Hãy Để Tất Cả Theo Gió Bay Đi

- Kia rồi! - Vân reo lên. Mọi ánh mắt của cả nhóm đều đổ dồn về phía tay Vân chỉ. Từ trong đám đông, một cậu thanh niên trạc 17, 18 tuổi hiện ra nổi bật với chiếc mũ lưỡi trai màu ghi, khoác trên mình là một chiếc áo gile đen bên ngoài chiếc áo sơ mi trắng và đồng bộ với chiếc quần kaki trắng càng tôn lên dáng vẻ cao ráo nổi bật ấy, trên tay trái là chiếc vali đen được kéo theo, tạo ra âm thanh kin kít và để lại những vệt dài trên nền đá hoa cương. Nhìn thấy bọn nó, cậu thanh niên ấy giơ cao tay vẫy càng có thể khẳng định đó là Từ Nhược Huyên - đứa bạn thân mà bọn nó đang ngóng chờ từng phút, từng giây chứ không ai khác. Zen đưa tay vẫy lại, rồi chạy ào đến chỗ Huyên đang đứng và bất ngờ ôm chầm lấy cậu ta.

- Huyên ơi, tao nhớ mày quá, cuối cùng tao cũng đợi đến ngày này được rồi. Mày đi gì mà lâu thế hả? Không nhớ bọn này à? - Zen thì thầm bên tai Huyên những lời giận dỗi, bỗng nhiên, khóe mắt nó cảm thấy ươn ướt. Nghe những lời trách móc của con bạn thân khiến Huyên thấy nó dễ thương quá xá, Huyên khẽ cười và dỗ dành Zen bằng giọng điệu vẫn hóm hỉnh như xưa:

- Tao làm sao quên bọn mày được, nhất là con bạn hay mít ướt của tao, tao có nhớ bọn mày thì mới về đây chứ!

- Mày tránh ra cho tao ôm thằng Huyên với, nãy giờ giành mất phần của tao rồi! - Cái giọng điệu như búa bổ vào tai này không ai khác chỉ có Vũ. Zen biết tên này đá đểu mình, khiến nó đỏ bừng mặt, ngượng quá đi mất, nhưng nó không thèm chấp và vui vẻ đứng sang một bên nhường chỗ cho hắn.


- Lâu quá không gặp mày, khác trước nhiều quá. -Vũ đưa tay ra bắt tay Huyên, rồi choàng tay qua cổ thể hiện một cái ôm thân mật.

- Thế nào, đẹp trai, phong độ hơn hả? - Huyên giả vờ vênh mặt.

Vũ gãi gãi cằm, vừa soi thằng bạn mình từ trên xuống dưới rồi phán nguyên câu:

- Khác thì có khác thật, nhìn chẳng giống mày nữa, như người sao hỏa lạc đến địa cầu ấy, hehe...

Huyên bật cười trước lời chọc ngoáy của thằng bạn:

- Mày thì vẫn vậy, vẫn cái kiểu chém người không thương tiếc đó.


Cùng lúc đó, Vân và Thiên cũng đồng loạt tiến tới đấm nhẹ vào vai Huyên, những cú đấm thân tình của những người bạn tri kỉ khi gặp lại nhau... Chiếc xe taxi đỏ chở cả hội về khách sạn, nơi Huyên sẽ ở tạm đó vài hôm. Bất chợt Zen nhớ ra việc gì đó, liền quay sang Huyên thắc mắc:

- Mày về nước lần này có báo cho bố mẹ mày ngoài Hà Nội biết chưa?

- Tao định giải quyết xong một số công việc trong này rồi sẽ đáp chuyến bay về thăm họ.

- Ừ, làm gì thì làm nhanh mà về thăm hai bác đi, họ nhớ mày lắm đấy, cứ gọi điện hỏi thăm tao suốt.


- Tao biết, mày cứ yên tâm. - Huyên đáp lời con bạn.

Zen nhắc Huyên mới nhớ, hơn ba năm rồi nó cũng chưa được gặp lại bố mẹ. Năm 15 tuổi, Huyên quyết định ra ở riêng, nó muốn sống tự lập, tự kiếm tiền, tự nuôi sống bản thân và hơn hết là không phải sống dựa vào bố mẹ nữa. Khi ấy mẹ nó kịch liệt phản đối, hơn ai hết nó hiểu rằng vì mẹ thương nó, bà không muốn đứa con trai bà nâng niu, chăm bẵm từng li từng tí từ nhỏ đến lớn phải chịu khổ. Nhưng nó đã quyết, cộng với sự ủng hộ của bố, nó rời xa gia đình ở Hà Nội để vào TP.Hồ Chí Minh sinh sống. Nó bắt đầu từ những công việc như giao báo, phụ việc trong nhà hàng, khách sạn, bồi bàn ở các quán bar... Ban ngày đi học, ban đêm đi làm, thời gian đầu nó rất muốn bỏ cuộc, cuộc sống mà nó đang bươn chải này khác xa với cái tổ ẩm mà nó được bao bọc trước đây nhưng cũng nhờ thế mà nó tôi luyện được ý chí vững vàng, không bao giờ được khuất phục trước mọi khó khăn. Ba năm trời sống xa nhà là quãng thời gian đủ để tạo nên một Nhược Huyên cứng cáp, và mạnh mẽ thay thế cho Nhược Huyên yếu ớt trước đây. Chính bố mẹ cũng phải ngạc nhiên trước sự thay đổi của nó. Và chính tại nơi đây, nó đã gặp được những người bạn này, những người bạn tốt đã giúp đỡ nó vượt qua biết bao gian khó, luôn ở bên nhau lúc vui cũng như lúc buồn, nó biết ơn vì điều đó. Đang miên man hồi tưởng vể quá khứ thì tiếng gọi của Thiên lôi nó trở về với thực tại:

- Mày làm gì mà thần người ra vây? Đang mơ tưởng đến em nào bên Nhật à? - Thiên nhìn bản mặt ngơ ngẩn của Huyên mà phì cười và không dừng được ý định muốn chọc nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui