Ngoại truyện 2 - Phần 2
Anh không xin lỗi em, từ khi bắt đầu, anh và em đều rất rõ quy tắc của trò chơi này.
..
“Hợp đồng có vấn đề gì không?” Ngô Tiểu Đồng nhìn Thẩm Gia Ngôn gấp lại tài liệu trong tay, cất tiếng hỏi.
Lông mày anh nhíu chặt. Cô đột nhiên có suy nghĩ muốn giơ tay giúp anh xoa để cặp lông mày đó dãn ra.
“Em rất có cảm hứng với văn phòng làm việc của anh?” Thẩm Gia Ngôn nói vẻ châm chọc.
“Hả?” Trong khoảnh khắc, mặt cô hơi đỏ, đầu cũng tự nhiên cúi xuống.
Thực ra phần tài liệu này, anh không xem kỹ. Từ khi cô bước vào cửa, tuy luôn cúi đầu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cô ngồi trước mặt, ánh mắt không an phận, ngó nghiêng nhìn văn phòng của anh.
Anh vốn không muốn làm phiền cô, nhưng bỗng nhiên có ý muốn cười nhạo cô. Đã rất lâu không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, hóa ra, da mặt cô vẫn rất mỏng.
Mục đích đã đạt được, cũng không làm khó dễ cô nữa, Thẩm Gia Ngôn ngồi dựa vào ghế, nói: “Đại thể không có vấn đề gì, chỉ là còn hai tháng nữa là đến ngày cử hành hôn lễ, em đảm bảo có thể đạt được tiêu chuẩn như trên tờ hợp đồng này chứ?”
Thẩm Gia Ngôn, anh cũng quá coi thường em rồi. Ngô Tiểu Đồng tức giận nghĩ, trên mặt nở nụ cười.
“Thực ra, thông thường, trước hôn lễ từ năm đến sáu tháng, người lập kế hoạch đã phải bắt đầu tiến hành rồi. Người ta phải nói chuyện với cô dâu và chú rể, biết được bối cảnh và yêu cầu của họ. Nhưng không phải anh đã nói em hiểu rõ hôn lễ mà anh và cô ấy muốn nhất sao? Thế nào, bây giờ lại không tin tưởng em nữa à?”
Đúng là một kẻ mồm miệng lanh lợi. Xa nhau bốn năm quả nhiên học hỏi được không ít. Thẩm Gia Ngôn cười phá lên, cảm giác quen thuộc trong lòng dần dần trải rộng, là cảm giác rất lâu không có được, đã từ khi nào, anh cho rằng mình đã quên.
“Vậy thì tốt, việc hôn lễ, em trao đổi với vợ chưa cưới của anh nhé, cô ấy thích là được.”
Ánh mắt Ngô Tiểu Đồng thoáng chút buồn, nhưng cô lập tức lấy lại được nụ cười. Cô gật đầu, thu dọn tài liệu trên bàn, chuẩn bị rời đi.
“Tiểu Đồng!” Lúc mở cửa, nghe thấy có tiếng gọi quen thuộc phía sau, đây là giọng nói trong giấc mơ hằng đêm của cô. Dường như nhiều năm trước đây, anh đã gọi tên cô, dường như, anh vẫn yêu cô.
Bối cảnh có chút cứng nhắc, bàn tay nắm cửa khẽ buông ra, nhưng bàn tay khác lại nắm chặt lấy những văn kiện, nhắc nhở cô một cách rõ ràng: Anh ấy sắp kết hôn rồi.
“Còn có việc gì à?” Khống chế giọng nói của mình, không muốn bộc lộ một chút yếu đuối nào trước mặt anh, Ngô Tiểu Đồng quay đầu, cười lịch sự hỏi.
Nụ cười đó khiến Thẩm Gia Ngôn cảm thấy sợ hãi, dường như mất đi sự tự tin và ung dung vốn có. Từ trước đến nay, cô chưa từng như vậy. Anh không còn xác định được nữa, không xác định người ở trước mắt có phải là Ngô Tiểu Đồng mà anh biết hay không.
Cảm giác không xác định đó khiến anh thấy vô cùng lạ lẫm, nhưng rất nhanh đã bị anh nén xuống.
“Bây giờ cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, chúng mình cùng nhau đi ăn nhé!”
“Không cần.” Cô từ chối anh tức thì. Càng gần anh lâu, cô càng cảm thấy mình yếu đuối. Thẩm Gia Ngôn nhíu mày, tay phải tự nhiên ấn vào bụng.
“Sao vậy?” Chú ý đến động tác nhỏ của anh, Ngô Tiểu Đồng hỏi.
“Buổi sáng chưa ăn, bây giờ thấy hơi đau dạ dày.” Anh tiếp tục ấn bụng, đứng dậy. “Không sao, làm việc xong, anh sẽ đi ăn cơm.”
Không đợi anh đứng dậy, Ngô Tiểu Đồng liền đứng lên dìu anh, nói vẻ tức giận, trách móc. “Tại sao anh lại như vậy, vừa hút thuốc lại vừa uống rượu, còn không ăn cơm đúng giờ, bệnh dạ dày bao giờ mới khỏi? Bây giờ chúng ta đi ăn cơm.”
Thẩm Gia Ngôn không nói gì, nụ cười xảo quyệt thoáng qua, cảm giác không vui lúc nãy lập tức tan biến.
Ngô Tiểu Đồng nhìn Thẩm Gia Ngôn từ từ tiêu diệt hết thức ăn trên bàn, sắc mặt mới khá hơn một chút, nhưng vẫn căng thẳng hỏi một câu: “Anh còn đau không? Có muốn ăn thêm một chút nữa không?”
Ăn nữa? Lại ăn nữa e rằng bụng anh sẽ vỡ mất. Tại sao cô lại không có kiến thức cơ bản như vậy, cứ cho rằng anh đau dạ dày thật, cũng không phải ăn nhiều cơm như vậy là tốt.
Bỗng nhớ lại hồi đại học năm thứ ba, hằng ngày anh đều ngồi trong phòng làm thí nghiệm, một ngày chỉ ăn một ít trước khi đi ngủ, cũng không biết khi nào đã bị bệnh dạ dày. Lần đầu tiên khi đau đến nỗi phải đi bệnh viện, đúng lúc đó cô gọi điện, nói rằng cảm thấy bồn chồn không yên. Biết anh đang ở trong bệnh viện, cô đã tức giận mắng anh một trận. Sau này, cứ mỗi tối lại gọi điện cho anh, kể cả khi anh đã đi ngủ rồi, cũng yêu cầu anh thức dậy để ăn. Khi đó, anh thực sự bị cô làm phiền đến không chịu nổi, nhưng bây giờ nghĩ đến, lại cảm thấy ngọt ngào. Ngô Tiểu Đồng nhìn anh ăn cơm, không hiểu sao tự nhiên anh lại cười, liền hỏi: “Cười gì vậy?”
“Cười em trước đây luôn gây phiền phức, cả ngày hỏi anh, ăn cơm chưa, hoặc có muốn ăn thêm một chút không.”
Ngô Tiểu Đồng lại đỏ mặt, cúi đầu nói nhỏ: “Nhưng anh luôn không nghe em. Em bảo anh bỏ thuốc, bỏ rượu đến bây giờ anh vẫn thế.”
“Anh đã bỏ thuốc, thật đấy, không tin em đi hỏi họ.”
Ngô Tiểu Đồng định nói gì đó, nhưng lại cúi đầu im lặng.
Cũng không biết bao lâu sau, Thẩm Gia Ngôn nghe thấy Ngô Tiểu Đồng gọi: “Phục vụ, tính tiền.”
Anh vẫn tiếp tục ăn cơm. Cô đứng dậy, nói: “Anh cứ từ từ ăn, em đi trước đây.”
Đợi đến khi anh ngẩng đầu lần nữa, trước mắt chỉ còn bóng dáng của cô. Thẩm Gia Ngôn quăng đũa trong tay xuống, cơ thể không còn sức, dựa vào ghế. Cô hầu như chưa hề động đến một chút cơm nào. Trên bàn phía cô ngồi còn có một vật màu đen.
Thẩm Gia Ngôn với tay cầm lấy, hóa ra là ví của cô. Đúng là “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Không biết, bốn năm qua, rốt cuộc cô đã làm mất bao nhiêu thứ? Mỉm cười lần nữa, chính anh cũng không phát hiện ra, từ lúc cô trở về, rất nhiều thứ dần dần quay trở lại. Ví dụ như nụ cười của anh.
Anh cười mở ví, một tấm ảnh bất ngờ đập vào mắt, chính là tấm ảnh họ ôm chặt lấy nhau khi chơi trò bay người trong không trung vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của cô. Tấm ảnh đã từng để trên bàn học của anh, kỉ niệm hiếm hoi lưu giữ tình yêu của họ, cũng đã được cô đem đi, cùng với quá khứ đẹp đẽ và đau khổ, đến bên kia của địa cầu.
Anh cẩn thận rút tấm ảnh ra, sợ làm hỏng nó. Qua tám năm, nước ảnh đã mờ, nhưng nụ cười của họ vẫn rất tươi, cứ dần dần mở ra trong lòng anh...
Rất lâu sau, anh cho tấm ảnh vào ví. Trước khi đi, giao lại cho quầy bán hàng, nói với người phục vụ: “Lát nữa nhất định sẽ có một cô gái đến tìm ví, phiền chị đưa cho cô ấy, nói là các chị nhặt được.”
Người phục vụ có chút khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
Ngô Tiểu Đồng phát hiện ví bị mất, đó là khi cô đi taxi về nhà, không có tiền trả. Cô cười ngượng ngùng: “Chú ơi phiền chú đưa tôi quay trở lại nơi vừa nãy, tôi quên ví ở đó rồi.”
Tài xế nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của cô qua gương chiếu hậu, những lời mắng mỏ ban đầu không thể nói ra thành lời.
Cô vội vàng quay trở lại căng tin, chiếc bàn vừa nãy đã trống không. Ngô Tiểu Đồng cúi đầu, đây là sợi hy vọng cuối cùng của cô, vì thế cô cẩn thận quỳ xuống đất để tìm.
“Cô gái, có cần giúp gì không?”
Ngô Tiểu Đồng như chết đuối vớ được cọc, kéo người phục vụ hỏi: “Chị có nhìn thấy chiếc ví màu đen không?”
“Cô đợi một chút.”
Một lát sau, nhân viên phục vụ quả nhiên cầm chiếc ví đến, đưa cho cô, nói: “Là của cô phải không, bên trong có ảnh của cô.”
Ngô Tiểu Đồng gật đầu cảm kích, nhận lấy ví, mở ra, nhìn thấy tấm ảnh đó, trong lòng mới yên tâm. “Cảm ơn!”
Sau đó, như nghĩ ra điều gì, cô hỏi lại một cách căng thẳng: “Là ai nhặt được vậy?”
“Nhân viên phục vụ nhặt được.”
Ngô Tiểu Đồng lúc đó mới nở nụ cười thoải mái, cầm chặt chiếc ví, cô không thể để mất thêm lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...