Ngoại truyện 2 - Phần 2 (tiếp)
Từ sau buổi gặp mặt đó, Ngô Tiểu Đồng có ý tránh Thẩm Gia Ngôn, có vấn đề gì đều trực tiếp tìm Cố Thiên Lam thương lượng. Tiếp xúc với cô ấy, mới thực sự hiểu được tại sao Thẩm Gia Ngôn lại chọn cô ấy, thông minh, xinh đẹp, lại rộng lượng. Trong mắt Ngô Tiểu Đồng, cô ấy thực sự là một nửa lý tưởng cảa Thẩm Gia Ngôn.
Nếu là Cố Thiên Lam ở bên cạnh anh, chắc anh sẽ không mệt mỏi như vậy...
Vào hôm quyết định phương án, Cố Thiên Lam mời Ngô Tiểu Đồng đến nhà.
Cô ngồi trên sofa, quan sát căn phòng, sạch sẽ đến một hạt bụi cũng không có, giống như cô ấy vậy. Nơi đây liệu có vết tích của anh không? Cố Thiên Lam đang ở trong bếp pha cà phê thì có tiếng chuông cửa.
“Tiểu Đồng, mở cửa giúp em!”
Ngô Tiểu Đồng đứng dậy, mở cửa, nhìn thấy một tay Thẩm Gia Ngôn bám trên tường, tay kia cầm một chiếc áo vest màu đen, mặt đỏ gay, ánh mắt mơ mơ màng màng, chắc là uống say.
Rõ ràng không biết trước sẽ gặp cô ở đây. Thẩm Gia Ngôn nghi hoặc nhìn lại số nhà, lẽ nào anh đã uống say rồi?
Anh ngẩng lên, suýt ngã, Ngô Tểu Đồng sầm mặt, đưa tay ra đỡ. “Anh có đi nhầm không?”
Sức nặng của anh đè lên người cô, thấy mùi ruợu nồng nặc trên người anh lẫn với mùi quen thuộc, cô dìu anh vào nhà, để anh ngồi trên sofa, hơi chau mày.
Khi đó, Cố Thiên Lam đã đi từ bếp ra, nhìn thấy cảnh tượng này, liền đi tới cầm lấy áo trong tay anh, nhẹ nhàng cười nói: “Uống say rồi ư?”
Anh nhắm mắt, xoa huyệt thái dương, chưa tỉnh lại, trả lời một cách hàm hồ: “Uống một ít. Tiểu Đồng, anh đau đầu, em xoa giúp anh một chút.”
Một câu nói vô thức khiến Ngô Tiểu Đồng đứng sững, như bị dội nước nóng, tiến cũng không phải mà lùi cũng chẳng xong. Cô nhìn trộm Cố Thiên Lam ở bên cạnh. Cố Thiên Lam dường như không nghe thấy gì cả, tiếp tục đập chiếc áo trong tay, khiến cô hoài nghi câu nói vừa rồi chỉ là ảo giác.
Cố Thiên Lam quay đầu, nhìn cô mỉm cười nói: “Anh ấy say rồi. Đúng là kỳ lạ, bốn năm anh ấy chưa từng đụng đến một giọt rượu.”
Câu nói này là có ý gì? Ngô Tiểu Đồng cảm thấy trong đầu mình phút chốc dường như có rất nhiều thứ trào ra như muốn vỡ ra, đầu đau như búa bổ. Nhưng người con trai nằm trên sofa đã quay mình, không nói gì nữa. Ngô Tiểu Đồng giúp Cố Thiên Lam dìu Thấm Gia Ngôn vào phòng ngủ, rồi vội vàng rời đi, không dám nhìn thêm một phút nào. Cả buổi chiều, Ngô Tiểu Đồng đều hoảng hốt, không tập trung làm việc.
Mấy lần, những lời Cố Thiên Lam nhắc đi nhắc lại cô đều không nhớ nổi. Vốn là kế hoạch có thể hoàn thành trong vòng một tiếng đồng hồ, nhưng lại bị kéo dài đến chiều muộn mới kết thúc.
Cuối cùng, khi hoàn thành, Ngô Tiểu Đồng hít một hơi dài. Nơi này, chỉ một phút nữa cô cũng không thể đợi, cô cần thời gian để suy nghĩ, có phải tất cả đều sai không, có lẽ cô không nên đến đây.
“Tiểu Đồng, cảm ơn chị. Vốn định mời chị ra ngoài ăn cơm, nhưng Thẩm Gia Ngôn... Thế này nhé, em đi mua đồ ăn, ở nhà nấu một bữa, lần sau em và anh ấy sẽ cảm ơn chị.”
Ngô Tiểu Đồng liên tục xua tay. “Không cần đâu, tôi đi về đây.”
Bây giờ, cô chỉ muốn ngay lập tức thoát khỏi nơi này.
Nhưng Cố Thiên Lam không để cô có cơ hội từ chối, cầm ví, mặc áo khoác, nhanh chóng ra khỏi nhà. “Chị trông Thẩm Gia Ngôn giúp em, em đi mua đồ ăn, đừng đi nhé!”
Cô như ngồi trên thảm kim, ánh mắt cứ không ngừng chuyển động về phía gian phòng đang đóng kín, trong đó có người mà cô luôn nhớ đến.
Ngô Tiểu Đồng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, Thẩm Gia Ngôn vẫn đang ngủ. Cô bước tới trước giường, lông mi dường như động đậy một chút, nhưng anh không mở mắt.
Cô nhìn anh không biết chán, quay về đã lâu, nhưng không có cơ hội để nhìn anh kỹ như vậy. Lông mi của anh rất dài, giống như búp bê, cô rất ghen tị, thường xuyên nói: “Giá mà có thể đổi được thì tốt biết bao.”
Lông mày anh hơi nhíu lại, mũi rất thẳng, môi hơi khô, mặt dường như gầy hơn một chút. Những đường nét hiện lên rất rõ ràng, sự hiền hòa của bốn năm trước đã biến thành nét cương nghị hôm nay, ẩn giấu hình bóng của người cha, phải chăng những người làm kinh doanh đều trở nên như vậy?
Thẩm Gia Ngôn, anh thích cuộc sống như vậy không?
Ban đầu, để đạt được mục đích, cũng vì trốn tránh, cô cứ đi như vậy.
.
Bốn năm xa cách, dường như vì tất cả điều đó, cô đã thay đổi, chỉ muốn quay về, tận mắt nhìn thấy anh lập gia đình, sau đó có thể bỏ lại tất cả quá khứ, sống một cuộc sống đơn giản. Nhưng tại sao lại thành ra thế này?
Cô chuẩn bị hôn lễ cho anh, cô dâu không phải là cô. Cô nghĩ thêm một lần, trong lòng đau đớn thêm một lần, dường như một ngày cô dành khoảng thời gian rất lớn để suy nghĩ. Cho dù cô có cố gắng hơn nữa, cũng không còn sức để kiên trì.
Rốt cuộc cô muốn gì? Muốn anh lấy vợ, sinh con không có chút gánh nặng, quên cô đi, hay muốn anh quên đi quá khứ đau thương, chỉ nắm chặt lấy tay cô, cho dù là đau khổ hay vui sướng, nắm tay cô cả đời?
Cô đã từng oán trách anh không nói cho cô biết sự thật, lại lựa chọn thay cô, ép cô bước vào con đường không thể quay đầu lại.
Giờ đây, tại sao lại không như vậy? Cô cũng đang che giấu anh, không có cơ hội cho anh lựa chọn. Như vậy, đối với họ có công bằng không?
Anh luôn thích ép buộc mình, cân nhắc rất kỹ rồi mới nói. Cô đã từng yêu cầu anh ưng thuận: “Thẩm Gia Ngôn, anh nghĩ gì thì cứ nói ra, ít nhất là ở trước mặt em, anh không cần suy nghĩ rồi mới trả lời. Em chỉ hy vọng anh không mệt mỏi như vậy.”
Cô thể hiện sự vui mừng, giận dữ trước mặt anh, chưa bao giờ phải che giấu. Nhưng bây giờ, cô cũng phải đeo mặt nạ để đối diện với anh. Họ đều phải dùng tiếng cười để che đậy sự khổ đau, như vậy có đáng thương không?
Những điều này có thực sự là kết cục tốt nhất đối với họ?
Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, cô đã nghĩ rất nhiều chuyện, thậm chí còn muốn lôi anh dậy, nói: “Thẩm Gia Ngôn, em vẫn yêu anh. Nếu anh vẫn yêu em, chúng ta kết hôn nhé!”
Nếu là cô trước đây, có lẽ nhất thời rung động cũng có thể làm như vậy thật. Nhưng cô đã hai mươi bảy tuổi, cô không thể chỉ vì một vài phút bốc đồng mà bắt anh phải đưa ra lựa chọn khi chưa hề có chuẩn bị gì. Cứ coi như giữa họ còn tình cảm, nhưng vấn đề đã đặt ra trước mắt rồi.
Năm đó, anh lựa chọn bỏ mặc cô, bây giờ không hẳn sẽ là như vậy, cô cần cho anh thời gian, để anh dần dần hiểu rõ, rốt cuộc anh muốn gì. Cuối cùng cô cũng biết, mục đích về nước lần này của mình. Nghĩ như vậy, trong lòng dần dần sáng tỏ, cũng không còn thận trọng như vậy, cô muốn ở lại, nhìn rõ một số việc, một số người.
Cô nhẹ nhàng đi ra, đóng cửa giúp anh.
Thẩm Gia Ngôn mở to mắt, anh đã tỉnh từ lâu, cảm giác mùi hương của cô gần trong gang tấc. Anh sợ hãi, nếu mở mắt ra, giây tiếp theo cô sẽ biến mất, không nhìn thấy nữa, vì thế, đến nhịp thở cũng trở nên rất khẽ, sợ sẽ làm cô bỏ đi. Anh không biết trong mười phút này cô nghĩ gì, chỉ hy vọng mười phút này có thể kéo dài mãi mãi, cô không bỏ đi, ở lại bên anh.
Cho đến khi Cố Thiên Lam quay lại, Thẩm Gia Ngôn vẫn chưa tỉnh. Ngô Tiểu Đồng ở trong bếp vừa làm việc vừa nói chuyện với cô. Có một vấn đề, cô vẫn chưa hỏi được, hôm nay mới có đủ dũng khí để nói ra: “Em và anh ấy bắt đầu như thế nào?”
Cố Thiên Lam vừa xào rau vừa trả lời: “Nửa năm trước, em bận tối mắt vì chuyện mai mối, xem mặt, đúng hôm đó, anh ấy lại hẹn khách hàng nói chuyện làm ăn tại nơi em xem mặt. Nhìn thấy điệu bộ nhếch nhác của em, em đang cần một hôn lễ, anh ấy liền mang tới cho em.” Những điều trước đây, cô không muốn nghĩ lại, lời ít mà ý nhiều.
Chỉ như vậy ư? Đáp án đơn giản như vậy khiến Ngô Tiểu Đồng không phân biệt rõ. Cô nhìn Cố Thiên Lam, hy vọng nắm bắt được điều gì đó từ ánh mắt của cô ta, nhưng không có gì cả, đó không phải là biểu hiện cần có khi yêu một người.
Cô bị giật mình vì kết luận của chính mình, cũng không hỏi nữa.
Đến khi ăn tối, Thẩm Gia Ngôn mới từ trong phòng bước ra. Anh và Ngô Tiểu Đồng lặng lẽ ăn cơm, Cố Thiên Lam gắp thức ăn cho Thẩm Gia Ngôn, hỏi: “Còn đau đầu nữa không?”
Thẩm Gia Ngôn nhận ra ánh mắt của Ngô Tiểu Đồng cũng hướng về phía mình, chỉ lắc đầu. Lại để cô biết mình bị say, tại sao lần nào cũng bị cô phát hiện?
Cố Thiên Lam cười, cũng không nói gì nữa.
Ăn tối xong, Ngô Tiểu Đồng muốn tránh tình thế bối rối này, tranh thủ dọn bát đũa: “Tôi không làm gì cả, để tôi rửa bát nhé!”
Thẩm Gia Ngôn không nói gì, ngồi trên sofa bật tivi mắt nhìn màn hình, tai lại chú ý đến những động tĩnh trong nhà bếp.
Cố Thiên Lam vỗ vai anh, cười nói: “Lấy cho em cốc nước.”
Thẩm Gia Ngôn nhìn cô có chút lạ lẫm, nhưng vẫn đứng dậy, bước vào bếp. Cảm giác phía sau có người bước vào, hình dáng cao gầy đó, không phải là Thẩm Gia Ngôn thì là ai? Anh bước đến bên cạnh cô, lấy một chiếc cốc, sau đó đi lấy nước. Ngô Tiểu Đồng bị tuột tay, chiếc bát rơi xuống bồn rửa bát, gây ra một trận sóng nước. Cô vội vàng nhặt mảnh vụn, tự cảm thấy buồn phiền. Không phải đã thay đổi rồi sao? Bốn năm qua, những điều cô học được, phải chăng chỉ là những điều anh đã biết? Những lỗi nhỏ này lâu lắm không phạm phải, tại sao khi đứng trước mặt anh, cô dường như không hề thay đổi, mãi mãi vẫn là một đứa trẻ, liên tục phạm lỗi?
Đầu óc bấn loạn, Thẩm Gia Ngôn để cốc trong tay xuống, nhanh chóng bước về phía trước, thu dọn thay cô. “Em đừng động vào đó.”
Anh ấy lại coi thường cô. Ngô Tiểu Đồng không nói gì, kiên quyết đẩy tay anh ra, tiếp tục nhặt những miếng vỡ.
Thẩm Gia Ngôn lùi lại một bên, nhìn cô.
Đầu ngón giữa bên tay trái của cô hơi đau, chắc bị mảnh vỡ cứa phải. Ngô Tiểu Đồng lập tức cho vào trong nước, rửa sạch vết máu, không để anh nhìn thấy. Hôm nay đúng là xấu hổ quá!
Thẩm Gia Ngôn đã bước tới nắm lấy tay cô, hét lên: “Em không có kiến thức cơ bản gì cả, nước rửa bát bẩn như vậy, có thể cho tay vào không?” Anh mở vòi nước, đưa tay cô lại dưới vòi nước, dòng nước ấm nóng theo tay cô chảy xuống. Rửa một lúc, anh vẫn không để cô thu tay lại. Ngô Tiểu Đồng quay đầu, nói nhỏ: “Được rồi!”
Anh dường như không nghe thấy, đứng đó không động đậy, chỉ nắm lấy tay cô, lòng vụn nát, hỗn loạn.
Cô lập tức kéo mạnh tay áo xuống, nhưng anh đã nhìn thấy vết sẹo hồng nhạt ở cổ tay trái cô. Tuy vết sẹo rất nông, nhưng Thẩm Gia Ngôn nhìn thấy rất rõ. Cô đã làm thế khi nào? Trước khi đi nước ngoài hay sau đó? Tại sao anh lại không biết gì cả? Chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, anh đã bảo vệ cô như vậy, không đành lòng để cô chịu một chút thương tổn hay tủi thân. Nhưng khi đó, anh đã làm cô bị tổn thương nhất.
Ngày hôm đó, cái ngày biết được sự thực chính bố cô là người đã gây ra tai nạn cho bố Gia Ngôn, biết được tình yêu của cô, sự cố chấp của cô chỉ đem lại cho anh sự giày vò, Ngô Tiểu Đồng bỗng cảm thấy như đi vào trong ngõ cụt, dường như không thể thoát ra.
Cô lấy một lưỡi dao lam từ trong ngăn kéo, rạch một nhát trên cổ tay mình, máu từ từ chảy ra, rất nhanh chóng đông lại, hơi đau nhức, nhưng cảm giác tốt hơn trước rất nhiều. Vì thế lại rạch một nhát nữa, chỗ máu đông lại xuất hiện những dòng máu mới, từ từ chảy ra theo cổ tay. Không sao, cô biết không thể chảy lâu được, cô cũng không muốn chết, chỉ hy vọng có thể dùng một loại đau đớn để làm giảm bớt một sự đau đớn khác, khiến cô có thể thoải mái một chút. Hóa ra, thực sự có hiệu quả. Nước mắt rơi vào chỗ máu ở cổ tay, lại càng đau buốt.
Ngô Tiểu Đồng cuối cùng cảm thấy mệt, nằm lại trên giường, ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, trước mặt là khuôn mặt đầy lo lắng của Lục Ánh Diệc. Cảm giác đau đớn chỗ cổ tay, cô nhìn thấy tay trái mình được quấn một lớp bông băng trắng, khẽ cười, chắc họ đều cho rằng cô muốn tự sát!
Nghĩ đến điều gì đó, cô lập tức nắm lấy tay Lục Ánh Diệc, nói: “Không được nói cho anh ấy biết.”
Thực ra, cô không muốn chết, cũng không có dũng khí như vậy. Cô không dám chết, càng không dám khiến cho người yêu cô vì mình mà đau khổ. Anh không muốn để cô biết, cô sẽ giả vờ không biết; anh muốn cô sống một cuộc sống vui vẻ, cô sẽ cố gắng vui vẻ; anh muốn cô không yêu anh, cô sẽ không yêu anh nữa!
Ngô Tiểu Đồng vùng vẫy khỏi tay anh, vội vàng rửa nốt số bát còn lại, trở về phòng khách, cầm túi xách, nói: “Tôi về đây.”
Cô biết sự nghi vấn của anh, nhưng bây giờ không thể trả lời. Họ đều cần có thời gian suy nghĩ thật kỹ.
Cố Thiên Lam cười hỏi: “Không đi tiễn chị ấy à?”
Thẩm Gia Ngôn ngồi xuống sofa, trên mặt lộ rõ sự mệt mỏi, giọng nói khàn khàn. “Rốt cuộc anh đã làm những gì với cô ấy?”
“Vì thế, bây giờ anh đã tỉnh táo chưa?” Cố Thiên Lam nở nụ cười như hiểu rõ mọi việc. “Hôn lễ của anh và em phải hủy thôi!”. Cố Thiên Lam dùng ngữ khí rất bình thường như nói “hủy bữa tối”.
Thẩm Gia Ngôn ngơ ngác nhìn cô một lát, cuối cùng nói: “Xin lỗi!”
Cô cười. “Anh không phải nói xin lỗi em. Ngay từ đầu, anh và em đã rất rõ quy tắc của trò chơi này. Khi em cần sự giúp đỡ nhất, anh có thể đưa tay ra giúp em, em đã rất cảm kích.”
Cố Thiên Lam nhìn ánh mắt lo lắng của anh, cố mỉm cười, tiếp tục: “Không nên lo cho em, em không sao cả. Không phải là anh, cũng sẽ là người khác. Ban đầu em đã lựa chọn con đường này, không có ý định quay trở lại. Hơn nữa, anh cầu hôn em, cũng là hy vọng chị ấy quay trở về, đúng không?”
“Anh đã từng thực lòng muốn cưới em.”
“Cũng có thể, em tin. Nếu chúng mình kết hôn, có thể sống cả đời tôn trọng nhau như khách, bởi vì cuộc hôn nhân này không có tình yêu. Anh không yêu em, và em cũng không yêu anh. Không muốn không cầu, mới không làm tổn thương lẫn nhau.” Trên mặt Cố Thiên Lam thoáng qua một chút bất lực. “Nhưng chị ấy đã quay lại rồi, nếu điều này không xảy ra, em nghĩ anh không thể để chị ấy đi.”
Thẩm Gia Ngôn nhìn cô ấy có chút đau lòng, cô ấy đã nhìn sự việc thông suốt như vậy. “Không hổ là người học Tâm lý. Em còn muốn tiếp tục giúp anh phân tích hay không?”
“Anh biết, em luôn muốn chuyển nghề.” Trong lòng có chút cay đắng, nhưng không phải vì anh. “Có thể tự anh không phát hiện ra, anh có thể nói “chúng ta” một cách rất tự nhiên đối với chị ấy, nhưng với em, cho dù sắp cưới, anh chỉ nói “anh và em”. Trong tiềm thức, anh vẫn không muốn thừa nhận hai người đã xa cách lâu như vậy...”
Thẩm Gia Ngôn không hề phản bác.
“Gia Ngôn, năm đó anh đến tìm em, diễn màn kịch đó trước mặt Ngô Tiểu Đồng, em luôn nghĩ, rốt cuộc anh yêu chị ấy đến mức nào? Anh từng nói, cho dù thế nào, chỉ hy vọng chị ấy không bị thương tổn, bây giờ anh đã không buông tay được, chi bằng thử tìm lại lần nữa. Cái gì cũng có thể là giả, chỉ có cảm giác của mình mới là thật. Trong cuộc đời của một người, có thể gặp được một người mà mình yêu, người đó cũng yêu mình thật khó biết bao. Nếu còn cơ hội ở bên nhau thì tại sao lại muốn vứt bỏ?”
Thẩm Gia Ngôn dựa vào sofa, yên lặng suy nghĩ những lời nói đó, im lặng một lát, rồi nói: “Từ trước đến nay, đều là anh không ngừng bảo cô ấy “buông tay”, nhưng khi cô ấy thực sự buông tay, anh lại đau lòng hơn ai hết. Anh cần bảo vệ cô ấy, nhưng chưa bao giờ hỏi cô ấy có cần hay không. Có lẽ anh đã sai thật rồi, người thực sự cần là anh, anh cần ở bên cạnh cô ấy, nghèo khổ cũng được, giàu sang cũng được, chỉ cần hai người là đủ. Anh không đủ dũng khí đánh mất cô ấy lần thứ hai.”
Cuối cùng, Cố Thiên Lam cười hài lòng, nói: “Việc tiếp theo, tùy anh sắp xếp. Em hy vọng anh thực sự tỉnh táo, biết mình cần gì.”
Thẩm Gia Ngôn nắm tay cô, nói một câu thật lòng: “Cảm ơn!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...