**********
Người giúp việc trẻ tuổi trợn to mắt: “Ý của chị là trước đây thiếu gia tốt với cô Y Nghê như vậy đều là vì trả ân tình?" "Đương nhiên rồi, nếu không thì cô nghĩ với tính cách của thiếu gia làm sao lại nhẫn nhịn một người như vậy? Thiếu gia là người không biết dịu dàng, càng dịu dàng với cô Y Nghệ mới càng là không yêu.
Bởi vì trả ân tình mà nhiều năm nay thiếu gia đều bỏ mặc những chuyện cô Y Nghê làm, nhưng lần này thì khác." “Nhưng vẫn không hợp lý, vậy tại sao thiếu gia không tìm cô Y Nghệ tính sổ khi phát hiện ra cô ta lái xe đâm thiếu phu nhân?" “Bởi vì năm đó thiếu gia rơi xuống nước suýt mất mạng, ông Y đã cứu mạng thiếu gia, cho dù thiếu gia phẫn nộ cỡ nào cũng phải nhịn, dùng lần đó để thanh toán hết mọi ân tình." Người giúp việc lớn tuổi cũng hạ thấp giọng xuống, thì thầm nói với người giúp việc trẻ: “Thật ra không chỉ là áp lực về dư luận, ông Y vốn là người làm chính trị, sự nghiệp chính trị phát triển không như ý nên mới đổi sang kinh doanh, nếu không phải nhà chúng ta giúp, nhà họ Y cũng đâu thể được như bây giờ.
Hôm đó tôi ở thư phòng nghe thấy thiếu gia và lão gia nói chuyện, muốn mua luôn một lúc hết cổ phần của nhà họ Y, hoàn toàn thay đổi dòng họ của nhà họ Y." "Thiếu gia cũng hơi nhẫn tâm rồi." Người giúp việc trẻ tuổi sợ hãi, một câu nói của nhà họ Lăng đã có thể phá hủy một gia đình rồi: “Nhưng nói đi nói lại, thiếu gia làm như vậy có phải là rất thích thiếu phu nhân không?"
Người giúp việc lớn tuổi trầm ngâm giây lát rồi nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy là yêu." "Hóa ra thật sự có chuyện cưới trước yêu sau, nhưng thiếu phu nhân đẹp như vậy, thiếu gia thích cũng đúng thô.."
Nói xong những chuyện này, cây cối quanh đó cũng đã được cắt tỉa gọn gàng, hai người giúp việc vừa trò chuyện vừa đi xa.
Vườn hoa lại yên tĩnh trở lại, lúc này Lê Hân Dư mới bừng tỉnh, hóa ra Lăng Diệu đã làm nhiều việc vì cô như vậy nhưng lại chẳng nói gì cả.
Trong lòng cô có cảm giác không nói ra được, giống như áy náy, lại giống như động lòng.
Thật ra Lăng Diệu thực sự không ác liệt như trong tưởng tượng, anh ấy ép mình như vậy, vừa nghe mình nói ly hôn liền nổi điên lên, có phải giống như hai người giúp việc kia nói, thật ra anh ấy...!thích mình?
Tim cô đập thình thịch thình thịch, đúng lúc Lăng Diệu xách một cái hộp giữ nhiệt dễ thương đi về phía cô.
Cô ngây người nhìn anh.
Anh hơi mất tự nhiên khi bị cô nhìn, đặt đồ lên cái bàn tròn bên cạnh, giải thích: “Mẹ bảo tôi đưa canh dinh dưỡng cho em” "Lại ăn.." Cô đã ăn gần năm tháng liên tục rồi.
Tuy mẹ chồng đã nghĩ cách thay đổi đủ mọi cách nấu cho cô, nhưng bất kể làm như thế nào, phải liên tục ăn những món canh vừa nhìn đã không muốn ăn này lâu như vậy, cô sắp điên rồi.
Lăng Diệu bật cười trước điệu bộ của cô: "Nhưng làm sao được, bà Lăng, chân của em vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ có thể tiếp tục ăn thôi."
Cô hít sâu một hơi, dũng cảm giơ tay ra: "Đưa đây nào." Dù sao cũng phải ăn, cái này đều là tâm ý của mẹ chồng.
Anh khẽ cười, đổ một ít canh trong hộp giữ nhiệt vào chén rồi tự húp.
Lê Hân Dư ngẩn người: “Anh đây là..."
Anh húp hết canh, nhướn mày nhìn cô: "Là đang giúp em đó."
Cô chăm chú nhìn anh, lại nhớ đến cuộc đối thoại của hai người giúp việc, sự dao động trong lòng càng rõ ràng hơn.
Anh nói: “Hôm nay phải đến bệnh viện tái khám." “Tôi biết, mẹ nói rồi, buổi chiều sẽ đi cùng tôi." Từ sau hai lần xảy ra tai nạn, nhà họ Lăng bảo vệ cô cực kỳ tốt, bất kể đi đâu cũng có người bên cạnh.
"Chiều nay mẹ có việc, bảo tôi đi cùng em."
Tuy mẹ chồng đã nghĩ cách thay đổi đủ mọi cách nấu cho cô, nhưng bất kể làm như thế nào, phải liên tục ăn những món canh vừa nhìn đã không muốn ăn này lâu như vậy, cô sắp điên rồi.
Lăng Diệu bật cười trước điệu bộ của cô: "Nhưng làm sao được, bà Lăng, chân của em vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ có thể tiếp tục ăn thôi."
Cô hít sâu một hơi, dũng cảm giơ tay ra: "Đưa đây nào." Dù sao cũng phải ăn, cái này đều là tâm ý của mẹ chồng.
Anh khẽ cười, đổ một ít canh trong hộp giữ nhiệt vào chén rồi tự húp.
Lê Hân Dư ngẩn người: “Anh đây là..."
Anh húp hết canh, nhướn mày nhìn cô: "Là đang giúp em đó."
Cô chăm chú nhìn anh, lại nhớ đến cuộc đối thoại của hai người giúp việc, sự dao động trong lòng càng rõ ràng hơn.
Anh nói: “Hôm nay phải đến bệnh viện tái khám." “Tôi biết, mẹ nói rồi, buổi chiều sẽ đi cùng tôi." Từ sau hai lần xảy ra tai nạn, nhà họ Lăng bảo vệ cô cực kỳ tốt, bất kể đi đâu cũng có người bên cạnh.
"Chiều nay mẹ có việc, bảo tôi đi cùng em.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...