Hãy Giải Thoát Cho Nhau Đi!

...Tại Meet Cat Guesthouse...

Tuy nói là không cần lo lắng nhưng chỉ có nửa ngày mấy người họ đã tìm Thất Nguyệt Y loạn cả lên. Nhưng không thể tìm được cô, gọi cho cô không được.

Họ bắt đầu trở nên lo lắng, những người khác bắt đầu giữ vào quyền lực và tài lực của bản thân do hỏi xem cô có hứng thú với lĩnh vực nào gần đây không...

Hắc Thiên Hàn thì cũng bắn đầu rời đi, vì nơi đây không có cô và anh cũng phải xử lý vài việc gia đình, sau khi nhận được cuộc gọi của của Lê Thành.

...----------------...

...Bên phía Thất Nguyệt Y 🌙...

Từ sáng cho đến giờ, Thất Nguyệt Y hết ngủ rồi lại ngồi thiền. Cô không tin dù mình có yếu đi chăng nữa thì cái xích bé tẹo này cũng đừng mong nhốt được cô.

Trong màn đêm vắng lặng, cô bắt đầu cảm nhân những nhân tố xung quanh mình từng chút một. Theo dòng chảy đưa dần vào lĩnh hải, tích tụ...

Bỗng nhiên, cô dồn hết sức vào một điểm ở chân mình, trực tiếp bộc phát sức mạnh... Sợi dây cứ thế nứt dần như một chiếc gương đầy mảnh vỡ cuối cũng cũng tan ra. Ánh sáng trên sợi dây cũng mất dần trả lại vẻ nguyên vẹn hình dáng ban đầu là một sợi dây thừng được tét bằng ruột bò, bên trên khắc những kí tự khó hiểu.


Cái dây theo đó dần lỏng ra không còn bó chặt vào chân cô. Lúc này, tiện tay cô cầm lên ngắm một lúc xong cũng dùng ánh mắt chán ghét vứt đi.

Cô đứng dậy, vươn vai một cái rồi cười khẩy, chống nạnh...

"Thật buồn cười! muốn giúp tôi bằng sợi dây bé tẹo này ư. Hừ... còn không biết trước kia khi bị Dương Âu cấm túc, có bao nhiêu trận pháp, đến dây trói tôi cũng phải thuộc "vũ khí bậc thượng phẩm" cũng chưa nhốt được tôi đây!"

" Anh có xem thường tôi rồi!"...

Trên môi nở một nụ cười mừng thầm, xong cô nên trở về vấn đề chính bây giờ. Trong đồ cô hình thành nên một loại ẩn chú, một tia sáng hiện hữu trong lòng bàn tay của cô.

Không gian em tôi giận được làm rõ, căn phòng với lối kiến trúc thời kỳ Phục hưng là kiến trúc của thời kỳ giữa thế kỷ XVI và đầu XVII.

Men theo ánh sáng trong tay mình, cô mở tấm rèm lớn bao quanh căn phòng. ánh sáng là hiện rõ những màu sắc trên bức tường bằng kính bảy màu sặc sỡ.

Bốn bức tường xung quanh đều làm bằng kính. Lấy cấp bậc màu sắc và các rãnh đen ở giữa các mảng kính tạo nên một bức tranh. Bên trên là mái vòm được thiết kế giống với thiết kế mái vòm của Thánh đường Vatican.

Có lẽ, nếu như có một tên tông đồ nào đó được chứng kiến điều này sẽ phải thốt lên " Ôi Chúa con cảm tạ người!"...

Nhưng với Thất Nguyệt Y, sự ngỡ ngàng đến không tin vào mắt mình của cô ngay lúc này không phải như vậy.

Chúa và thiên thần không phải kẻ sẽ lấy niềm vui của con người làm trò tiêu khiển. Càng không nở một nụ cười nhạo báng, hăm hở trên đầu kẻ khác như thế.

Đây chính là hình ảnh cô nhìn thấy khi ngước nhìn trần nhà, và tất cả toàn bộ kiếp người cô đã chuyển sinh mang kí ức nguyên bản, sức mạnh thuần túy... Tất cả đều hiện hữu bốn bức tường bằng kính quanh cô.

Gồm mười ba kiếp làm vua chúa, mười ba kiếp là thần tiên, mười ba kiếp làm người với các vai trò là các nghề nghiệp như giáo viên, doanh nhân, bác sĩ, kĩ sư, triết học gia, đầu bếp, ca sĩ, diễn viên, người mẫu, lính đánh thuê... kể cả đến gái nghành và kẻ ăn mày.

Mười ba kiếp làm xúc sinh trải qua gồm côn trùng ( Thằn lăn - gián- sâu), cóc, dết, bọ cạp, rắn, sói, cáo, chó, mèo, trâu. Mười ba kiếp vào Tula trở thành quỷ vạn người đuổi giết, và chỉ chút nữa thôi đẩy cô trả thành Ngạn quỷ vạn kiếp bất phục.

Rất may thay vì Ngạn quỷ cô trở thành một người tu đạo, lấy lại lý trí cắt đứt tất cả chu du khắp nơi từ đó mọi việc cũng không còn nằm trong sự khống chế nữa.


Điều này làm Thất Nguyệt Y nhớ lại chút tí về kiếp một chút nữa thôi cô sẽ thành một con Ngạn quỷ.

...----------------...

...Kiếp thứ ba mươi chín ☄️...

Lúc ấy đang còn có một thứ gọi là hệ thống mang mã số HTaTJ - 122481 luôn đi theo cô.

Nó với các hình hài lúc biến thân là một cậu bé năm tuổi, nước da trắng và lạnh như băng, đôi mắt đen không có điểm tựa.

Lúc trở về nguyên hình thì mang hình ảnh con bò trắng với ba con mắt đỏ, riêng con mắt thứ ba ở trán hiện rõ hình trăng khuyết ôm trọn biểu tượng mặt trời.

Cô lúc ấy hay gọi nó là " Bò trắng"...

Nhớ lúc ấy, trước khi nhận nhiệm vụ nó chỉ nó với cô, rằng:

...

..

[Chúc mừng nhân loại số 035769...Đã hoàn thành nhiệm vụ chuyển sinh lần này...]


...

[Giờ ta sẽ làm nhiệm vụ thứ ba mươi chín ]

...

[Nhiệm vụ lần này là thay cho túc chủ của thế giới này trở thành tông đồ của Thần ]

...

[Mong nhân loại số 035769 hoàn thành nhiệm vụ]

...

Lúc nghe thì cũng dễ đấy, ai ngờ lúc nhận xong như thường lệ làm theo nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra mới biết chủ nhân của cơ thể ấy là một tên tông đồ của Đạo Ngạn quỷ.

Lý do cô được đưa vào cơ thể của hắn chỉ là tên này vẫn còn chút tín ngưỡng với Thần của nơi đây, hắn đã làm một nghi lễ triệu hồi và giao dịch...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận