Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Cốc Lam: "......"

Ách, đó đâu phải là điều cô ấy muốn hỏi.
1

Không phải cô ấy không có mắt, đương nhiên sẽ nhìn ra Khâu Dạng cùng vị tổng giám này quan hệ không bình thường, còn cần cô ấy hỏi điều dư thừa sao?

Khâu Dạng ngồi ở giữa nghe vậy liếc xéo Thẩm Nịnh Nhược một cái, lạnh lùng mà phá đám: "Tiểu Lam, chị ấy không phải."

Cốc Lam: "?"

Hướng đi của sự việc này tại sao lại như vậy, hoá ra quan hệ của hai người lại không phải như vậy sao?

Lúc này đến lượt Thẩm Nịnh Nhược thất ngữ, nhưng cô cũng không nhụt chí, yên lặng mà bổ sung một câu: "Còn chưa phải."

Cái chữ "Còn" này biểu đạt nội dung cũng quá phong phú đi.

Cốc Lam: "Ừm ừm."

Cô ấy mệt mỏi, sớm biết thế sẽ không hỏi, nhưng điều làm cô ấy càng khiếp sợ hơn khi người trước mặt có vẻ như bị ủy khuất lại chính là vị giám đốc lạnh lùng đó.

Cốc Lam biết có người sẽ đem công việc và việc riêng phân ra rất rõ ràng, lúc đi làm biểu hiện ra ngoài cùng lúc sau tan tầm có lẽ là hai bộ dạng hoàn toàn khác nhau, nhưng cô ấy không ngờ tới người như Thẩm Nịnh Nhược sẽ có hai kiểu khác nhau như vậy.

Sẽ không mệt sao? Cốc Lam có chút tò mò.
1

Nhưng lần này cô ấy lựa chọn không hỏi ra, lỡ như lại xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.

Thẩm Nịnh Nhược không biết Cốc Lam suy nghĩ cái gì, cô cũng không thèm để ý suy nghĩ của người khác, cô chỉ để ý Khâu Dạng.

Vừa rồi Khâu Dạng phủ nhận không khác nào tạt cho cô một gáo nước lạnh, nhưng Khâu Dạng kỳ thật lại nói đúng, hai người các nàng ngay cả khi nhiều lần hôn rồi ngủ cùng nhau, chỉ cần không mở miệng nói ở bên nhau, như vậy vĩnh viễn cũng không được xem là người yêu.

Trở thành người yêu cần có một quá trình, không phải nhận vài cái hôn rồi lên cái giường liền được chấp nhận.

Thẩm Nịnh Nhược rất rõ điều này, chỉ là cô không biết thời cơ nào mới xem là thích hợp, hơn nữa cũng không xác định chính mình rốt cuộc có thể cho Khâu Dạng thứ nàng cần hay không, bởi vậy mới vẫn luôn có chút do dự.

Huống chi lần này cô còn làm Khâu Dạng tức giận, chuyện này còn chưa có hoàn toàn giải quyết xong, nếu không phải Khâu Dạng nhân từ nương tay, hiện tại cô căn bản sẽ không được xuất hiện ở chỗ này.


Nghĩ như vậy Thẩm Nịnh Nhược liền âm thầm thở dài một tiếng, đây hết thảy đều là cô gieo gió gặt bão, không liên quan gì đến Khâu Dạng.

"Em đi xem Bình Tử." Cốc Lam có chút ngồi không được, đứng lên đi lại phòng khám bệnh, để lại Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược ngồi cùng nhau.

Ba con mèo của bệnh viện thú y kia đều đã tỉnh, tiểu tỷ tỷ trước quầy đem chúng nó thả ra, Khâu Dạng hướng tới chúng nó vẫy vẫy tay, ba con mèo này liền phe phẩy cái đuôi đi tới chỗ Khâu Dạng.

Thẩm Nịnh Nhược tinh thần căng thẳng, Bình Tử dịu ngoan như vậy nên cô mới không sợ hãi, nhưng cô lại không biết ba con mèo này đức hạnh ra sao, lỡ như nó lại cắn cô, vậy bóng ma trong lòng cô sẽ lại tăng thêm một tầng.

Khâu Dạng biết điều này, ánh mắt cũng nhu hòa rất nhiều, nàng đã từng sờ đầu ba con mèo này, mới mở miệng nhẹ giọng nói: "Ba con mèo phân biệt gọi là Nhất Nguyên, Nhị Mao, Tam Phân."

"Là lúc trước bệnh viện thú y này cứu những con mèo lưu lạc, bởi vì lúc ấy đều bị thương, không ai muốn nhận nuôi mèo bệnh, vì thế bệnh viện thú y tự mình nuôi dưỡng chúng, đều so với Bình Tử nhỏ hơn một chút, lúc chúng nó vừa tới trên người đều là vết thương."

"Hiện tại có phải một chút cũng nhìn không ra đúng không?"

Thẩm Nịnh Nhược nhìn sườn mặt Khâu Dạng, chậm rãi gật đầu: "Ừm, chăm rất tốt."

"Rất ngoan ngoãn, không cắn người, móng vuốt cũng đều cắt bỏ." Khâu Dạng quay đầu qua nhìn cô, chần chờ mà mở miệng, "Chị sờ thử không?"

Khâu Dạng đã nói như vậy, Thẩm Nịnh Nhược không lý nào lại không sờ, cô chậm rãi vươn tay, con mèo tên Nhất Nguyên liền thò lại gần, chóp mũi chạm chạm đầu ngón tay cô, theo sau lại dùng đầu đẩy đẩy lòng bàn tay cô.

Thẩm Nịnh Nhược khóe môi giơ lên độ cung.

Không bao lâu Bình Tử liền kiểm tra sức khoẻ xong, lúc tới hưng phấn không thôi, hiện tại toàn bộ mèo đều héo, có chút hoài nghi miêu sinh, ở trong balo mèo bày ra một bộ dạng đáng thương.

Khâu Dạng nhìn đến đau lòng, nhưng trong miệng nói: "Không còn cách nào khác, con cần kiểm tra sức khoẻ."

Cầm kết quả kiểm tra sức khoẻ liền có thể đi về, tiểu tỷ tỷ trước quầy lại nhìn Bình Tử cười cười, tỏ vẻ hoan nghênh lần sau lại đến.

Bình Tử nhìn cũng không muốn nhìn, vùi mặt vào sự tự cao.

Còn lần sau? Nó ước gì đời này đều không cần lại đến lần sau!

Ra khỏi bệnh viện thú y, Cốc Lam liền không tiếp tục đi theo nữa: "Vậy chị Tiểu Khâu, em cũng đi về đây."

"Ở lại chơi thêm một lát đi." Môi Khâu Dạng có chút trắng bệch, nàng tinh khí thần như cũ không phải rất tốt, vốn dĩ bởi vì thất tình liền gầy đi vài cân, hiện tại lại bị bệnh trông cằm càng nhọn hơn.


Cốc Lam thở dài: "Không được, chị đó, phải nghỉ ngơi cho tốt đi."

"Ngày mai lại là thứ hai, còn phải đi làm đó."

"Được."

"Vậy em về chú ý an toàn."

Cốc Lam lại cách balo mèo cùng Bình Tử tạm biệt, liền xoay người đi về hướng ngược lại, bởi vì cửa tàu điện ngầm ở bên đó.

Balo mèo là Thẩm Nịnh Nhược cõng, không, là ôm, cô treo trước người mình, nghiễm nhiên trở thành một sĩ quan xúc phân có tư cách.

Khâu Dạng hiện tại còn bị bệnh, nếu bản thân cô liền ở bên cạnh, vậy đương nhiên là cái gì cũng tới tay cô, nếu lúc này còn để Khâu Dạng làm điều này, Thẩm Nịnh Nhược là sẽ không tha thứ bản thân.

Cốc Lam vừa đi, Khâu Dạng liền an tĩnh hẳn, đôi môi nhấp không có tính mở miệng.

Thẩm Nịnh Nhược đi vài bước liền quay đầu nhìn nàng một cái, mãi cho đến khi vào cửa tiểu khu, Khâu Dạng mới nhịn không được.

"Nhìn em làm gì?"

Thẩm Nịnh Nhược ngẩn người, liền cười trả lời: "Đương nhiên là vì em xinh đẹp a."

"......" Khâu Dạng không có hé răng, yên lặng mà đi phía trước.

Cái đáp án của Thẩm Nịnh Nhược một chút cũng không đủ tiêu chuẩn.

Vẫn luôn cứ như vậy đi tới cửa, sắc mặt Khâu Dạng cũng chưa hòa hoãn lại, Thẩm Nịnh Nhược ôm Bình Tử cũng không dám nói cái gì nữa, cô hiện tại không có manh mối gì, không biết Khâu Dạng vì cái gì đột nhiên liền lạnh lùng với cô như vậy.

Chẳng lẽ là bởi vì chuyện ở trước mặt Cốc Lam nói chính mình là đối tượng của nàng sao?

Thẩm Nịnh Nhược mày hơi hơi nhăn lại, bắt đầu cảm thấy nghiền ngẫm tâm tư của một người lại khó khăn như vậy, cô cũng không biết Khâu Dạng suy nghĩ cái gì.

Sau khi vào cửa Khâu Dạng mới lại lần nữa mở miệng: "Chị đi về đi."

"Em muốn nghỉ ngơi."


Bình Tử đã được Khâu Dạng thả ra, nó nhìn một đường phong cảnh hiện tại lại nguôi giận, hoàn toàn quên chính mình ở bệnh viện thú y chịu qua nỗi "Khuất nhục" gì, lại là một con mèo con tung tăng nhảy nhót.

Thẩm Nịnh Nhược liếm hạ cánh môi, rũ hai tay nắm chặt áo của mình, lại khẩn trương lại co quắp, cô ngập ngừng mở miệng hỏi: "Bây giờ sao?"

"Đúng vậy." Khâu Dạng nói hai chữ, lông mi giật giật.

Hiện tại hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng lại cảm thấy bản thân đối tốt với Thẩm Nịnh Nhược quá.

Không thể không nên không hẳn, nàng cần làm lơ Nịnh Nhược một chút mới được, hơn nữa Thẩm Nịnh Nhược còn chưa mở miệng giải thích chuyện nói dối "Tăng ca" với nàng.

Nợ này còn chưa có tính xong.

Chẳng lẽ chuyện này cũng muốn nàng nhắc nhở sao?

Đương nhiên không phải.

Vì thế Khâu Dạng quyết định chờ khi nào Thẩm Nịnh Nhược giải thích, nàng sẽ lại đối tốt với Thẩm Nịnh Nhược, nếu không cho cô ăn khổ đều sẽ ăn không trả tiền.

Nếu Thẩm Nịnh Nhược không ý thức được điều này, nàng cũng sẽ không nhắc nhở giống như nhắc Thẩm Nịnh Nhược dỗ mình như vậy, dù sao bây giờ người đau khổ hơn chắc chắn không phải nàng.

Khâu Dạng nói xong liền xoay người, không chút do dự nhấc chân bước vào phòng ngủ, để lại cho Thẩm Nịnh Nhược với một cái nhìn thoáng qua phía sau.

Cửa đóng lại, Thẩm Nịnh Nhược không có năng lực nhìn xuyên thấu, cô đứng ở phòng khách nhẹ nhàng mà phun ra một hơi.

Bình Tử như là nhìn thấy cô đáng thương, đi tới cọ cọ vào cẳng chân cô, rồi sau đó liền rời đi ăn miêu lương.
1

Ánh mắt Thẩm Nịnh Nhược dừng ở phòng khách, cô nhìn ra ban công, lại nhìn sô pha, cuối cùng nhìn cái túi ở trên bàn.

Cái túi cô rất quen mắt, lúc trước Khâu Dạng cho cô ảnh chụp lấy về đi chính là cái túi như vậy, chỉ là lần này không có bị niêm phong.

Ánh mắt Thẩm Nịnh Nhược lẫm một chút, đi đến ngồi trên sô pha.

Buổi sáng nóng vội chuyện Khâu Dạng cô không nghĩ lại, hiện tại mới phát hiện cái túi này không giống nhau.

Đôi môi cô nhấp khẩn, đem túi mở ra.

Đầu tiên thấy chính là một cái hộp, theo sau lại là thân hộp dán hai bức ảnh.

Thẩm Nịnh Nhược ngừng thở, đem ảnh lấy ra trước, hai bức ảnh này là không giống nhau.

Một bức là đêm thứ tư đó nàng chụp ảnh gia đình, một bức lại là lúc trước Khâu Dạng lấy máy ảnh chụp cô và Bình Tử, lúc ấy cô còn khen kỹ thuật chụp ảnh của Khâu Dạng, thậm chí các nàng còn hôn nhau.


Khâu Dạng sẽ không vô duyên vô cớ mà đến Kỳ Diệu tìm cô, khẳng định là muốn cho cô thứ gì, đây là điều mà Thẩm Nịnh Nhược đã nghĩ ra từ trước.

Hiện tại đến khi thứ này xuất hiện trước mắt mình, Thẩm Nịnh Nhược mới không tự giác mà phóng nhẹ hô hấp, hơn nữa hốc mắt nóng lên.

Khâu Dạng luôn có thể chọc trúng nội tâm mềm yếu của cô.

Thẩm Nịnh Nhược đem hai bức ảnh này nhìn đi nhìn lại, Bình Tử như phát hiện ảnh chụp có mình, đứng ở trên sô pha dùng móng vuốt lay ảnh chụp, còn "Meo" hai tiếng.

Thẩm Nịnh Nhược xoa xoa đầu nó, theo sau tự mình hít vào một hơi thật sâu, đứng lên đi đến cửa phòng ngủ, lại một lần vặn tay khóa nắm cửa.

Người không vui khẳng định là muốn được dỗ, buổi sáng Khâu Dạng liền hỏi cô vì sao còn chưa tới dỗ nàng, chẳng lẽ còn muốn Khâu Dạng hỏi lại một lần sao?

Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy chính mình không ngốc như vậy.

Khâu Dạng như cũ đưa lưng về phía cô, như là ngủ rồi, nhưng cô cũng quản nhiều như vậy, giống như rạng sáng vừa tới đây, tiến vào chăn từ phía sau ôm lấy Khâu Dạng, chỉ là lần này cô đã biết phải nói gì, không cần làm cái người câm nữa.

"Chị vừa mới thấy ảnh được đóng khung."

"Cảm ơn, chị rất thích." Đây là câu cô đã từng gửi tin nhắn cho Khâu Dạng, lúc ấy các nàng còn chưa có kết bạn WeChat, đều là dùng tin nhắn qua số điện thoại.

Khâu Dạng không có đáp lại, lại nghe thấy Thẩm Nịnh Nhược nhẹ giọng nói: "Trước kia mẹ chị thích chụp ảnh cho chị lắm, sẽ đem ảnh chị đặt ở trong khung ảnh, ngay cả ngày bà mất, bà kỳ thật cũng luyến tiếc chị, bằng không trong tay cũng sẽ không cầm ảnh của chị."

"Chỉ là......"

"Chỉ là bà vẫn là vứt bỏ chị rồi."

Khâu Dạng nghe đến đó, liền đè lại mu bàn tay của Thẩm Nịnh Nhược, đang muốn mở miệng an ủi, Thẩm Nịnh Nhược rồi lại tiếp tục kể: "Ba mẹ chị bởi vì tình yêu mà kết hôn, nhưng mẹ sau khi kết hôn một chút cũng không hề thấy hạnh phúc, không hạnh phúc tới độ bị trầm cảm nặng, chỉ có khi đối mặt với chị, mẹ mới có thể lộ ra một chút tươi cười, nói chị vĩnh viễn là niềm tự hào của bà."

"Nhà chị trước kia cũng rất ấm áp, tuy rằng ba chị chẳng ra gì, nhưng mẹ chị thực sẽ bố trí, ít nhất khi bạn học chị tới, đều sẽ cho rằng chị sống trong một gia đình hài hòa tốt đẹp, đều sẽ rất hâm mộ chị."

"Mẹ chị cũng biết tất cả đều là biểu hiện giả dối, bà tự lừa chính mình nhiều năm như vậy, sự thật là lừa không được chính mình."

Thẩm Nịnh Nhược ngữ khí bình tĩnh, như là đang nói một chuyện không quan trọng, Khâu Dạng lông mi run hạ, thời điểm này cảm giác được trán Thẩm Nịnh Nhược để ở trên vai mình.

"Cho nên em nói nhà chị quạnh quẽ, chị kỳ thật không có cảm giác gì, 11 năm qua chị đã quen rồi."

"Nhưng bởi vì em, Tiểu Dương, chị lại lần nữa cảm nhận được sự ấm áp."

"Cảm ơn, chị rất thích."

"Rất thích em."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui