Thẩm Nịnh Nhược sống sắp được 28 năm, cũng như cũ chưa từng nói qua những lời này, từ trước đến nay cũng chỉ có cô trừng phạt người khác, thế nhưng bây giờ từ miệng cô lại nói "Chị cho em trừng phạt".
"Trừng phạt" ở đây bị trên một tầng sắc tình.
Thẩm Nịnh Nhược nói xong liền hô hấp nặng nề một chút, trong đầu cô hiện lên hình ảnh lúc trước cùng Khâu Dạng làm chuyện không thể miêu tả, yết hầu liền thắt lại một chút.
Sau khi trở lại Vân Thành cô chơi xấu bảo Khâu Dạng trả nợ, nhưng trên thực tế cũng không như thế nào trả liền đã xảy ra một loạt chuyện, nào là bị bệnh nào là đi công tác, trong lúc đó còn bao gồm chiến tranh lạnh, thời gian một chút liền trôi qua.
Thứ hai tuần trước Thẩm Nịnh Nhược tới "bà dì", hôm nay đã qua đi một tuần, đã kết thúc được hai ngày, nhưng Khâu Dạng cảm mạo còn không có khỏi.
Nhưng......
Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy tình huống như vậy tựa hồ cũng không phải không có biện pháp để "Trừng phạt", chỉ cần hơi thở hai người không cần quyện với nhau có lẽ sẽ không có gì nguy hiểm?
Thẩm Nịnh Nhược cẩn thận suy nghĩ tính khả thi của chuyện này, môi cô còn dán trên cổ Khâu Dạng, sau khi nói xong câu đó không bao lâu, cô liền cảm nhận rõ được yết hầu Khâu Dạng trượt một chút.
Thẩm Nịnh Nhược không chút suy nghĩ, thò lại gần liền ngậm lấy yết hầu Khâu Dạng, giống như cái đêm lần đầu tiên trả nợ sau khi các nàng về Vân Thành vậy.
Khâu Dạng môi khô khốc, nàng há mồm hỏi lại câu: "Có phải không trừng phạt chị cũng là một loại trừng phạt không?"
Tai Thẩm Nịnh Nhược vểnh lên, cô nghe hiểu những lời này của Khâu Dạng là có ý gì, vì thế chậm rãi dời đầu chính mình, cô nâng nâng mắt, đối mắt với Khâu Dạng.
"Đúng vậy."
Lúc đối mặt với Khâu Dạng, cô thường xuyên sẽ nổi lên "Dục vọng", như Khâu Dạng nói, nếu đêm nay không phát sinh điều gì đó, vậy với cô mà nói thật cũng là một loại trừng phạt.
Bởi vì cô biết bản thân rõ ràng muốn Khâu Dạng từ trong ra ngoài.
Theo thông tục mà nói, đó chính là được giải quyết.
Ánh mắt Khâu Dạng thâm thâm, nàng nhìn môi Thẩm Nịnh Nhược hồng nhuận, hỏi một câu: "Vậy......"
"Phải làm thế nào đây?"
"Là không thể hôn môi sao?"
Cảm mạo không phải việc nhỏ, lỡ như lây bệnh vẫn là rất phiền toái, Khâu Dạng nhớ tới bộ dạng kiềm chế lần trước của Thẩm Nịnh Nhược khi bị bệnh, lông mi liền run lên.
Lúc ấy nàng tới "bà dì", cảm thấy trêu chọc Thẩm Nịnh Nhược thật sự rất vui, hiện tại đến phiên mình bị bệnh, mới phát hiện điều này khó chịu như thế nào.
Nàng muốn trừng phạt Thẩm Nịnh Nhược, nhưng không phải dùng một loại trừng phạt khác.
"Phải......?" Thẩm Nịnh Nhược cũng không có kinh nghiệm liên quan, nhưng dựa theo lý mà nói chính là như vậy?
Khâu Dạng ứng hạ: "Vậy được."
"Nhìn chị như vậy......"
"Ngoan phân thượng, vậy đêm nay em phải nghiêm túc trừng phạt chị."
Đều là người trưởng thành rồi, hơn nữa các nàng đã làm không chỉ một lần, có một số lời thật ra có thể trực tiếp nói ra, nhưng Khâu Dạng chung quy vẫn là có chút ngượng ngùng, liền đột ngột nuốt lại từ "đói khát" trở về, đổi thành "Ngoan".
Trước đó cùng Thẩm Nịnh Nhược trải qua chuyện này, Khâu Dạng cảm thấy bản thân vẫn ổn, bởi vì Đào Tư Nhàn thành công ảnh hưởng đến nàng, nàng cũng cảm thấy bản thân không có nhu cầu gì, nhưng hiện tại nàng đã cảm nhận được một thế giới mới, sẽ là nói dối nếu nàng nói rằng nàng không bỏ lỡ nó.
Đêm nay Thẩm Nịnh Nhược ở lại chỗ Khâu Dạng, bởi vì được Khâu Dạng phản hồi, nhìn Bình Tử cô cũng cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều, cũng không còn trừng mắt với Bình Tử nữa.
Đương nhiên, cũng không dám trừng.
Con mèo Bình Tử này chính là bảo bối của Khâu Dạng, dường như địa vị còn cao hơn cả cô.
2
Cô không thể chọc vào.
Sau khi tắm và sấy khô tóc, Thẩm Nịnh Nhược liền có chút khẩn trương, cô không biết Khâu Dạng nói "Nghiêm túc trừng phạt" là có ý gì, nhưng cô biết mình sẽ rất phối hợp.
Khâu Dạng không mất nhiều thời gian để chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ để lại một chiếc đèn cho phòng ngủ.
Hiện tại đã sắp cuối tháng tư, nhưng thời tiết quỷ quyệt ở Vân Thành hay thay đổi, gần đây lại có chút lạnh, phòng ngủ cũng đã sớm mở điều hòa, cho nên mặc váy ngủ cũng sẽ không làm người cảm thấy lạnh.
Khâu Dạng cũng có chút khẩn trương, không biết có phải đã lâu không làm chuyện như vậy hay không, nàng cảm thấy bản thân như trở về lúc vừa mới bắt đầu, đặc biệt là đêm nay còn không thể hôn môi.
Ôm và hôn môi thực sự là cách tốt nhất để khiến mọi người cảm thấy hạnh phúc và được yêu thương, nhưng hiện tại bởi vì nàng cảm mạo còn chưa khỏi, vì suy nghĩ cho sức khỏe nên nàng cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Thẩm Nịnh Nhược ngồi ở đầu giường, không biết vô tình hay cố ý, cô mặc váy ngủ của Khâu Dạng, nhưng cổ áo lại lỏng le lộ ra bờ vai và cổ xinh đẹp cùng một vòng cung mơ hồ.
"Tiểu Dương."
"Nghĩ kỹ rồi sao?"
Khâu Dạng "Ừm" một tiếng: "Nghĩ kỹ rồi."
Thẩm Nịnh Nhược biểu tình có chút khoa trương: "Chị sợ quá à."
2
Khâu Dạng bật cười: "Chị có thể nghiêm túc một chút không vậy?"
Thẩm Nịnh Nhược lại nghiêng người về phía trước, nắm lấy tay Khâu Dạng chậm rãi tới gần mình, cô đứng đắn lên: "Vậy......"
"Bây giờ bắt đầu luôn sao?"
Thẩm Nịnh Nhược ngữ khí như mang theo mê hoặc, Khâu Dạng liền nhìn môi cô khép hờ, ngay sau đó bị Thẩm Nịnh Nhược kéo tay ngừng lại đặt tới một chỗ mềm mại.
"Chị......" Giọng Khâu Dạng thấp xuống.
"Tay chị đêm nay phải luôn đặt ở trên đầu."
"Nếu nhịn không được thì em lấy nội y trói chị lại được không?"
3
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...