Hãy Gọi Ông Xã Em Là Gay Đi


Chương 51: Tiến triển.
Và đúng như Tử Thiện nghĩ, Tử Phong hiện giờ đang bị ăn một bình giấm chua.
Mạc Tử Phong trở nên buồn rầu hơn sau khi đi hội chợ về đã thế còn cố ý ra ngoài sớm hơn Tử Thiện để khoá cửa nhà lại với mưu đồ là không cho Tử Thiện có thể đi đến công ty gặp Mã Nhi của anh. Cũng may là có Triệu Anh mù quáng nghe lời Tử Thiện trao cho anh chiếc chìa khoá sơ cua để anh có thể tiện đi ra đi vào công ty trêu con người của cháu mình.
Mạc Tử Phong trong người nóng như lửa đốt, lo sợ Tử Thiện và Mã Nhi làm gì sau lưng mình nên anh bắt đầu nghĩ cách moi được thông tin từ miệng của Kỉ Duệ mặc dù cách này thật sự rất khó.
Nhưng Tử Phong theo chủ nghĩa khó không bao giờ bỏ nên anh quyết liệt tìm trường của Kỉ Duệ đang theo học và đứng ở trước cổng chờ tan trường.
Cũng may hôm đó là ngày đẹp trời, chứ nếu mà bắt anh đứng dưới nắng cả tiếng đồng hồ thì chắc anh sẽ hành hung người qua lại quá. Đang chuẩn bị chán nản bỏ về thì chuông trường reo vang, mấy bóng dáng học sinh bắt đầu ùa ra khiến anh hoa mắt. Càng chói tai hơn nữa khi bị mấy em nữ học sinh chú ý đến và hú hét làm trò. Anh đành giả bộ lạnh lùng, phủi áo cho thẳng thóm, khuôn mặt để nghiêng bốn mươi lăm độ, mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không vô định. Nhìn anh bây giờ…ực thật muốn đè ra và ăn.
Tiêu Kỉ Duệ đang vui vẻ đi từ bên trong ra thì thấy đám đông đang bu quanh cái gì đó trước cổng trường. Bản tính tò mò, cậu tung tăng xách cặp rẽ đám đông đi đến thấy một anh bạn trẻ mặc vest đang lặng người đăm chiêu nhìn cậu. Kỉ Duệ bắt đầu nổi da gà, tự hỏi anh ta đang làm gì ở đây. Nhưng chắc chắn không có gì tốt lành lắm đâu. Nghĩ thế, Kỉ Duệ kẹp cặp ngay bên sườn tháo chạy mà chưa được nửa bước đã bị Tử Phong tóm tay kéo về hướng của anh.
Mấy bạn xung quanh (đa số là nữ) bắt đầu YY tưởng tượng đủ thứ nào là Kỉ Duệ và anh chàng đẹp trai nọ có xảy ra đại chiến khiến Kỉ Duệ buồn tình bỏ đi học còn anh đẹp trai kia muốn làm huề nên đến đây đón người tình lý tương. Ai dè người tình lý tưởng thấy anh đã chạy, để anh phải mau mau bắt lại. Sau đó nữa chắc là hai người cãi nhau một tí rồi ôm hôn nhau làm huề trước đam đông. Ôi chao! Thật lãng mạng.
Nhưng hai người nọ chẳng cảm thấy lãng mạn gì cả.
– Giải tán đi! Chuyện gia đình mà nhìn cái gì hả??
Tiêu Kỉ Duệ một tay chống cự với Tử Phong, tay kia thì phất phất như đuổi tà. Mấy bạn kia thấy Kỉ Duệ nói đúng nên kéo nhau giải tán để hai bạn trẻ được tâm tình riêng.
Mồm hả hê nhắc lại.
“Là chuyện gia đình đó nga~”
Kỉ Duệ hiểu được đôi chút bọn con gái kia đang nghĩ gì hiện giờ nhưng cậu không có thời gian để ý đén. Dùng sức bé nhỏ giằng co với Mạc Tử Phong nhưng sức cậu là sức của cậu bé 18 tuổi, còn sức của Tử Phong là của thanh niên 25 tuổi nên cậu đành chịu thua.
Tử Phong kéo Kỉ Duệ đi như đang dẫn cún con đi dạo, cậu rầu rĩ hỏi.
– Anh tính làm gì tôi? Có ngon một một với tôi này đừng có dẫn tôi đi lòng vòng rồi đánh úp!!
– Đánh úp làm gì? Xô một cái thôi cũng đủ làm cậu thương tích đầy mình rồi.
– Nói chung, buông tôi ra!!

– Không! Ngoan ngoãn đi.
Mặt anh đanh lại, đẩy cậu vào xe hơi và khoá chặt cửa xe sau đó anh đạp ga phóng đi băng băng trên con đường. Có lẽ, Tử Phong hiện giờ đang rất bực bội nên lái xe như muốn doạ người khác mất mật. Lạc tay lái, lúc thì đầu xe đâm về hướng này lúc thì xe đâm về hướng kia, phóng tay lái với vận tốc cực cao khiến mấy người đi đường sợ hãi. Còn Kỉ Duệ thì sao? Kỉ Duệ thì run run ôm ghế, khóc không ra nước mắt.
– Tử Phong à, tôi sai rồi….lái chậm lại đi huhu.
Mặc cho người khác van xin, anh vẫn lạnh lùng chạy bon bon về nhà.
“Cạch” xe được tháo chốt, Kỉ Duệ như người chết đuối vớt được cọc mở cửa phóng cái ào vào chung cư nhanh nhất có thể để không bị người kia bắt. Tử Phong thấy vậy cũng gấp rút khoá xe, lật đật đuổi theo. Bác bảo vệ thấy hai thanh niên nông nổi đằng đấy chạy đến thì mỉm cười chào họ.
– Chào tiểu Mạc, Duệ Duệ thân yêu…này..
Mà có vẻ, họ bận rượt nhau rồi.
Tiêu Kỉ Duệ chạy lên cầu thang, tim đập liên tục vì vận động quá sức. Tử Phong tuy cũng mệt nhưng cắn răng chịu đựng, miệng hét lên.
– Đứng lại, tôi có chuyện cần nhờ cậu.
– Hừ…những chuyện…anh nhờ..chẳng bao giờ…tốt…tốt đẹp cả…
Kỉ Duệ quẹt mồ hôi khi đến lầu hai, càng mừng rỡ hơn khi thấy Mã Nhi đang mở cửa nhà chuẩn bị vô. Cậu chạy đến nhẹ nhàng xô Mã Nhi ra, nhún chân lây đà bay vào nhà còn Mã Nhi thì sắp đáp đất bằng thân. Định nhắm mắt chờ chết thì Tử Phong chạy lại đỡ nhưng do anh đang có đà chạy đến nên hai người ngã về phía trước. Anh mặc nhiên đè lên cô, môi cạ vào đôi gò má nóng hổi của Mã Nhi.
Tiêu Mã Nhi mở mắt rồi nhằm mắt, xong mở mắt trừng Tử Phong cái nữa rồi nhằm mắt ngại ngùng không muốn nhìn. Vì hiện giờ khuôn mặt đẹp trai của ai đó đang được zoom lên rất gần. Gần đến mức cô có thể đếm được lông mi trên mắt Tử Phong.
Hai người tuy ngã vậy mà vẫn chưa có ai chịu đứng lên, Tử Phong trơ trẽn đến mức nằm trên ngừoi cô luôn. Đôi môi vẫn giữ nguyên hiện trạng trên gò má, tay siết chặt eo cô vào lòng mình. Thiệt ra không phải anh trơ trẽn mặt dày đến độ đấy mà là anh muốn giữ cái khoảng khắc ôm cô vào lòng lâu hơn chút nữa. Anh sợ…anh sợ sau này mình sẽ không có cơ hội.
Còn Mã Nhi, cô vẫn chưa muốn phản kháng lắm. Hưởng thụ hơi ấm của Tử Phong, hưởng thụ nụ hôn hờ trên đôi má. Cảm giác nó…sung sướng gì đâu.
Nhưng từ đâu có một con kì đà từ trên trời rơi xuống lao vào hai người họ. Không ai khác là Bối Ngư Ngư tinh nghịch ra cả. -_-
Bối Ngư Ngư lao đến hất Tử Phong đang nằm đè Mã Nhi lăn qua một bên, nó thì thế chỗ cho anh. Đưa cái lưỡi ươn ướt của mình liếm liếm Mã Nhi, vẫy đuôi mừng rỡ như chó con mừng chủ. Mặc dù Tiêu Mã Nhi thấy nó dễ thương thật nhưng khi nhìn cái răng sắc bén của nó đang lượn qua lượn lại trước mặt mình thì cô sợ hãi không thôi. Ráng vỗ vỗ ngừoi nó để nó bình tĩnh lại.
Còn Tư Phong sau khi lăn mấy vòng trên sàn thì ngùng lại, siết chặt nắm đấm nhìn con hổ rồi nhìn Tử Thiện đang đi lại từ xa. Muốn hét lên cho thoả cơn tức lám nhưng vẫn cố nhịn để giữ gìn hình tượng lãnh băng của mình.
Mạc Tử Thiện đi đến đỡ cháu trai mình dậy, phủi phủi quần áo cho anh.

– Có sao không?
Tử Thiện ra vẻ quan tâm hỏi.
– Không. Kéo con hổ đó ra nhanh, con ngựa ngốc đó sắp nghẹt thở chết rồi.
Tử Phong liếc liếc Mã Nhi đang vật lộn với con hổ, ra lệnh cho Tử Thiện. Tử Thiện cũng quay qua, lạnh lùng gọi tên con hổ.
– Bối.Ngư.Ngư. Đủ rồi!
Bối Ngư Ngư ngay lập tức dừng lại, cụp tai xuống leo khỏi người Mã Nhi. Cúi cúi người đi qua dụi chân Tử Thiện làm nũng, Tử Thiện mặt vô cảm xúc liếc nó.
– Lên lầu chờ!
Con hổ ngoan ngoãn nghe lời lũi thũi lên lầu. Tử Phong vẫn còn bực bội, mở tung nhà Mã Nhi tóm Kỉ Duệ ra bắt cậu nấu một bữa ăn hoành tráng bù đắp cho calo của anh nãy giờ rượt đuổi cậu. Với lại, anh cần phải làm nhiệm vụ này nữa.
Đó là canh chừng đôi nam nữ đấy.
Tử Thiện cười cười nói nói với Mã Nhi suốt từ ngoài nhà đến bên trong, Mã Nhi sau cuộc vật lộn thì lấy lại tinh thần hào phóng đáp trả tình cảm của Tử Thiện khiến Tử Phong ngứa mắt vô cùng nhưng lại bất lực không biết nên làm gì hơn. Chỉ biết ngồi sofa xem tivi, cố ý bật âm lượng to đến mức hai người kia nói được câu nghe câu không.
– Tử Phong, anh làm trò gì vậy?
Tiêu Mã Nhi bực bội hét nhỏ nhưng Tử Phong giả vờ lơ, tiếp tục vặn đến Max Volume.
Tử Thiện nhíu mày nhìn Tử Phong một cái rồi quay sang Mã Nhi, ngả người xuống bên tai cô nói nhỏ.
– Nó đang ghen đấy.
Tiêu Mã Nhi nhất thời cứng đơ, cô không nghe nhầm chứ. Anh ta đang bị ăn giấm chua sao?
– Không nhầm đâu. Tiểu Phong bé nhỏ đấy, rất dễ đoán được suy nghĩ của nó.
Tử Thiện đoán được tâm tư trong lòng Mã Nhi, thỏ thẻ nói tiếp.

Mã Nhi trợn mắt nhìn Tử Thiện, anh ta mà dễ đoán được suy nghĩ ư? Cô chơi suốt với anh cả 7 năm trời rồi còn chưa thấy được một nét cảm xúc khác biệt ngoài cái hay lạnh lùng với tức giận. Cô còn nghĩ, Tử Phong không có càm xúc gì ngoài hay cái đó ra cả.
– Thật sự thì…
– Nào nào nào, giải tán đi. Đến giờ cơm rồi!!
Do hai người mải mê nói chuyện quá nên không thấy Tử Phong lù lù bước tới và lù lù tách hai người ra kẻo xảy ra trường hợp là hai người cọ xát nhau. Kiếm cớ là ăn cơm nắm tay Tử Thiện chạy đi trước, còn quay ra liếc Má Nhi một cái cảnh cáo. Tiêu Mã Nhi khẽ rùng mình, sao cô thấy mình giống như là bánh bèo trong tiểu thuyết đam mỹ quá vậy?
Bữa ăn cơm lần này không còn ngượng ngạo nữa vì có Tử Thiện ăn nói linh hoạt khiến không khí dần sôi nổi hơn. Anh chỉ nói một câu thôi là cả bàn đều cười nghiêng cười ngả. Chỉ có Tử Phong lặng thinh ăn cơm, suy nghĩ xem hồi nãy Tử Thiện đã nói gì với Mã Nhi mà khiến cô đỏ mặt đến thế. Đừng nói là ông chú đào hoa đấy đã tỏ tình với Mã Nhi rồi nha?
Mắt anh đăm chiêu, đôi đũa khẽ lệch qua một bên rồi rớt xuống đất. Mọi người phóng ánh mắt về phía anh tò mò. Tử Phong hôm nay nhìn sao vẫn thấy yếu đuối quá.
– Nhìn cái gì? Còn không biết đi lấy đôi đũa mới.
Nhưng rất nhanh. Anh lấy lại hình tượng chẳng đâu ra đâu của mình với Kỉ Duệ và Mã Nhi. Tiêu Mã Nhi lặng thinh đi lấy đũa ngoan ngoãn đưa cho anh xong tiếp tục ăn cơm. Tử Thiện đánh mắt qua Mã Nhi, rủ rê cô đi chơi sau bữa ăn và cả muốn nói chuyện riêng với cô. Mã Nhi cũng nhanh chóng nhận được tín hiệu, cúi đầu ăn cơm tiếp.
Sau giờ cơm, Tử Phong đi theo Kỉ Duệ như ma ám. Còn hai người kia thừa nước đục thả câu, lần trốn về một nơi khác. Duệ Duệ bé nhỏ cứ thế bị con người cao lớn kia dằn vặt.
– Kỉ Duệ này, tôi muốn hỏi.
– Hỏi.
– Chị cậu dạo này như thế nào?
Kỉ Duệ làm mặt khinh bỉ.
– Một cây kem.
– Hả?
Tử Phong nghệch mặt ra, không hiểu Kỉ Duệ đang nói về đề tài gì.
– Một cây kem, một thông tin.
Tử Phong mới à một tiếng, cười thâm tình kéo Kỉ Duệ xuống tiệm tạp hoá dưới chung cư mua kem rẻ rẻ cho cậu. Nhưng Kỉ Duệ phản đối, cậu muốn ăn kem ý cơ. Thế là, Tử Phong vì tình yêu cắn răng chịu đựng chở Kỉ Duệ đi ăn kem trước bốn con mắt ngỡ ngàng của đôi cẩu nam nữ kia.
Xe cadilac đen lẳng lơ chạy trên con đường dài, Kỉ Duệ hí ha hí hửng ngó nghiêng hai bên đường mong muốn tìm được quán kem cực sang trọng và mắc tiền để ăn sạch tiền của Tử Phong. Rốt cuộc cậu cũng chọn được một tiệm, la í ới bảo anh tấp vào ngay lập tức. Mạc Tử Phong khẽ thở dài trong lòng, đánh tay lái rẽ vào.
Sau khi đỗ xe xong, hai người thong dong bước vào và được tiếp đón nồng nhiệt bởi anh phục vụ kia cảm thấy hai người này chắc chắn là người có tiền. Nên muốn xun xoe vài tiếng để được tiền thêm.
– Xin chào, mời hai người chọn kem. Chỗ chúng tôi có rất nhiều loại kem ngon, hay cái vị có muốn ăn lẩu kem…

– Cảm ơn đã giới thiệu nhưng cứ để chúng tôi chọn.
Tử Phong ngoáy ngoáy lỗ tai, thật sự anh rất ghét nghe người khác lải nhải bên tai mình.
– Chọn đi chọn đi. Nhớ là mắc nhất ngon nhất nghe chưa?
Kỉ Duệ sớm đã không nhịn được, nổi máu ham ăn ngồi nhấp nhổm trên ghế như bị kiến cắn. Tay chỉ lia lịa vào menu rồi bị anh gạt phắt ra.
Anh tao nhã lật từng trang, đưa ngón tay kiều diễm rà từ dưới lên trên rồi hướng ngược từ trên xuống dưới. Kỉ Duệ tưởng anh đang tìm món mắc nhất ình thì vui lắm, thiếu điều muốn nhảy tưng tưng vì được ăn ngon. Nhưng sự thật là…
Tử Phong gấp Menu lại, vẫy vẫy tay với anh bồi bàn.
– Cho một cây kem socola ốc quế cỡ S.
Anh bồi bàn há hốc mồm, ốc quế??? Đùa chứ, ốc quế cỡ S trong đây là loại rẻ rẻ nhất. Tại sao anh khách vẻ ngoài hào nhoáng ấy lại ăn cái này? Anh bồi bàn bắt đầu thay đổi ánh mắt, lộ ra vẻ khinh bỉ người nghèo không tiền. Tử Phong thấy chứ, anh cũng đâu chịu lép vế trừng lại một phát khiến cậu bồi bàn thoáng sợ hãi. Cầm tờ giầy lánh đi mất.
Khoảng 15 phút sau, cây ốc quế bé nhỏ được đem đến. Tiêu Kỉ Duệ đưa tay vồ lấy và khi nhận ra nó là gì thì trong lòng tức giận không thôi. Cố gằn giọng hỏi Tử Phong thế này là thế nào? Tử Phong cười hì hì bảo.
– Nhìn vậy thôi chứ mắc lắm đó, ngon nữa. Cậu ăn thử đi rồi biết?
Tiêu Kỉ Duệ hết nói nóng, đành hì hục ăn.
– Kem đã ăn rồi thì thông tin đây!!
– Muốn hỏi gì?
Kỉ Duệ nuốt trọn cây kem.
– Mã Nhi dạo này như thế nào…
– Bình thường.
– Bình thuòng là bình thường như thế nào?- Tử Phong nhịn, hãy nhịn.
– Hết một thông tin rồi. Kem nữa!
Tử Phong đập bàn. Gào thét!
– Bồi bàn!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui