Tui muốn ngược, ngược nữa, ngược mãi :))
Chương 48: Làm Quen.
Mạc Tử Phong chưa kịp lo sợ Tử Thiện gặp Mã Nhi xong thì hai người vẫn tiếp tục gặp gỡ nhau trong thang máy vào buổi tối hôm đó khi cả hai cùng về chung cư.
Cả hai đứng lặng im trong thang máy một lúc sau thì Mã Nhi buột miệng hét nhỏ.
– Mạc Tử Phong!!
Tử Thiện giả vờ bất ngờ.
– Ồ, người đẹp cũng biết tiểu Phong bé nhỏ nhà ta à?
“Tiểu Phong nhỏ bé”, Mã Nhi chỉ chú ý cụm từ này nên cười lăn lộn trong thang máy vài giây gật gật đầu. Tử Thiện thì tự giới thiệu về bản thân mình cho cô nghe luôn.
– Tôi là chú của Tử Phong, Mạc Tử Thiện tức là em út nhà họ Mạc. Thật ra tôi đang sống ở Mỹ nhưng vì nhớ tiểu Phong quá nên chạy về đây và sống tạm nhà nó.
Tiêu Mã Nhi nhìn Tử Thiện bằng ánh nhìn kính trọng, vội vã cúi đầu.
– Chào chú. Còn cháu là Tiêu Mã Nhi, nhân viên của công ty.
Tử Thiện xua xua tay, cười lả lơi bảo.
– Ta chỉ vai chú vậy thôi chứ không già, gọi bằng anh thì nghe hợp hơn.
Tiêu Mã Nhi cũng đồng tình, vui vẻ gọi Tử Thiện là anh bằng giọng ngọt xớt. Hai người cứ thế nói chuyện cho đến khi thang máy dừng lại tầng hai, Mã Nhi tiếc nuối chào tạm biẹt Tử Thiện. Cô vẫn muốn ngắm trai đẹp thêm chút nữa mà. Huhu TwT.
Cô vừa bước ra thì thấy bóng dáng ai kia đang đứng lù lù trước cửa nhà cô, mặt đằng đằng sát khí. Ừ, không ai hết ngoài Mạc Tử Phong ra cả.
Mã Nhi đành thở dài, dẹp bộ mặt hạnh phúc của mình đi thay vào bộ mặt nhăn nhó như Tử Phong. Lạch bạch chạy đến bên anh. Hỏi.
– Sếp Phong đi đâu thế?
– Đi ăn.
Tử Phong liếc nhẹ.
– Thế sao không vào đi mà đứng ở đây?
Mã Nhi không hỏi cũng tự biết là Kỉ Duệ nó đang làm trò mèo trong đó và người ngoài đây hiển nhiên rất bực bội vì mình không được đón tiếp đàng hoàng. Cô giả vờ cười, lấy chìa khoá mở cửa trịnh trọng mời anh vào. Tủ Phong mặt vẫn cau có bước vào túm Kỉ Duệ đe doạ một hồi thì buông ra kéo Mã Nhi ngồi xuống ghế sofa. Quàng tay ôm chặt cô vào lòng, cằm tựa đầu cô. Tiêu Mã Nhi muốn nghẹt thở, cựa quậy ý là buông ra nhưng vòng tay nọ càng siết chặt.
– Yên nào.
Mạc Tử Phong giờ chỉ muốn ôm cô thôi bởi vì anh đang bị stress khá nặng về chuyện công ty và cả ông chú dở người của mình. Muốn giải stress thì chỉ có Mã Nhi mới có thể làm được.
Tiêu Kỉ Duệ lấp ló đằng sau cánh cửa bếp, tay cầm mui cơm, đầu suy nghĩ có nên chạy ra và quật cho tên to xác đó một trận không? Nhưng nhìn vẻ mặt sung sướng của chị mình, cậu không nỡ đành lùi vào trong làm cơm cho hai người hạnh phúc ngoài kia.
– Anh…anh…bị sao vậy?
– Không sao cả. Tôi chỉ muốn ôm em.
Hai má đỏ lựng, Mã Nhi ngước lên nhìn chiếc cắm đẹp đẽ của anh.
– Đừng nhìn.
Anh gắt nhẹ, mặt lim dim nhắm lại thư giãn. Mã Nhi cũng không nhúc nhích nữa, ngồi im để mặc thế giới. Một lúc lâu sau thì Tử Phong buông Mã Nhi ra, đừng dậy đi rửa tay. Cố ý lẩm bẩm thật to.
– Béo, béo như con heo.
Tiêu Mã Nhi loáng thoáng nghe được, nổi máu ngựa điên la hét khăng khăng rằng lỗi mình béo không phải do cô mà do người nấu đồ ăn quá ngon. Vả lại, cô béo thì có liên quan gì đến anh đâu mà nói.
Mạc Tử Phong quay lại.
– Ừm. Không liên quan đến tôi nhưng liên quan đến hạnh phúc của em sau này. Tôi lo em không lấy được chồng.
“…” xấu hổ lần một.
– Mà Em không lấy được tôi sẽ cười vào mặt em.
“…” Xấu hổ lần hai.
Tử Phong thấy Mã Nhi thẹn quá rồi thì hiền lành vén lọn tóc dài trước vai cô quấn vào ngón tay thon dài của mình.
– Nhưng em đừng lo, đến lúc đó tôi sẽ cưới em xem như ông trời lấy tôi ra để an ủi em.
“…” Xấu hổ lần ba.
Tiêu Mã Nhi nghe anh nói mà tim đập loạn, cô không hiểu đây có nên gọi là tỏ tình không nữa. Nhưng nghe sao vẫn thấy có mùi châm biếm bởi cái miệng kia chẳng bao giờ nói được điều gì tốt đẹp cả. Thẹn quá hoá giận, Tiêu Mã Nhi ám ảnh mình béo như heo nên tối đó cô nhốt mình trong phòng không thèm ăn những món ngon mà Kỉ Duệ nấu. Đến khi Tử Phong xuống nước năn nỉ bảo là anh chỉ nói đùa thôi chứ cô không béo thì Mã Nhi mới thút thít đi ra. Thút thít ngồi vào bàn ăn cơm còn Tử Phong tuy ăn xong rồi nhưng vẫn chưa về. Ngồi đối diện cô ngắm nghía con ngựa béo ăn cơm đến tối mới tạm biệt ra về.
Quyến luyến ôm cô một cái nữa rồi bỏ chạy.
Tiêu Mã Nhi thẫn thờ nhìn bóng lưng anh đi xa, hỏi Kỉ Duệ.
– Mày…có bao giờ nghĩ hắn sẽ thích tao không?
– Lòng người khó đoán, tôi không thể nào nhận xét được.
– Ừ, chắc vậy…
Mã Nhi cụp mi mắt, lòng người quả thật rất khó đoán không nên nhìn hành động mà đoán bừa tâm ý của người ta. Mà có lẽ, Tử Phong cũng sẽ thích cô một chút chứ phải không nào?
Còn Mạc Tử Phong sau khi giải stress xong rồi thì về nhà cam chịu bị Tử Thiện dằn vặt hết lần này lần khác. Tử Thiện vòi vĩnh Tử Phong dắt mình đi ăn và đi chơi đi. Chứ ru rú trong nhà cả ngày làm cậu phát cáu, Tử Phong làm lơ xách tiểu Mễ chạy vào căn phòng cho khách khoá cửa lại nằm im trong đấy để mặc con hổ và con người dở hơi kia phá banh nhà.
Mạc Tử Thiện uất lắm, phẫn nỗ cầm điện thoại nhấn điên cuồng kể tội Tử Phong cho ông Tử Kỳ nghe nhưng không được hồi đáp. Buồn lòng quá anh đành ngồi lướt danh bạ kiếm người chọc phá. Lướt lướt một hồi thì nhớ đến Mã Nhi, miệng cười thầm một cái rồi bấm tin nhắn bắn qua.
Rất nhanh anh được hồi âm, Tử Thiện nheo mắt cười cười nhìn vào màn hình vô tình Tử Phong băt gặp. Hỏi:
– Chuyện gì vui vậy?
Tử Thiện dúi điện thoại vào túi, lắc đầu không trả lời. Mạc Tử Phong cảm thấy có gì đó không bình thương nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ.
Thật ra, Tử Thiện đã hẹn Mã Nhi là tối ngày mai đi ra ngoài ăn tối cùng với anh. Vì tính tình Tử Thiện vô cùng hoà nhã, thân thiện và là người rất thích kết bạn với những người xung quanh. Anh luôn nghĩ, càng được đám đông vây quanh anh cang cảm thấy hạnh phúc và tự mãn. May mắn thay, Tử Thiện đã kết bạn đúng đối tượng. Mã Nhi rất vui vẻ và sẵn lòng đồng ý vì theo cô thấy Tử Thiện là người hiểu biết sâu rộng, ăn nói lịch sụ hơn kẻ-nào-đó.
Nhưng đây là lần đàu tiên đi với người lạ nên Mã Nhi came thấy ngại nên rủ rê Kỉ Duệ đi cùng. Tiêu Kỉ Duệ nghe ngóng tình hình xong thì lắc đầu không chịu đi vì nó cực sợ con hổ Bối Ngư Ngư. Tiêu Mã Nhi đành ra sức dụ dỗ, bảo là đi ăn sơn hào hải vị ở nhà hàng mà chẳng tốn đông xu nào cả nếu không đi là hối hận cả đời.
Kỉ Duệ nhà ta nghe đến đồ ăn thì hai mắt sáng còn hơn cái đèn pha, sáng hơn nữa khi biết đồ ăn đó mình không cần bỏ tiền ra mua. Nó liền dễ dãi gật đầu cái rụp, lật đật chạy đi lấy đồ mặc.
Tiêu Mã Nhi thoả mãn, bay vào phòng mở phăng tủ quần áo ra ngắm nhìn một lượt. Chợt thỏ dài.
– Nhiều đồ quá biết mặc đồ gì đây?
– Quấn lá chuối đi.
Kỉ Duệ ló đầu vào trêu chọc bị Mã Nhi thưởng ột chưởng bầm khuôn mặt xinh đẹp của nó. Kỉ Duệ cảm thấy bất công, khóc la ỏm tỏi ngoài phòng khách còn Mã Nhi thì mặc kệ nó lắc lư đi kiếm quần áo đẹp để mặc.
– Tôi chưa thấy chị ăn mặc đẹp trước mặt Tử Phong bao giờ, vậy mà đi gặp trai lạ thì mặc. Có mới nới cũ…
Tiêu Kỉ Duệ phẫn nỗ dũa móng, nói xéo.
Tiêu Mã Nhi hơi khựng lại, ừ, đúng là cô chưa từng ăn mặc đẹp trước mặt Tử Phong vì cô nghĩ anh với cô thoải mái như vậy rồi thì cần gì ăn mặc đẹp để gặp nhau. Vả lại, hình tượng của cô trong mắt hắn đã không còn là hình tượng đẹp mà là hình tượng rất đỗi quen thuộc, không còn gì xa lạ với nhau nữa.
– Mày không hiểu được đâu…
Kỉ Duệ bĩu môi.
– Tôi ghét người thay lòng đổi dạ.
Tiêu Mã Nhi nổi nóng, nhét cái gối hình con thỏ vào mặt nó rồi một lần nữa tung chưởng đá Kỉ Duệ ra khỏi phòng. Hừ, mặt thì xinh xắn như mỹ nam mà ăn nói chuyện vô duyên.
– Tử Phong!!!! Anh phải cẩn thận.
Bé Kỉ Duệ vẫn chưa chịu thua, gào lên.
“Hắt xì” Tử Phong giật nảy mình vì cú hắt xì đó, khẽ xoa xoa mũi của mình vài cái rồi tiếp tục cắm đầu vào đọc báo.
Còn Tử Thiện hiện giờ đang lượn qua lượn lại trước mặt anh, thay hết bộ đồ này đến bộ đồ khác. Chọn dược một bộ có vẻ bình thường nhất tròn những bộ đồ loè loẹt của mình xong thì Tử Thiện xỏ giày chuẩn bị ra ngoài đi ăn tối. Trước khi đi còn báo trước với Tử Phong.
– Cháu đi ăn đi không cần đợi chú.
– Chú đi đâu?- Tử Phong hờ hững hỏi.
– Đi ăn cơm với hàng xóm mới thân.
Tử Phong ngẫm nghĩ tại sao chú mình lại làm quen nhanh với hàng xóm thế chứ? Nhưng sau đó anh mặc kệ không thèm để tâm nữa vì anh nghĩ chắc Tử Thiện bị mấy bà cô gìa ở tầng trệt bắt gặp rồi bị bắt đi ăn cùng với hội phụ nữ già đó thôi chứ chẳng việc gì đáng ngại.
Mà anh cảm thấy rằng ông chú của mình không phải đi gặp người già vì mùi nước hoa của Tử Thiện cho thấy anh đi gặp những cô gái trẻ trung. Ừm, thật ra Tử Thiện có một thói quen xài nước hoa rất “phong cách”. Nếu đi gặp con gái trẻ thì chú sẽ sử dụng nước hoa Bleu de Channel, còn khi đi gặp người già hay những người không liên quan đến mình thì sử dụng nước hoa CK nhẹ nhàng không lưu lại chút ấn tượng nào.
Nhưng hiện giờ, Tử Thiện đang sử dụng Bleu de Channel. Thì chắc chắn là đi gặp con gái rồi!! Mạc Tử Phong có chút tò mò, vội kéo chú mình lại hỏi rằng người hàng xóm mới thân đó là ai?
– Cô nhân viên chung công ty con đó.
Tử Thiện vui vẻ đáp, Tử Phong hoảng hồn ngồi xuống ghế lấy tờ báo che mặt mình lại vì khuôn mặt của anh hiện giờ rất…tệ.
– Chung công ty…là con gái….chung chung cư…Hừ..không ai khác ngoài con ngựa ngốc đó ra cả!
Tử Phong nhìn chú mình, đẹp trai quá, lỡ..lỡ con ngựa ngốc ấy…
Không, không được. Sống chết cũng phải đi theo cho bằng được!
– Đợi chút. Cho cháu đi với!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...