Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Thẩm Nịnh Nhược nghe Khâu Dạng nói đại khái, mày liền đè xuống, cô có chút bất ngờ mẹ Khâu Dạng những năm gần đây thế mà lại chuyển nhiều tiền như vậy, đồng thời cũng khiếp sợ với một nhà cậu Khâu Dạng hút máu công lực.

70 vạn hơn không phải con số nhỏ, hơn nữa một năm hai vạn hoặc là bốn vạn đặt ở trước kia đều được coi là trên mức trung bình.

"Em vẫn muốn bổ sung chỗ hổng này, em không muốn nợ mẹ em." Khâu Dạng thật sâu mà thở ra một hơi, nàng thấp thấp mi, "Chỉ là cần một ít thời gian."

Thẩm Nịnh Nhược ôm mặt nàng, vẻ mặt trịnh trọng: "Không đúng, Tiểu Dương, suy nghĩ của em có sai rồi."

Khâu Dạng nhìn cô, ánh mắt biểu đạt nghi hoặc của mình.

Thẩm Nịnh Nhược từng câu từng chữ nói: "Em không nợ bà ấy, em cũng chưa xài bao nhiêu tiền của bà ấy, ngay cả lúc trước em cho đi ra 25 vạn kia, bao năm qua em đều tiêu một vạn sao? Không có."

"Thiếu tiền bà ấy không phải em, mà là một nhà cậu em, cho dù là muốn trả trở lại, cũng không tới lượt em."

Giọng Thẩm Nịnh Nhược liền vang ở bên tai, Khâu Dạng nghe được có chút phát ngốc, nhưng đầu óc thực mau liền chuyển lại đây.

Quả thật, là nàng lâm vào ngõ cụt.

Khi ăn bữa cơm với Khâu Nghiên, Văn Nguyên kia, nàng nghĩ rằng sau này nàng sẽ hoàn toàn từ bỏ mối quan hệ với người thân nên nàn đã nghĩ đến việc cân bằng tiền bạc, nhưng nhiều năm như vậy mẹ nàng chuyển tiền đến, đều vào túi một nhà cậu.

Nói đến cùng về tiền bạc, nàng hoàn toàn là người ngoài cuộc, là bản thân nàng có chút cho rằng như vậy rất ngầu, nhưng kết quả mệt chỉ có chính mình.

Bởi vì nàng căn bản không được cái gì.

Khâu Dạng suy nghĩ cẩn thận lúc sau vỗ vỗ đầu mình, ánh mắt nàng cùng Thẩm Nịnh Nhược đối với: "Sao trước đây em không để ý tới cái này nhỉ."

Trong văn phòng an an tĩnh tĩnh, Thẩm Nịnh Nhược khẽ xoa đầu Khâu Dạng: "Hiện tại nghĩ thông suốt rồi?"

"Nghĩ thông suốt rồi."

"Nếu Khâu tổng muốn đem tiền đó thu hồi đi, vậy thu hồi thôi, dù sao đều là tiền của bà ấy, mà em một chút cũng không dịch."

Lúc học tiểu học Khâu Tranh và Triệu Dung đã mở một tiệm cơm gần nhà của họ, tính ra cũng đã kinh doanh mười mấy năm, Khâu Dạng trước kia sau khi tan học còn sẽ bị kéo đến tiệm làm việc, thẳng đến khi cao trung nàng sống ở trường mới hơi chút thoát khỏi một ít.

Trước kia không nghĩ tới tiền đó từ đâu ra, hiện tại biết chân tướng, Khâu Dạng cả người đều lâm vào trầm mặc.

Một nhà Khâu Tranh cầm tiền Khâu Nghiên chuyển tiền đến cho nàng sinh hoạt nuôi một nhà chính mình.


A.

Khâu Dạng hiện tại càng không cảm thấy bọn họ đáng thương, kết cục như vậy là bọn họ gieo gió gặt bão, cho dù là nàng ra mặt, thế cũng đơn giản là đổ thêm dầu vào lửa, kể ra tất cả những gì nàng đã phải gánh chịu trong bao năm qua, mức độ trừng phạt có thể tăng lớn hơn.

Không nghĩ tới lại một lát sau, Văn Nguyên thế mà lại gọi điện thoại đến, giọng cậu rầu rĩ: "Chị...... Khâu tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"

Thẩm Nịnh Nhược từ bên cạnh Khâu Dạng đứng lên, bản thân đi đến ghế làm việc.

Đây là chuyện giữa Khâu Dạng và Văn Nguyên, cô không có tính toán nghe lén.

Cho dù là người yêu, cũng chú ý đúng mực, Thẩm Nịnh Nhược không muốn bản thân trở thành một người không hiểu ranh giới.

Khâu Dạng nhìn hai mắt cô, rồi sau đó trả lời Văn Nguyên nói: "Nói cái gì?"

"Không biết." Văn Nguyên trả lời có chút ra ngoài dự kiến của Khâu Dạng, nàng cho rằng Văn Nguyên sẽ nói nói về chuyện một nhà cậu, không nghĩ tới là cái kiểu đáp án này.

Ở thời khắc nào đó, Khâu Dạng cảm thấy Văn Nguyên thật sự giống em trai, hơn nữa còn là em trai ngoan không gây chuyện.

"Hẹn địa điểm đi, sau hai giờ tôi có thời gian." Khâu Dạng ngữ khí nới lỏng.

Hai giờ là thời gian Thẩm Nịnh Nhược làm việc, nàng cũng nên rời khỏi đây, chứ không phải tiếp tục ở văn phòng.

Thẩm Nịnh Nhược nghe vậy lỗ tai giật giật, cô sờ soạng cằm mình, theo sau mở khóa di động, đem màn ảnh nhắm ngay Khâu Dạng, ấn chụp ảnh.

Giọng Văn Nguyên rốt cuộc có phập phồng, là một tia vui sướng ở bên trong: "Được, vậy chị là muốn đi tiệm cà phê nào? Em đối với Vân Thành không quen thuộc lắm, nếu không chị định vị trí? Chị hiện tại ở đâu a? Em tới đón chị nhé?"

Khâu Dạng: "......"

Nàng không nghĩ tới Văn Nguyên có thể trong nháy mắt toát ra nhiều vấn đề như vậy.

"Không cần, tôi tự mình đi là được, cảm ơn." Khâu Dạng mí mắt đều nhịn không được nhảy một chút.

"Vậy chúng ta đi đâu a?"

"Liền ở tiệm bánh ngọt Rung Động ở cửa công ty đi."


"Được."

"Ừm."

Khâu Dạng ngắt máy, nàng lại thở ra một hơi, quay đầu đi liền đối thượng ánh mắt Thẩm Nịnh Nhược mỉm cười, đầu nàng cũng liền đi theo oai oai, cảm khái một câu: "Văn Nguyên giống như một con tiểu cẩu cẩu vậy."

Thẩm Nịnh Nhược vừa nghe lời này liền dừng lại: "Lúc trước em cũng nói chị như vậy."

"...... Không phải, không giống nhau."

"Không giống chỗ nào?" Mày Thẩm Nịnh Nhược giương lên, như thể cô đang ghen tị, "Tuy rằng cậu ấy là em trai em, nhưng mà cẩu cẩu của em chỉ có thể là chị thôi."

Khâu Dạng cầm lòng không được đứng lên, nàng cười đi tới trước bàn làm việc Thẩm Nịnh Nhược, đem hai tay chống ở trên mặt bàn, cùng Thẩm Nịnh Nhược đối diện: "Em thích chị, Nhược Nhược."

Thẩm Nịnh Nhược tim đập tức khắc lệch nửa nhịp, cô vốn dĩ cho rằng Khâu Dạng sẽ nói chút gì khác, không nghĩ tới mở miệng là một câu thế này.

Hai người các nàng bởi vì lúc trước liền ở chung thật sự tự nhiên, ở bên nhau lúc sau cũng không quá nhiều biểu đạt bản thân thích, đều là trực tiếp dùng hành động tới chứng minh, nhưng không thể không nói lực công kích của ngôn từ vẫn rất lớn, như thể là nổi lên sóng biển.

Mặc dù thời gian cùng Khâu Dạng đã ở bên nhau nhiều thế này, Thẩm Nịnh Nhược vẫn cảm thấy bản thân không có biện pháp thích ứng được điểm này.

"Chị vẫn rất rung động đó." Thẩm Nịnh Nhược kéo tay Khâu Dạng nhéo nhéo, mắt cười cong cong, vừa mới làm bộ ghen tuông cũng đều biến đâu mất, "Chị cũng thích em."

Khâu Dạng nghiêng người về phía trước, hôn lên môi Thẩm Nịnh Nhược.

Thẩm Nịnh Nhược trong đầu bỗng chốc nhảy ra tới câu nói đùa "Văn phòng play" lúc trước của Diêu Dao, một giây sau mặt liền đỏ lên.

Khâu Dạng cảm thấy tư thế này có chút bất tiện, hôn một cái liền đứng thẳng thân thể, không nghĩ tới hiếm khi được thấy Thẩm Nịnh Nhược lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.

Khâu Dạng bật cười, dứt khoát vòng qua bàn làm việc đi tới bên cạnh Thẩm Nịnh Nhược ngồi xổm xuống: "Nghĩ cái gì thế? Vui vẻ như vậy."

Thẩm Nịnh Nhược thu hồi suy nghĩ, thanh hạ giọng nói: "Không có gì."

Cô đem đề tài chuyển qua: "Em hai giờ liền đi phải không?"


"Đúng vậy."

Thẩm Nịnh Nhược nhìn đồng hồ, theo sau khóe miệng liền nhấp lên, mặc dù sau khi tan tầm lại có thể cùng Khâu Dạng gặp mặt, nhưng hiện tại khoảng cách cũng chỉ có vài phút, cô vẫn là có chút không tha.

"Còn có ba phút." Thẩm Nịnh Nhược cúi trán xuống, lại chạm cùng Khâu Dạng.

Khâu Dạng chậm rãi nói: "Đủ rồi."

"Ba phút có thể hôn cái nữa."

Hai giờ đúng lúc vừa đến, Khâu Dạng liền bước ra từ văn phòng Thẩm Nịnh Nhược, khu vực làm việc của bộ phận nhân viên Kỳ Diệu thấy nàng từ phòng Thẩm Nịnh Nhược ra tới có chút bất ngờ, nhưng nghe đồng sự nói đây là bạn gái của Thẩm tổng giám, tức khắc liền hiểu.

Khâu Dạng đi thẳng tới tầng hầm bãi đỗ xe, chờ cửa xe đóng lại, tim nàng đập cũng không khôi phục bình thường.

Hôn môi ở trong văn phòng là việc nàng trước giờ chưa từng nghĩ tới, nhưng hôm nay nàng lại làm như vậy.

Thời gian tuy ngắn ngủi nhưng nhịp tim đã đạt đến đỉnh điểm.

Nàng ngồi vào ghế lái, hít thở sâu vài lần, mới cầm tay lái xuất phát đến tiệm bánh ngọt "Rung động".

Tiệm bánh ngọt này không phải không có nguyên nhân, một là bởi vì cách Vạn Danh rất gần, Khâu Dạng không muốn chậm trễ bao nhiêu thời gian của Văn Nguyên, thứ hai là nàng đã một thời gian không ăn đồ ngọt ở tiệm này, có một chút nhớ, tới hai giờ Khâu Dạng liền báo địa chỉ.

Hiện tại trên đoạn đường không có bao nhiêu chiếc xe, nàng liền đợi hai lần đèn xanh đèn đỏ, liền đem xe ngừng ở ven đường.

Còn chưa tới hai giờ rưỡi, nàng đã tới rồi, trước lúc xuất phát nàng đã gửi tin nhắn cho Văn Nguyên, hiện tại chân vừa chạm đất, nàng lại móc di động ra gửi tin nhắn cho Văn Nguyên, nói mình tới rồi.

Điện thoại vang lên sau khi nàng đi được hai bước, Khâu Dạng đang muốn nghe máy, liền thấy cửa tiệm bánh ngọt mở, Văn Nguyên cầm một cây dù đen chạy ra, giống như như một vệ sĩ nhỏ, đem dù để trên đỉnh đầu Khâu Dạng che nắng.

Khâu Dạng: "......"

Khâu Dạng ấn từ chối nghe, một khuôn mặt không có biểu tình dư thừa nào: "Đi thôi."

Bản thân nàng cũng mang theo dù, nhưng vừa xuống xe lại quên mất.

"Được." Văn Nguyên hiển nhiên rất vui vẻ, người cao hơn Khâu Dạng một đoạn, bả vai hai người đều không thể ngang hàng, cậu lặng lẽ liếc mắt nhìn, sau đó liền vui vẻ nói, "Chị, chị đoán xem em cao bao nhiêu?"

Khâu Dạng nghe cậu gọi một tiếng "Chị", cứ như vậy có chút bất đắc dĩ.

Bởi vì lần trước gặp Văn Nguyên ở văn phòng giám đốc nhân sự, bọn họ đã nói rất rõ ràng, lúc này mới qua một tuần, lại gặp mặt.

Khâu Dạng thừa nhận nàng không bài xích gặp mặt như vậy, bởi vì nàng đối với Văn Nguyên cũng không ác cảm, Văn Nguyên đối với thái độ của nàng càng rõ ràng, nhưng nàng khó tránh khỏi cảm thấy cứ như vậy một chút không thích ứng.


"Tôi không biết." Khâu Dạng liếc nhìn chênh lệch chiều cao giữa họ, cuối cùng vẫn là báo ra một con số, "1m85?"

Văn Nguyên mắt sáng rực lên: "Đúng rồi, chính là 1m85."

Khâu Dạng nhếch khóe miệng nói, "À" một tiếng, vừa lúc đã tới cửa tiệm bánh ngọt, Văn Nguyên cũng không lại nói gì nữa, cậu lại mở cửa, để Khâu Dạng đi vào trước, rồi sau đó chính mình mới thu dù, cũng đi theo đi vào.

Bây giờ là thời gian làm việc, nhưng việc kinh doanh trong cửa hàng tốt hơn thời gian làm việc trước đó một chút, bởi vì vừa mới kết thúc kỳ thi đại học cách đây không lâu, đã có rất nhiều học sinh tốt nghiệp cao trung đã đến đây.

Thứ sáu ở trong mắt bọn họ cùng ngày thường không có khác gì.

Khâu Dạng đi vào thấy vài cái gương mặt non nớt, nhìn thoáng qua liền biết là học sinh vừa tốt nghiệp cao trung, có mấy nữ sinh xem ra là cùng nhau tới Vân Thành du lịch tốt nghiệp, đều cõng cặp sách nói cười, nhìn thấy Văn Nguyên lại đi vào, lại lặng lẽ đưa ánh mắt ngưỡng mộ.

Văn Nguyên là một soái ca tiêu chuẩn, vẻ ngoài điển trai của cậu khác với Quách Minh An rác rưởi, trên người cậu có tinh thần bồng bột phấn chấn, đồng thời lại kiêm cụ một ít thâm trầm, là một thể mâu thuẫn.

"Cậu tới bao lâu rồi?" Khâu Dạng nhớ tới hỏi.

Văn Nguyên gãi gãi cái gáy: "Hai giờ liền đã đợi."

Khâu Dạng: "......"

Văn Nguyên ngồi trên ghế dài đã bày vài món trong tiệm đồ ngọt, bao gồm món best seller, cũng có cả món mới, cậu đều gọi một ít.

Khâu Dạng nhìn một bàn này, mày nhịn không được giật giật: "Cậu thích đồ ngọt sao?"

"Không phải rất thích." Văn Nguyên ngồi xuống đối diện nàng, nghe nàng hỏi như vậy có chút kinh ngạc mà hỏi lại, "Chẳng lẽ không phải chị thích mới hẹn ở chỗ này sao?"

Khâu Dạng đem túi đặt ở một bên, nội tâm thở dài, liền thấy có nữ sinh lớn gan đi tới, run run rẩy rẩy hỏi Văn Nguyên: "Tiểu ca ca xin chào, có tiện thêm WeChat không?"

"Thật ngại quá."

"Năm nay tôi mới tốt nghiệp tiểu học, không có WeChat."

Khâu Dạng: "......"

Cho dù bây giờ con nít lớn nhanh nhưng lời này cũng quá khoa trương đi!

_________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Em trai: Sớm biết thế đã mua cái đồng hồ điện thoại tiểu thiên tài rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui