Ngoại truyện 2 - Phần 5
Tình yêu của anh chính là tất cả sự mong đợi của cô.
.
Thành cổ Lệ Giang, nơi cô đã bao nhiêu lần mơ ước mình và Thẩm Gia Ngôn sẽ cùng đến, cuối cùng cô đã đến, nhưng chỉ có một mình. Mấy ngày nay, cô đi xe đạp đến thị trấn cổ Bạch Sa, chùa Ngọc Phong, trại Ngọc Thủy, đi trên con đường Vân Sam để du lãm phong cảnh núi tuyết Ngọc Long, im lặng ngắm mặt trời lên rồi lặn ở phía xa.
Những con đường trải đá hàng nghìn năm, ngõ ngách sâu hun hút, liễu rủ ven hồ, nước trong xanh như ngọc bích. Chỉ có cảnh nước non như vậy mới có thể khiến cho trái tim cô dần dần lắng lại. Là ai đó nói, nguyện tức giận, chịu thua. Đã là sự lựa chọn của cô thì hãy để cô gánh chịu tất cả hậu quả.
Ngô Tiểu Đồng trở về phòng, mở cửa sổ bằng gỗ của nhà trọ, đón ánh tà dương còn sót lại để tất cả yêu hận, dại khờ mất đi cùng ánh chiều tà.
Khi cô đang chìm đắm trong không khí tĩnh lặng này, tiếng gõ cửa vang lên.
Ngô Tiểu Đồng lưu luyến ra mở cửa. Vào thời khắc cô nhìn thấy người đang đứng trước mặt, tất cả đều ngừng lại, kể cả nhịp đập của trái tim cô.
Đến khi được ôm trong lòng, Ngô Tiểu Đồng bỗng chốc tỉnh táo, ra sức vùng vẫy. “Bỏ ra, em... Thẩm Gia Ngôn... Anh bỏ ra...”
Anh vừa dùng hết sức vừa hét lên: “Ngô Tiểu Đồng, em đừng ngốc nghếch nữa. Em cho rằng em quay về rồi, anh vẫn lấy người khác sao?”
Cô vẫy vùng không được, chỉ có thể nắm chặt tay, ra sức đấm vào lưng anh như muốn trút tất cả uất ức và oán hận của mấy năm qua. Chính mình cũng không biết đã đánh bao lâu, cô chỉ cảm thấy hai tay đau và mỏi, sau đó dần dần tê đi. Cuối cùng cô mệt lả, không còn đủ sức phản kháng và giãy giụa, để mặc anh ôm chặt lấy mình, hỏi một cách kiệt sức: “Thẩm Gia Ngôn, rốt cuộc là anh muốn thế nào?”
Câu nói này tuy là câu hỏi nhưng lại mang sự kiên định đoạn tuyệt. Anh sợ hãi, càng ôm cô chặt hơn. Anh muốn xác định cô đang ở bên anh, ở trong lòng anh. Anh không dám buông cô ra, chỉ sợ buông ra, cô sẽ lại biến mất.
“Tiểu Đồng, xin lỗi, em cho anh một chút thời gian, nghe anh giải thích, được không?”
Giọng nói của anh hơi nấc nghẹn, nhưng vẫn có chút cầu xin.
Từ trước đến nay đều là cô cầu xin anh, hóa ra Thẩm Gia Ngôn cũng có ngày hôm nay? Ngô Tiểu Đồng không nói gì nữa.
Thẩm Gia Ngôn tiếp tục nói: “Tiểu Đồng, khi đó anh sợ không thể khiến cho em hạnh phúc, vì thế anh đã đẩy em đi. Bao nhiêu năm qua, anh đã nỗ lực học tập, cố gắng làm việc, một bước cũng không dám phạm sai lầm. Anh không dám đáp lại tình cảm của em, nhưng khi em ở bên anh, anh lại cảm thấy vui mừng hơn bao giờ hết. Em đi rồi, không có ai oán trách, không có ai tranh cãi ầm ĩ bên cạnh, anh không vui chút nào. Em thường nói, hy vọng anh sẽ không mệt như vậy, hy vọng anh có thể hạnh phúc. Nhưng những năm vừa rồi, không có em bên cạnh, anh cảm thấy càng mệt hơn. Không có em, anh làm sao có thể hạnh phúc được? Anh và Thiên Lam kết hôn bởi vì cô ấy đã từng giúp anh. Anh đã nhận lời với cô ấy, cho dù thế nào đều sẽ giúp cô ấy, anh chỉ muốn chăm sóc cô ấy. Sau đó em quay lại, hôm gặp lại em ở tiệm áo cưới, anh luôn nghĩ, tại sao người đứng bên cạnh anh, mặc áo cưới, cười xinh tươi với anh không phải là em? Anh muốn biết bốn năm qua em sống ra sao ở nước Mỹ, vì thế anh đã tra địa chỉ chỗ ở của em, biết được chuyên ngành và thầy hướng dẫn của em, thậm chí còn đọc luận văn của em, sợ em lại đột nhiên bỏ đi. Anh chỉ có thể để em sắp đặt hôn lễ, dùng lý do rất vớ vẩn để trói em lại. Hôm trước, anh giả vờ đau dạ dày, cùng em đi ăn cơm, em nói anh không biết nghe lời, không chịu cai thuốc, cai rượu, nhưng thực tế, bốn năm qua, anh chỉ hút thuốc một lần, uống rượu một lần, hai lần đó đều bị em phát hiện. Dạ dày anh từ lâu đã không còn đau nữa. Lần bị say đó, thực ra anh đã không ngủ được, anh biết em ngồi bên cạnh anh, khi đó anh rất muốn được ôm chặt lấy em, không bao giờ buông tay. Vì thế, anh và Thiên Lam đã hủy hôn ước. Trong cuộc đời này, người anh muốn cưới, muốn sống cả đời chỉ có em - Ngô Tiểu Đồng! Anh muốn hôn lễ này tiếp tục, anh muốn kết hôn với em, nhưng khi đó sự lạnh lùng và xa cách của em khiến anh không biết bắt đầu từ đâu. Anh chỉ còn cách từ từ lột bỏ sự phòng bị của em, để em cam tâm tình nguyện đến bên anh. Nhưng anh không ngờ Thiên Lam lại xảy ra chuyện, thực ra đứa bé đó không phải là con của anh. Anh làm sao có thể làm chuyện đó, chúng ta không phải đã nói hay sao, phải sinh hai đứa, một trai, một gái. Lời hứa với em, anh chưa bao giờ dám quên. Bởi vì sự hiểu lầm này, em lại bỏ đi. Lục Ánh Diệc nói, em chỉ để lại một mẩu giấy nói là đi Vân Nam du lịch, nhưng Vân Nam rộng như thế này, anh làm sao tìm được em? Anh sợ vô cùng, nếu em không trở lại, nếu em lại ra đi mà không từ biệt, để lại một mình anh, anh phải làm sao? Anh không thể chịu nổi việc lại mất em lần nữa. Vì thế, cho dù thế giới có rộng lớn hơn, anh cũng tìm được em, huống hồ chi là Vân Nam, Lệ Giang. Anh đã tìm bao nhiêu ngày, tìm khắp các khách sạn, nhà nghỉ, cuối cùng cũng đã tìm được em.”
Thẩm Gia Ngôn dường như thở phào nhẹ nhõm.
Ngô Tiểu Đồng nghe xong, cảm thấy trước mắt nhòa đi, hóa ra nước mắt cô đã giàn giụa.
Cô cho rằng, nước mắt của cô đã cạn lâu rồi, nhưng hóa ra, cô vẫn có thể cảm động, vẫn bị một lời nói của anh làm cho quên hết những việc đã qua.
Có phải thực sự bắt đầu lại hay không? Anh đã từng mang lại bao nhiêu niềm vui cho cô, nhưng cũng mang đến cho cô biết bao đau khổ. Những vết thương mà anh mang lại cho cô, cho đến giờ vẫn còn hiển hiện.
Cơ thể đầy thương tích của cô liệu có thể tiếp tục tin anh, yêu anh được nữa không? Cô cũng là con người, cô biết mệt, biết sợ, không thể chịu đựng thêm bất cứ đau đớn nào khác.
Ngô Tiểu Đồng đã không còn sức lực, nhưng cô kiên trì nói tiếp: “Anh dựa vào cái gì mà cho rằng em sẽ chấp nhận tất cả sự sắp xếp của anh, anh để em đi, em phải đi ngay, anh muốn em ở lại, em phải ở lại?”
Thẩm Gia Ngôn lúc đó mới buông cô ra, nhìn cô nói: “Bởi vì anh tin em.”
Ngô Tiểu Đồng cười lạnh lùng. “Nhưng em không tin anh nữa, anh luôn cho mình là đúng. Thẩm Gia Ngôn, anh hiểu em như vậy, nhưng anh có biết không, điều em muốn, không phải là anh đứng ở phía trước che mưa che gió cho em, mà là anh và em sánh vai bước về phía trước, dù cho không có ô, toàn thân ướt đẫm cũng không sao.”
Trong mắt Thẩm Gia Ngôn đau đớn, anh nhìn cô chằm chằm, nhưng không biết nói gì. “Em...”
“Anh đi đi, em rất mệt, muốn nghỉ ngơi rồi.” Ngô Tiểu Đồng xua tay, quay lại giường.
Thẩm Gia Ngôn đứng trước cửa một lát mới nói: “Anh không thể ép buộc em.” Sau đó, anh đóng cửa, lặng lẽ rời đi.
Nghe những lời nói đó của Thẩm Gia Ngôn, Ngô Tiểu Đồng không phải không cảm động. Bao năm qua, những điều cô mong muốn không phải cũng giống với anh sao?
Nhưng cô không cam tâm, nếu họ sống với nhau, vẫn không thể đối xử một cách thẳng thắn, thành khẩn, như thế cô thà vứt bỏ, không còn giày vò nhau nữa.
Thẩm Gia Ngôn quả thật không còn ép buộc cô, anh chỉ thuê phòng bên cạnh phòng cô. Ban ngày ai đi đường nấy, buổi tối ai ngủ giường của người đó, theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Tính ra cũng đã ở thị trấn cổ này được một tuần, Ngô Tiểu Đồng dự định đi Shangri-La. Tất nhiên, cô không nói cho Thẩm Gia Ngôn.
.
Ngày cuối cùng, cô muốn đi thăm phong cảnh địa phương. Khi ra khỏi nhà, ông chủ nhà đưa cho cô một chiếc ô. Ngô Tiểu Đồng nghi hoặc nhận lấy, đến chạng vạng tối, đúng là trời đổ mưa.
Đèn đường cũng sáng dần lên, cô mở ô đi chầm chậm trong mưa, nghĩ đến thời cấp ba cô luôn quên mang theo ô, Thẩm Gia Ngôn lúc nào cũng để hai chiếc ô trong cặp sách. Thực ra cô không vui vẻ chút nào khi anh làm như vậy, cô hy vọng họ có thể cùng đi chung một chiếc ô. Cô bỗng nhớ anh vô cùng, muốn lập tức nhìn thấy anh, cùng với anh chung chiếc ô đi hết con đường lát đá xanh này, cùng nhau nhớ lại những năm tháng tươi xanh. Bước chân vội vàng hơn, nước mưa đã ngấm ướt ống quần, cô không hề để ý, chỉ nghĩ mình có thể tìm thấy hình bóng quen thuộc trong dòng người đang vội vã đi.
Khi chạy đến bên cầu đá, cô dừng lại, quay một vòng, nhìn xung quanh, sau đó, quay đầu lần nữa, nhanh chóng nhìn thấy anh bên đầu cầu bên kia.
“Tại sao lại đứng thẫn thờ trong mưa như vậy?” Ngô Tiểu Đồng cười, cầm ô bước qua cây cầu, đến trước mặt anh.
“Sao em biết sẽ mưa?”
“Mấy tối rồi, anh cứ bị ho, cẩn thận không cảm lạnh.” Ngô Tiểu Đồng hỏi một đằng, trả lời một nẻo, dịch chuyển ô về phía đầu anh. Phòng cách âm không tốt, e rằng mấy buổi tối họ đều ngủ không ngon.
“Em cố ý đợi anh?” Thẩm Gia Ngôn hỏi một cách căng thẳng. “Anh sợ lần này, em sẽ đi không nói lời tạm biệt.”
“Em chỉ muốn nói với anh, em không định đi nữa. Cho dù anh thích hay không, đồng ý hay không, em chỉ muốn ở lại bên anh. Không phải anh đã từng nói, sẽ không ép buộc em?” Ngô Tiểu Đồng vẫn cười.
Thẩm Gia Ngôn có chút chột dạ nói: “Anh biết, bây giờ nếu em thật sự muốn đi, anh cũng không thể giữ được. Vì thế, cho dù em đi đến chân trời góc biển, cho dù phải mất bao lâu, anh cũng sẽ đuổi theo em.”
“Vậy có phải bảo em đừng đi nhanh như vậy?”
Thẩm Gia Ngôn nghi hoặc, Ngô Tiểu Đồng tiếp tục nói: “Có một số việc, bây giờ bắt đầu lại, thực ra cũng không quá muộn.”
Nét mặt của Thẩm Gia Ngôn bỗng chốc chuyển thành vui mừng. “Tiểu Đồng!”
“Sau này muốn đến đâu, chúng ta cùng đi.” Ngô Tiểu Đồng cười nói. Thẩm Gia Ngôn giơ một tay nắm lấy tay đang cầm ô của cô, tay kia ôm chặt vai cô, sau đó cùng cô sánh vai, từ từ bước trong màn mưa nhỏ.
Nhiều khi, được và mất chỉ là trong giây lát. Đối với Ngô Tiểu Đồng, tình cảm của cô và Thẩm Gia Ngôn là một loại ý nghĩ không đổi, là niềm tin vĩnh cửu duy nhất từ năm tháng nào đó. Vì thế, hà tất bởi vì sự không cam lòng nhất thời, mà bỏ đi hạnh phúc dễ như trở bàn tay?
.
Thẩm Gia Ngôn bị ốm. Anh đã không còn nhớ lần ốm trước là khi nào, nhưng lần này, rõ ràng là bệnh tích tụ bao năm, vì vậy mới đến như sóng lớn trào dâng như vậy.
Nửa đêm hôm đó, anh bỗng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy xung quanh là màn đêm dày đặc, người hôn mê, họng đau, toàn thân nhức mỏi, lúc nóng lúc lạnh, không còn một chút sức lực.
Bị ốm nặng như vậy, nhưng anh nhớ rõ cô ở phòng bên cạnh. Sợ quấy nhiễu đến cô, anh cố không ho thành tiếng. Khi thực sự không nén nổi, anh đành trùm chăn, để tiếng ho nhỏ bớt.
Cứ lăn qua lăn lại như vậy đến hết đêm, gần sáng mới mơ mơ màng màng ngủ được, cũng không biết từ bao giờ Tiểu Đồng đã bước vào.
Anh nửa mê nửa tỉnh, chỉ mơ hồ cảm thấy có người đi lại trong phòng, dường như cho anh uống thuốc.
Anh ngủ cho đến khi trời tối, mới tỉnh táo một chút, có thể mở mắt ra.
“Anh tỉnh rồi à?” Ngô Tiểu Đồng bê bát cháo đến trước mặt anh rồi ngồi xuống.
Thẩm Gia Ngôn từ từ ngồi dậy, gượng cười thoải mái nói: “Anh đã ngủ đến hồ đồ mất rồi, còn muốn dẫn em đi chơi.”
Ngô Tiểu Đồng khuấy cháo, giọng trầm xuống: “Anh nên dưỡng bệnh xong hãy nói. Đường đường là một trang nam nhi, thấm một trận mưa đã bị cảm rồi, ban ngày còn sốt đến ba mươi chín độ, làm em...” Nghĩ tới sự lo lắng cả ngày của mình, cô hơi đỏ mặt. Cô làm sao biết được sự bôn ba và lo lắng của anh trong mấy ngày qua.
“Khiến em làm sao?” Tâm trạng của Thẩm Gia Ngôn bỗng tốt hẳn lên, dường như bệnh cũng không làm anh mệt nữa.
Ngô Tiểu Đồng múc một thìa cháo, để trước miệng thổi, sau đó đưa đến trước mặt anh. Khi nhìn thấy cử chỉ trêu ghẹo của Thẩm Gia Ngôn, cô mới cảm thấy có chút gì không thỏa đáng, muốn rút lại, nhưng lại bị anh kéo lấy tay, đưa lên miệng.
“Ừ, ngon, đây là cháo gì vậy?” Thẩm Gia Ngôn gật đầu khen.
Ngô Tiểu Đồng vừa xúc cháo, vừa giải thích: “Người dân địa phương nói, khi họ bị cảm nấu cháo đường mật đỗ xanh, ăn mấy bữa sẽ khỏi, em còn cho ít gừng và bạc hà vào đó. Anh ăn nhiều một chút.”
Thẩm Gia Ngôn kinh ngạc nói: “Là em nấu à?”
“Sao vậy, vừa mới khen ngon, nghe thấy em nấu, lại muốn nói không ngon à?” Ngô Tiểu Đồng giả vờ tức giận hỏi.
“Làm sao mà như vậy được, chỉ cần em nấu, ăn cả đời anh cũng muốn, huống hồ lại ngon như vậy.”
Ngô Tiểu Đồng cười phá lên.
Ăn cháo xong, Ngô Tiểu Đồng đặt tay lên trán anh kiểm tra, thấy anh đỡ sốt cô mới yên tâm để anh nằm xuống, đắp chăn cho anh, nói: “Anh ngủ đi, ngày mai nếu còn sốt chúng ta sẽ đi bệnh viện.”
Thẩm Gia Ngôn kéo cô lại, vội vàng hỏi: “Em đi đâu?”
Ngô Tiểu Đồng nhìn Thẩm Gia Ngôn có vẻ hơi buồn cười, anh giống như một cậu bé, nói “Em chăm sóc anh cả ngày, cũng rất mệt, cần nghỉ một chút chứ?”
“Vậy em ngủ ở đây đi, nhỡ nửa đêm anh lại sốt thì sao?” Anh bắt đầu bỡn cợt.
Vấn đề này đúng là Ngô Tiểu Đồng đang lo lắng, chỉ là căn phòng này có mỗi một chiếc giường, cô ngủ ở đâu?
Đang do dự, Thẩm Gia Ngôn cố sức kéo, cô lảo đảo ngã vào lòng anh, bên tai thoảng qua lời nói dịu dàng: “Cũng không phải chưa từng ngủ với nhau, hơn nữa anh bị bệnh, không còn sức, còn có thể làm gì được em?”
Ngô Tiểu Đồng bỗng đỏ mặt, toàn thân tê dại, trong giọng nói của anh có chút mê hoặc, cô nhận ra không khí nguy hiểm bao quanh, nhưng lại không có sức để vùng vẫy, để mặc anh mở chăn, ôm mình trong lòng.
Cô mặc chiếc áo khoác dày, ở trong chiếc chăn vốn đã ấm này đặc biệt không thoải mái, nhưng cô vẫn không dám động đậy, sợ làm kinh động đến anh.
Thẩm Gia Ngôn giúp cô từ từ kéo khóa áo khoác, sau đó nhẹ nhàng đẩy quần áo dày nặng của cô, nói nhẹ: “Em ngủ như vậy sẽ bị cảm.”
Anh như đã quên người bị cảm là anh.
Cho đến khi chạm phải cơ thể nóng ấm của anh, ý thức mông lung của cô mới hồi chuyển, khi đó, mới phát hiện, hóa ra anh đã cởi bỏ tất cả quần áo trên người cô, chỉ để lại lớp đồ lót.
Ngô Tiểu Đồng sợ hãi vô cùng. Cô mở mắt, nhìn thấy đôi mắt vằn những tia máu của Thẩm Gia Ngôn đang ánh lên sự ham muốn. Cô bỗng tỉnh táo, sợ hãi đập vào ngực anh, hai tay lập tức bị anh tóm chặt.
“Đừng sợ, có anh ở đây...” Thẩm Gia Ngôn vừa nói vừa nhẹ nhàng hôn lên môi cô như muốn vỗ về, an ủi cô đừng sợ...
Hai tay cô từ từ ôm lấy cổ anh, nói nhẹ nhàng bên tai anh: “Chúng mình sẽ không bao giờ rời xa nữa...”
Họ quen biết nhau mười sáu năm, đến giờ, mới thực sự hợp làm một.
.
Ngày hôm sau, hai người ngủ đến lúc mặt trời lên cao. Thẩm Gia Ngôn tỉnh dậy trước, nhìn thấy giai nhân ngủ say bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Ngô Tiểu Đồng không mở mắt, nhưng ngoan ngoãn cử động trong lòng anh, ôm lấy eo anh. Anh nhẹ nhàng nghịch những sợi tóc cô. Bây giờ anh mới tin, cô đã thực sự thuộc về mình, không thể chớp mắt một cái đã biến mất. Giữa họ, đã trăn trở, lãng phí quá nhiều thời gian, anh không muốn mất thêm một giây, một phút nào, chỉ muốn giữa họ từ nay sẽ không còn phân ly, cũng giống như cô đã nói: “Từ bây giờ, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa.”
Ngô Tiểu Đồng mở mắt, liền nhìn thấy tấm thân trần của Thẩm Gia Ngôn, nghĩ lại cảnh tối qua, mặt lập tức đỏ bừng, đành rúc đầu vào lòng anh. Thẩm Gia Ngôn nhẹ nhàng hôn lên trán cô, cười nói: “Em định tiếp tục mê hoặc anh thế này hay sao? Vậy hôm nay chúng ta ở trong phòng nhé!”
Ngô Tiểu Đồng không dám ngẩng đầu nhìn anh, với tay sờ khắp nơi để tìm quần áo.
“Có cần anh mặc giúp em không?” Cô nhận quần áo anh đưa, liếc nhìn anh, hai má ửng hồng vì xấu hổ.
Anh mặc quần áo cho cô, nói: “Cẩn thận, đừng để bị cảm đấy.”
Nói đến cảm, Ngô Tiểu Đồng mới nhớ ra anh còn đang bị ốm. Cô sờ trán anh, hỏi: “Anh đã đỡ chưa?”
Thẩm Gia Ngôn mặc xong quần áo cho cô, cười tinh nghịch nói: “Tối qua đổ mồ hôi, đã khỏi rồi. Xem ra, sau này anh phải bị ốm thêm vài lần mới được...”
Mặt Ngô Tiểu Đồng càng đỏ hơn, cô trách móc: “Không được nói lung tung.”
Ánh nắng ngoài cửa sổ thật đẹp, là ánh mặt trời hiếm hoi vào mùa đông.
Ngô Tiểu Đồng và Thẩm Gia Ngôn ở lại Lệ Giang vài ngày nữa. Điện thoại của Thẩm Gia Ngôn trong hai ngày đổ chuông liên tục. Anh ra ngoài nửa tháng, ở công ty tích tụ một đống công việc chờ anh xử lý.
Ban ngày, anh tắt điện thoại, dẫn Ngô Tiểu Đồng đi thăm thú xung quanh. Tuy đều đã tự mình đi qua, nhưng cảm giác có hai người không giống với một người, cảm thấy tất cả đều đẹp hơn.
Đến tối, đợi Ngô Tiểu Đồng ngủ rồi, Thẩm Gia Ngôn mới ra ngoài nói nhỏ trong điện thoại. Thông thường, anh cứ nói là hai tiếng đồng hồ, thực ra, ở trong phòng cô đã nghe thấy hết.
Đến tối thứ Bảy, Thẩm Gia Ngôn nói chuyện điện thoại xong, từ bên ngoài bước vào phòng, Ngô Tiểu Đồng đang thu dọn hành lý.
Anh ngồi bên giường nhìn cô, sau đó không nén nổi kéo cô ngồi lên đùi, tay phải ôm eo cô, mu bàn tay trái nhẹ nhàng xoa mặt cô, cười hỏi: “Ngày mai chúng ta đi Shangri-La nhé?”
Ngô Tiểu Đồng ôm lấy anh, nói nhỏ: “Không cần đâu, chúng ta về thôi!”
Tay Thẩm Gia Ngôn chuyển đến hai bên tóc của cô, nhẹ nhàng nghịch ngợm nói: “Sao vậy, không phải em luôn rất muốn đến đó ư?”
Ngô Tiểu Đồng cúi đầu không nhìn anh, nhẹ nhàng trả lời: “Ra ngoài đã lâu, em cảm thấy hơi chán rồi.”
Thẩm Gia Ngôn mỉm cười, ngón tay xoay một nhúm tóc của cô, kiên nhẫn hỏi: “Không phải em nói, hai bên đều phải thẳng thắn hay sao? Đã quên nhanh thế à? Anh sẽ phạt em.”
Đúng là không thể giấu anh điều gì. “Những việc trước đây bỏ qua, nhưng em phải nhận lời với anh, từ nay về sau chúng ta phải thẳng thắn với nhau.”
Tiểu Đồng đỏ mặt, luống cuống nói: “Là em nghĩ, anh bận như vậy, nên về sớm một chút, anh sẽ không phải vất vả nữa.” Nghĩ một lát, cô lại ngẩng đầu nũng nịu: “Dù sao sau này chúng mình vẫn còn thời gian. Đợi anh có thời gian, chúng ta lại đến đây, có được không?”
Rõ ràng rất mong đợi, nhưng cô lại tình nguyện vì anh mà bỏ đi những việc mình thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...