Mở đầu
.Năm tháng dần trôi…
Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống thành phố này, bạn sẽ thấy Tô Cẩn và Nhan Bác gặp nhau nơi ngã rẽ, còn Ngô Tiểu Đồng với vẻ mặt mệt mỏi đang tất tả đi qua.
Hai cô gái chỉ lướt qua nhau như hai hạt cát bé nhỏ trong số một phẩy ba tỷ người mà thôi, nhưng họ có chung lòng kiên định, phấn đấu quên mình vì tình yêu.
Ngô Tiểu Đồng phải nửa đêm một mình ngồi tàu hỏa suốt tám tiếng đồng hồ để đến bên người mình yêu. Tô Cẩn lần đầu gặp Nhan Bác, chỉ trong một giây, anh như ánh trời chiều chiếu rọi, khiến cô nhất thời không cách nào mở mắt ra được.
.
Trên sân khấu, người chủ hôn yêu cầu vị tân lang phải hát bài Vợ yêu, anh yêu em. Vốn không có năng khiếu ca hát, cộng thêm không khí trang nghiêm của buổi lễ, vị tân lang cứ hát được một đoạn lại quên mất câu từ, làm mọi người trong khán phòng được một trận cười bể bụng.
Tô Cẩn cũng mỉm cười, khóe môi hơi nhếch lên.
Đây là lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay cô có đủ dũng khí ngẩng lên, nhìn người đàn ông đang thanh thản ngồi trước mặt mình mà tuyệt nhiên không sợ bị bắt gặp.
Trong thời khắc ánh mắt giao nhau ấy, cô bắt gặp khóe mi anh hơi động đậy, vẻ như đang mỉm cười với cô, thật khó đoán định.
Tô Cẩn không thể ngờ rằng trước khi ra đi, cô còn có thể gặp lại Nhan Bác.
.
Sáu năm qua, cô và Nhan Bác không phải chưa từng gặp lại nhau.
Một lần là năm cô thi đỗ nghiên cứu sinh, một tốp người kéo cô đi chúc mừng. Cô rất xúc động, xông xáo dẫn đầu đám người đi bộ ngót một tiếng đồng hồ đến nhà hàng cá nướng, nơi anh lần đầu tiên đưa cô đến.
Khi đi gần đến cửa, cô tình cờ nhìn thấy anh cùng bạn bè đang đứng trước một quán karaoke.
Trái tim cô như nghẹt thở, cô vội vã cúi đầu, nhanh chóng lẫn vào giữa đám đông, đi thẳng vào nhà hàng.
Cô cố tình chọn chỗ ngồi đối diện cửa sổ, không lâu sau đã thấy anh đi qua. Trông anh vẫn thế, vẫn vẻ hờ hững, lãnh đạm đó.
Có lẽ anh đã nhìn thấy cô, cũng có thể không…
Lần khác là khi Tô Cẩn học nghiên cứu sinh năm hai. Mùa hè năm đó, cô định đăng một bài luận văn trên tạp chí định kỳ thì lại bị người ta đăng trước, toàn bộ số liệu cô đã mất công điều tra suốt một năm trời thành công cốc.
Thầy hướng dẫn vỗ nhẹ vai cô, an ủi: “Làm nghiên cứu, những chuyện như thế này là thường tình. Chỉ còn cách tìm một chủ đề khác và làm lại từ đầu thôi!”
Đêm đó, Tô Cẩn một mình ngồi bên bậc thềm của sân vận động, khóc đến mức ruột gan như muốn vỡ ra. Cuối cùng, cô lấy di động và bấm từng chữ một. Em rất nhớ anh.
Tô Cẩn lập tức gửi tin nhắn trong vô thức. Cô chỉ sợ một giây sau đó, nỗi sợ hãi sẽ ùa về khiến cô không đủ dũng khí để làm điều đó nữa.
Đến nửa đêm, cô vẫn cầm khư khư chiếc điện thoại nhưng không hề thấy có hồi âm. Ngày hôm sau, cô sốt tới bốn mươi độ, phải nằm viện mất một tuần mới dần bình phục.
Cô không thể quên, chính cô đã từng thốt lên rằng: “Nhan Bác, chuyện của chúng ta thế là hết thật rồi! Sau này, cho dù có đối mặt, anh hãy cứ xem như không nhìn thấy em, cho dù em có khóc lóc, có mặt dạn mày dày cầu xin anh quay lại thì anh cũng đừng quan tâm đến em. Coi như em xin anh, hãy vì em mà làm điều đó.”
Cô thực sự nghĩ rằng, cả đời này sẽ là như thế.
Vậy mà, cuộc đời trớ trêu vẫn cứ để cô gặp lại anh.
Tô Cẩn lại gặp Nhan Bác.[ alobooks.vn ]
Sau khi đi một vòng chúc rượu quan khách, chú rể đã ngà ngà say, lảo đảo bước tới chỗ Tô Cẩn. Anh ta kéo Tô Cẩn, vỗ vỗ vai cô, sau đó giơ ly rượu về phía người đàn ông ngồi đối diện cô, cười rồi nói: “Viện phó viện Kiểm sát Nhan, cô ấy là em kết nghĩa của tôi - Tô Cẩn, một nghiên cứu sinh xuất sắc đấy, tháng sau sẽ qua Mỹ học tiến sĩ!”
Tô Cẩn xấu hổ dứng dậy, tay chân luống cuống đỡ lấy anh ta.
“Anh không sao, em đỡ anh làm gì?” Vị tân lang loạng choạng vài bước rồi đứng lại nói với Tô Cẩn: “Anh nghe nói hai người còn là bạn học, ly này nhất định phải uống hết!”
Xem ra tình cảnh này có muốn trốn cũng không được. Tô Cẩn đành cầm ly rượu trên bàn lên, ngước nhìn anh, giọng nói và nét mặt đều không thay đổi: “Viện phó viện Kiểm sát Nhan, xin kính anh ly này!”
Ai cũng biết, tháng sau Nhan Bác sẽ được thăng chức, trở thành Viện trưởng viện Kiểm sát trẻ nhất từ trước đến nay của thành phố.
Mấy năm gần đây, anh một bước lên mây. Tuy có nhiều lời đàm tiếu sau lưng, nhưng khi gặp mặt, ai cũng khách khí gọi anh là “Nhan Kiểm”.
Chỉ có cô, Tô Cẩn, là không.
Tiếp đó là sự im lặng kéo dài, ánh mắt nặng nề nhưng bình tĩnh của Nhan Bác khẽ cười. Anh đứng lên, đối diện với Tô Cẩn, dửng dưng nói: “Hình như em cầm nhầm ly của người khác.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...