Hãy Để Tất Cả Theo Gió Bay Đi
... Bước vào quán coffee Hồi ức thì cũng là lúc trời đổ một cơn mưa rào, Phong và Khanh ngồi xuống một chiếc bàn gần cửa kính, từ đây có thể quan sát cảnh vật bên ngoài. Cơn mưa rào bất ngờ khiến cho mọi người đang đi trên đường vội vã tìm cho mình một chỗ trú ẩn, mọi công việc đang thi công dở phải dừng lại để chờ cho tạnh mưa. Trong lúc chờ đợi người phục vụ chuẩn bị đồ uống, Phong nhìn Khanh một cách chăm chú trong khi cô bé đang hướng mắt ra ngoài cửa kính ngắm nhìn mọi người qua đường.
Là cô bé No ngày xưa đây ư? Kể từ ngày hay tin No mất, chưa bao giờ cậu nghĩ có một ngày lại được ngồi bên và quan sát cô gần thế này. Vẻ hồn nhiên tươi trẻ, tinh nghịch của No ngày xưa vẫn còn đây, trong No của hiện tại và giờ đã trở thành thiếu nữ. Phong ngỡ ngàng, thời gian trôi qua nhanh quá mà Phong không hề nhận ra, cậu và No đã mười tám tuổi, không còn là những đứa trẻ chỉ biết vòi vĩnh, khóc nhè và hay trêu chọc nhau như trước nữa. Nhưng... liệu có quá nhanh để đón nhận một sự thay đổi?
Chị nhân viên trẻ mang một khay nước đến và đặt lên bàn bọn nó một trà sữa và một trà chanh. Phong vẫn vậy, vẫn thích hương vị thơm đượm, chua chua ngọt ngọt của trà chanh. Đôi mắt Phong dừng lại ở một tập lịch đứng ở trên bàn, trên đó cũng in rất nhiều hình hoa bồ công anh, bất chợt cậu nghĩ tới một người. “Đó là một loài hoa thủy chung và mạnh mẽ. Hoa trao gửi tình yêu của mình cho gió nhưng khi không thể ở bên gió hoa vẫn không hề úa tàn, nó tạo ra những thế hệ khác để tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm tình yêu còn dang dở”. Bất giác cậu chợt mỉm cười.
- Phong!
- Hả!
- Nãy giờ tớ gọi cậu không nghe thấy sao?
- À, tớ xin lỗi, tớ đang nghĩ tới một số chuyện khác.
- Cậu thích hoa bồ công anh à?
- Không, nhưng chẳng phải trước đây cậu rất thích loài hoa này sao?
- Vậy à, ừ, có lẽ tớ quên rồi.
“Quên”, cậu ấy nói nghe sao nhẹ bẫng vậy. Những sở thích trước đây đã quên hết rồi sao? Phong ơi, mày ngốc quá, quá khứ đã qua rồi cứ để nó qua đi, điều quan trọng là hiện tại, giờ đây mày đã có No ở bên rồi mày còn muốn gì nữa!”
- Thời gian qua cậu sống tốt chứ?
Khanh khuấy khuấy ly trà sữa với những viên chân trâu tròn tròn long lanh trong đáy cốc và mỉm cười khẽ đáp:
- Tớ vẫn ổn, tớ... đã nhớ cậu rất nhiều. Khi gặp lại cậu, tớ đã hy vọng cậu nhận ra nhưng cậu cứ thờ ơ...
- Tớ hiểu, tớ xin lỗi, Khanh. Trước đây là tớ không tốt, tớ ra đi mà không nói một lời từ biệt, chắc cậu giận tớ lắm! Chỉ cho đến khi tớ biết sẽ mất cậu vĩnh viễn tớ mới nhận ra rằng cậu quan trọng đối với tớ đến nhường nào. Và khi gặp lại cậu, tớ biết rằng đây là cơ hội cuối cùng của tớ, ông trời đã ban nó cho tớ để tớ biết trân trọng cậu nhiều hơn, và không để tuột mất cậu lần nữa. – Gương mặt Phong trầm tư, thể hiện sự nghiêm túc, đôi mắt trong suốt của cậu ánh lên những tia nhìn ấm áp và sự thành thật.
Khanh nhìn sâu vào đôi mắt đó, cô tin những gì Phong nói, chúng như một thứ thuốc thần kì trút bỏ mọi gánh nặng ưu tư trong Khanh, cô mừng rỡ quệt vội một thứ gì đó nơi khóe mắt:
- Cậu nói thật chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...