Chức nghiệp Đào Tư Nhàn là một tiếp viên hàng không, thơi gian bay bốn ngày nghỉ hai ngày, chủ nhật tuần này và thứ hai tuần sau chính là thời gian nghỉ ngơi tiếp theo của cô ta, Khâu Dạng liền hẹn cô ta vào tối chủ nhật ở nhà hàng Tân Hào.
Nếu phải làm chút gì đó, như vậy cũng nên nắm giữ thế chủ động, không thể luôn bị động được.
Bình Tử giờ phút này chỉ là một công cụ miêu, Khâu Dạng mới sẽ không muốn đem nó đưa đến chỗ Đào Tư Nhàn, để Đào Tư Nhàn tới "ngược đãi" nó.
Nhưng tưởng tượng đến tối chủ nhật phải gặp mặt Đào Tư Nhàn, tâm tình Khâu Dạng liền tiến vào ngày mưa dầm, nàng đã không còn thích Đào Tư Nhàn chút nào nữa, ấn tượng lưu lại chỉ có càng ngày càng không tốt.
Trước kia là bản thân từng thiếu tình cảm, cho rằng chỉ cần đối tốt với một người, như vậy người ta mãi mãi sẽ không rời xa mình, mặc dù không cảm nhận được sự quan tâm của đối phương, vậy cũng không sao, bởi vì chỉ cần buổi tối không ngủ một mình là được.
Nhưng mà Đào Tư Nhàn thường xuyên tìm cớ đi ra ngoài, Khâu Dạng rất nhiều đêm đều là ở một mình.
Nàng kỳ thật sớm nên hiểu ra, hiểu ra rằng Đào Tư Nhàn cũng không thích mình, hiểu ra Đào Tư Nhàn chỉ coi nàng thành bảo mẫu, là cô độc lâu dài che mắt nàng, mới khiến nàng kiên trì lâu như vậy.
Hiện tại đã qua hai tháng, lại đem những chuyện xảy ra trước kia tinh tế hồi tưởng một hồi, Khâu Dạng chỉ cảm thấy bản thân tiến vào một âm mưu lừa gạt, bản thân nàng đắm chìm trong đó, cho rằng bản thân có người yêu sẽ có người quan tâm, cho đến kết cục, nàng mới giãy dụa ra từ trong mớ hỗn độn.
Chỉ là cần một chút thời gian để tỉnh tao lại, mà không hề nghi ngờ Thẩm Nịnh Nhược chính là liều thuốc giúp nàng sớm tỉnh táo lại, khiến nàng sớm mà thấy rõ bộ mặt thật của Đào Tư Nhàn, rốt cuộc cũng làm nàng biết được thật lòng để ở trong tim là như thế nào.
"Chị Tiểu Khâu." Giọng Cốc Lam lôi suy nghĩ Khâu Dạng trở lại, "Sau này em còn có thể đến thăm Bình Tử không?"
Thứ sáu giữa trưa trong gian pha trà của công ty, Cốc Lam đã biết việc Khâu Dạng thu xếp đồ đạc chuyển đến chỗ Thẩm Nịnh Nhược vào ngày mai, sau khi nói "Chúc mừng" liền bắt đầu sầu lo.
Cô nàng cùng Thẩm tổng giám căn bản chưa tới mức quen biết, chỉ nói chuyện qua vài câu ngắn ngủn.
Như vậy nếu sau này cô nàng nhớ con mèo con đáng yêu Bình Tử này, khẳng định không thể giống lúc trước như vậy tùy ý mà đến chỗ Khâu Dạng, bởi vì Khâu Dạng phải đến chỗ ở mới là nhà cũ của Thẩm tổng giám.
"Đương nhiên có thể a." Khâu Dạng cười trả lời, theo sau cúi đầu uống ngụm nước trong tay.
Cốc Lam mắt sáng rực lên: "Vâng!"
"Vậy thì em an tâm rồi."
Khâu Dạng đôi mắt cong cong, nàng nhìn phía ngoài cửa sổ, khóe miệng nhấp nhấp: "Hôm nay cũng nóng quá."
"Lại không lâu liền trên 30 độ." Cốc Lam thở dài, "Em rất chán mùa hè a, nóng đến chịu không nổi, ra ngoài một chuyến còn trên người liền mồ hôi nhớp nháp, dính người thật là khó chịu."
Khâu Dạng phụ họa: "Đúng vậy."
Cốc Lam ở thời điểm này đột nhiên đôi mắt xoay một chút: "Đúng rồi, chị Tiểu Khâu, em muốn chị xác nhận một chút."
"Cái gì?"
"Chị Cù đây là cùng tổng giám đốc kia ở bên nhau đúng không?"
Khâu Dạng gật đầu: "Ừm, ngày đó chị Cù cho người trong văn phòng chúng ta còn phát chocolate nữa."
Cốc Lam chân mày cau lại: "Nhưng em luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, chính là nói không ra cảm giác, tuy rằng em tới công ty không lâu đến vậy, nhưng ít nhất em hóng hớt chính là rõ như lòng bàn tay, em vẫn luôn đều nghe nói chị Cù có người yêu cũ nhớ mong không quên, chẳng lẽ em bị lừa sao?"
"Em chính là bị lừa." Khâu Dạng buồn cười, "Em bớt hóng hớt mấy cái tin trong group đi."
"Nhưng tin tức trong group thật sự rất nhiều, còn rất kịp thời."
"Ví dụ như chuyện chiều nay Văn tổng muốn trở về công ty."
Khâu Dạng sửng sốt: "Văn tổng muốn trở về công ty?"
Vị tổng giám đốc Văn Nguyên này bận rộn phủi tay, rất ít khi tới Vạn Danh bên này.
Cốc Lam gật đầu: "Đúng vậy, cũng không biết có chuyện gì."
Lại cùng Cốc Lam xả vài câu, Khâu Dạng liền trở về vị trí làm việc của mình, nàng đem viên chocolate trong ngăn kéo kia ra, cầm ở trong tay cúi đầu xuống, nhìn trong chốc lát lúc sau nàng lại bỏ vào.
Cù Ngôn có người yêu cũ nhớ mãi không quên là có biết, chỉ là cũng qua một khoảng thời gian lâu rồi, Cù Ngôn cũng sớm nên từ mối tình thất bại kia thoát ra rồi.
Khâu Dạng âm thầm thở dài, liền nghe thấy di động đặt lên bàn rung hai hồi.
Là Đào Tư Nhàn gửi tin nhắn tới, Khâu Dạng hơi ninh mày, click mở thanh tin nhắn.
Nàng chưa cho Đào Tư Nhàn vào danh bạ, nhưng số Đào Tư Nhàn nàng nhớ rõ.
Đào Tư Nhàn: 【 Dạng Dạng, bữa tối chủ nhật đừng quên a ~】
Dấu ngã ở cuối có thể nói là rất làm người ta thấy khó chịu.
Khâu Dạng:.....
Nàng thật muốn quên, nhưng một suy xét đến bản thân không phải quên sạch đi, nàng lại không thể không nhớ rõ.
Nàng nhìn hàng chữ này, cuối cùng đã gửi chữ "Ừ" qua đi, liền đưa điện thoại di động đặt ở trên bàn, click mở văn kiện trên máy tính của mình.
Kỳ thật nếu thật sự một ngày nào đó chia tay với Thẩm Nịnh Nhược, Khâu Dạng cũng sẽ không muốn đi tìm Đào Tư Nhàn.
Huống chi nàng chia tay với Thẩm Nịnh Nhược cơ hồ là chuyện không có khả năng, Khâu Dạng rất chắc chắn điều này.
Nàng cũng không biết chính mình như vậy có tính là ngây thơ hay không, nhưng ở nhận thức của nàng, tương lai giữa nàng và Thẩm Ninh Nhược quả thực đã bị khóa chặt.
Thẩm Nịnh Nhược cũng cảm thấy như vậy, trước khi tới gần giờ tan tầm, cuối cùng cô cũng có chút thời gian rảnh để ra ngoài, tưởng tượng đến Khâu Dạng ngày mai liền dọn đến ở nhà mình, cô liền vui mừng ra mặt.
Cô biết Khâu Dạng còn có điều băn khoăn, bởi vì phòng bên kia cũng sắp đến hạn, chủ nhà cũng tự cho Khâu Dạng thời gian suy nghĩ muốn gia hạn hợp đồng hay không.
Nhưng đây cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Nếu toàn bộ đồ đạc của Khâu Dạng đều dọn đến nhà mình, như vậy cũng liền ý nghĩa bản thân hoàn chỉnh mà giao cho nàng.
Từ nay về sau, nhà của Thẩm Nịnh Nhược liền thành nhà của Khâu Dạng.
Cái chữ "nhà" này luôn luôn là rất nhiều người chấp niệm.
Kha Diệp Tử ở trước khi tan tầm lại có việc mới tới tìm Thẩm Nịnh Nhược báo cáo, sau khi cô ấy vào cửa, liền thấy tổng giám như cũ là một bộ dạng lạnh lùng.
Chỉ là lúc trước ngẫu nhiên gặp được Kha Diệp Tử đã biết, dáng vẻ của Thẩm Nịnh Nhược, cũng gần như chỉ là mang lên một lớp mặt nạ mà thôi.
"Tổng giám."
"Tôi vừa mới liên hệ cùng với người phụ trách của công ty Thánh Nguyên, hy vọng thứ ba tuần sau chúng ta đến công ty bọn họ xem thử."
Thẩm Nịnh Nhược cầm bút, cô dừng động tác viết chữ lại, theo sau liền đặt xuống: "Vậy cô thông báo người đi."
Đây là ý phải đi công tác, địa chỉ công ty Thánh Nguyên không ở Vân Thành, mà ở Liễu Thành.
"Vâng." Kha Diệp Tử gật đầu, "Vậy tôi đi ra ngoài."
Thẩm Nịnh Nhược lại gọi cô ấy lại: "Quản lý Kha."
"Tổng giám còn có gì phân phó sao?"
"Cô......"
"Có phải cảm thấy quan hệ của tôi và bộ trưởng Khâu không tồi đúng không?"
Nội tâm Kha Diệp Tử bắt đầu bồn chồn, kỳ thật cô ấy vẫn là có chút nhút nhát, lại nói như thế nào Thẩm Nịnh Nhược cũng là cấp trên trực tiếp của cô ấy.
Tổng giám đốc Tần Duật thường xuyên không ở công ty, như vậy một tay vị trí cũng liền không sai biệt lắm tới chỗ Thẩm Nịnh Nhược.
Mặc dù ngầm gặp qua Thẩm Nịnh Nhược, nhưng kỳ thật Thẩm Nịnh Nhược cũng như cũ là tổng giám lệnh người nghe tiếng sợ vỡ mật.
"Phải......" Kha Diệp Tử trả lời xong nuốt nước bọt.
Thẩm Nịnh Nhược mím môi, cô cảm thấy có chút buồn cười, dứt khoát hỏi một câu: "Khẩn trương vậy sao?"
"Không khẩn trương."
Thẩm Nịnh Nhược buông bút, nâng chóp mũi mình: "Tuy rằng tôi cảm thấy không nhất thiết phải giải thích với cô, nhưng tôi không muốn bị cô hiểu lầm."
"Tôi và bộ trưởng Khâu cũng không phải tình chị em xã hội chủ nghĩa." Thẩm Nịnh Nhược bổ sung câu tiếp theo.
"...... Vâng." Kha Diệp Tử cảm thấy chính mình bị kéo vào, cô ấy không biết Thẩm Nịnh Nhược nói chính là có ý gì, đầu óc có vẻ thông minh của cô giờ phút này như là không thể xoay chuyển nữa.
Thẩm Nịnh Nhược phất phất tay: "Đi xuống đi."
"Vâng." Kha Diệp Tử không chút do dự, từ văn phòng tổng giám đi ra ngoài, chờ đến cửa vừa đóng lại, nàng mới tinh tế mà suy xét lại những lời này của Thẩm Nịnh Nhược.
Không phải tình chị em xã hội chủ nghĩa, đó là cái gì......?
Một ý tưởng nháy mắt liền nảy ra trong đầu Kha Diệp Tử, cô ấy kinh ngạc mà che miệng lại, rồi sau đó mới cảnh giác mà nhìn bốn phía.
Tổn thọ thật!
Tổng giám bị bẻ cong rồi!
Lại liên tưởng đến cô gái lúc trước xuất hiện ở trước màn hình của Thẩm Nịnh Nhược, Kha Diệp Tử vốn đang có điều hoài nghi, hiện tại vạn phần xác định người kia chính là Khâu Dạng.
Được lắm.
Hai người quen biết ở Tây Thành, gặp lại nhau ở Vân Thành, quả thực chính là nhân duyên trời cho!
Kha Diệp Tử làm một fan couple thâm niên, lập tức liền phát hiện chút đường, rồi sau đó nội tâm ngao ngao kêu hai tiếng.
Cái khác không nói, giá trị nhan sắc của Thẩm tổng giám và bộ trưởng Khâu đều rất xứng đôi, cô ấy lại nghĩ tới thời điểm ở Tây Thành gặp được hai người các nàng.
Quá đẹp mắt.
Thẩm Nịnh Nhược không nghĩ tới tư duy Kha Diệp Tử phát ra nhanh như vậy, nhưng liền phải tan tầm, so với suy đoán tâm tư người khác, cô vẫn là chờ mong cái này hơn.
Bất tri bất giác thói quen của cô đã bị Khâu Dạng ảnh hưởng, trước kia sẽ không chú ý còn bao nhiêu lâu sẽ tan tầm.
Nhưng hôm nay sau khi tan tầm sẽ không trực tiếp trở về nhà ngay, mà là phải đến nhà Diêu Dao trước ăn bữa cơm, ngay sau đó lại đi một chuyến đến KTV.
Khâu Dạng đã đồng ý cái này, bản thân Thẩm Nịnh Nhược tưởng tượng, cô xác thực còn chưa từng cùng Khâu Dạng đi hát bao giờ.
Trên thực tế cô và Khâu Dạng còn có thật nhiều buổi hẹn hò chưa được tiến hành.
Địa điểm ăn cơm là một nhà hàng cách KTV tương đối gần, Thẩm Nịnh Nhược xa hơn một chút, hơn nữa còn kẹt xe, là người cuối cùng tới.
Hôm nay Việt Sở không đi làm, hiện tại cũng đã tới, cô ấy cùng Diêu Dao ngồi một bên, như vậy Thẩm Nịnh Nhược cùng Khâu Dạng tự nhiên liền ngồi ở bên nhau.
Không ai nghĩ rằng hướng đi tình yêu cuối cùng của bốn người sẽ như thế này.
Đồ ăn đã sớm gọi xong, đã lên hơn phân nửa,khách trong tiệm đang không ngừng tiến vào, ồn ào nhốn nháo.
"Nghe nói Dạng Dạng hát rất êm tai, tối nay nhất định phải trải nghiệm mới được, con người chị đây, không có tài nghệ gì đến tay, nhưng ca hát cũng không tệ lắm." Diêu Dao vừa rót đồ uống cho người ta một bên liền khoe khoang.
Khâu Dạng cười gật đầu: "Được."
Diêu Dao nhìn Thẩm Nịnh Nhược một cái: "Ai, mình nhớ ra rồi, Thẩm đại tổng giám ca hát giống như......"
"Luôn lạc nhịp?"
Khâu Dạng có chút tò mò mà nhìn về phía Thẩm Nịnh Nhược: "Thật vậy sao?"
"Giả đó." Thẩm Nịnh Nhược nhíu mày, "Mình trông như là ca hát sẽ khiến người ta bỏ chạy sao?"
Việt Sở cười cười, bưng cái ly đồ uống lên, uống xong đi phía trước, cô ấy nói: "Thẩm Nịnh Nhược cậu lạc nhịp tên tuổi rất vang dội, cậu không biết sao?"
Thẩm Nịnh Nhược vô tội mở to hai mắt: "Không đến mức đó chứ!"
Đôi mắt Khâu Dạng cong lên, nàng trước kia thật không nghĩ tới Thẩm Nịnh Nhược ca hát sẽ lạc nhịp.
Nhưng điều này cũng không quan trọng.
Chờ sắc trời hoàn toàn tối sầm đi, các nàng mới ăn xong bữa cơm này, thời điểm Diêu Dao vẫy tay muốn tính tiền, nhân viên cửa hàng lại nói với các nàng rằng bàn ăn này đã có người thanh toán trước rồi.
Nhân viên cửa hàng nói người tính tiền chính là cô gái, nhìn tương đối trẻ tuổi.
"Xin hỏi có một vị nữ sĩ họ Khâu sao?" Người phục vụ lại mỉm cười hỏi.
Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược nhìn nhau một cái, yên lặng lên tiếng: "Tôi."
"Là như thế này, vị nữ sĩ kia bảo tôi chuyển lời cho cô."
"Cô ấy nói cô ấy vẫn còn thích cô."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...