xem sản phẩm đồi truỵ.
Tiêu Kỉ Duệ thật sự không muốn làm quá nhưng nghĩ đến chuyện cái tên không tỉnh táo này mà ở chung nhà với cậu thì quả thật là thảm cảnh. Cậu nghiến răng nghiến lợi, đấm một cú vào bụng Tử Phong. Nhưng đối với Tử Phong, cú đầm này cơ hồ như gãi ngứa giúp anh thôi chứ không đau tí nào. Anh cười lạnh, tiến đến giữ chặt cổ Kỉ Duệ.
– Em vợ à, sống hoà thuận đi nào.
Tiêu Kỉ Duệ cựa quẫy như một con cún nhỏ hung dữ chỉ muốn lao đến cấu xé kẻ thù. Tử Phong không sợ chút nào, “hiền lành” giữ chặt cậu. Hai người cứ thế trừng qua trừng lại muốn hư mắt. Tiêu Mã Nhi ôm mặt, lại nữa rồi. Cứ thế này thì hai người họ sao sống chung đây?
– Đủ rồi! Hai người có thả nhau ra không?
Mã Nhi hết biết sợ Tử Phong, tung một cước vào mông anh. Tử Phong lần này mới đau đớn buông ra, quay qua ấm ức nhìn Mã Nhi. Anh làm gì nên tội? Kỉ Duệ chỉ đợi đến lúc này, vùng ra và tháo chạy về phòng. Cơn tức trong người vẫn còn nhưng cơ hồ không thể làm nguội lại. Tử Phong dám cướp con heo mà nó nuôi mấy năm một cách không tôn trọng cậu thì đừng mơ cậu sẽ chịu hoà thuận suốt quãng đời còn lại nhé.
Tiêu Mã Nhi bực bội dắt Tử Phong đi ăn trưa, sẵn giảng giáo anh vài chuyện là đừng bắt nạt Kỉ Duệ nữa. Và thuật lại lời hồi sáng của nó nói. Tử Phong vừa gấp đồ ăn chăm chú không biết có nghe không, chỉ ậm ừ vài cái.
– Trẻ con không có quyền được phản đối.
Tiêu Mã Nhi nghe xong hậm hực lùa cơm vào khoang miệng, mắt liếc liếc tên ăn nói quái đản kia ngồi bình thản ăn. Không biết ga lăng gấp cho cô miếng thịt. Trong khi quán này có rất nhiều cặp đoi đến, ai cũng gắp đồ ăn qua lại vô cùng tình thương mến thương. Có đôi còn đút cho nhau ăn, nhìn ngọt ngào đến mức khiến người khác ghen tị.
Thôi được, cô sẽ nũng nịu với Tử Phong vài cái.
– Tử Phong a
~– Sao?
Tử Phong ngẩng lên, đôi mắt sáng vô cùng nhìn cô. Tiêu Mã Nhi khẽ đá mắt sang mấy bàn bên kia.
– Nhìn kìa.
– Nhìn gì?
Tử Phong đưa mắt hướng theo nơi cô ra hiệu, vô cảm lướt ngang thấy anh kia đút cho chị kia một muỗng camh rồi cúi đầu xuống chén mình ăn tiếp. Mã Nhi dường như tức lắm, ú ớ nói.
– Này Tử Phong, anh…
– Ngồi yên đi, không có chuyện anh đút muỗng canh anh đã đưa trọn vào miệng anh cho em đâu.
Hình ảnh mà Tử Phong nhìn thấy chỉ là những con vi khuẩn đang qua lại với nhau thông qua cái muỗng. Anh không thể nào cầm chiếc muỗng mình húp, liếm nãy giờ múc đồ ăn cho Mã Nhi đâu. Như thế không đảm bảo vệ sinh, dễ sinh bệnh. Nên…mặc kệ cái ánh mắt con cún đang nhìn anh từ nãy đến giờ.
– Về thôi.
Mạc Tử Phong vẫy tay kêu bồi bàn tính tiền, nán lại ít phút chờ Mã Nhi ăn cho xong. Có vẻ cô vẫn còn giận, trán nhăn lại như người già. Do ăn gấp quá, cô bị sặc ho dữ dội. Quơ tay quơ chân tùm lum thì có một cốc nước cắm ống hút sẵn đưa tới. Cô ngay lập tức hút lấy hút để, cảm giác dễ chịu hơn nữa khi Tử Phong nhẹ nhàng xoa phía lưng giúp cô và dịu dàng nói.
– Từ từ thôi.
Mọi người xung quanh không hiểu sao vừa lúc nãy cảm thấy đôi này quá nhạt nhẽo giờ thì thấy ganh tị vô cùng. Chắc hẳn là do Tử Phong vừa đẹp trai vừa hiền lành kia đem đến. (Cho cười tí =))).
No nê cả rồi thì hai người sóng vai đi bộ cùng nhau mặc dù Tử Phong cật lực phản đối. Mã Nhi liếc anh cái dài, bảo.
– Thế thì tự lái xe về đi, em đi bộ.
– Không thích về một mình.
Mã Nhi liền đùa.
– Anh sợ em bị bọn biến thái bắt cóc hả?
– Không, anh chỉ sợ bọn biến thái thấy em là đã chạy đến trối chết.
Mã Nhi phụng phịu, giận dỗi. Anh lại nói chuyện khó nghe nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...