Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát


Hách Ánh càng nghĩ càng thấy tức giận.

Nửa năm nay Lê Hân Dư thay đổi quá nhiều.

Hình ảnh cô gái trẻ núp ở góc khuất khóc không ra tiếng trong lần đầu tiên bà ta gặp dường như đã biến mất.

Dịu dàng, ngoan ngoãn, lương thiện, hiền lành!
Những đặc điểm năm đó mà bà ta thích đã biến mất toàn bộ không còn thấy gì nữa.

Thế mà Lê Hân Dư lại cúp điện thoại của bà ta, cho số điện thoại của bà ta vào sổ đen.


Lăng Niệm Sơ sốt cao mãi chưa hạ, Hách Ánh thấy đứa trẻ có vẻ khó chịu nên trong lòng càng thấy không thoải mái.

Không phải chỉ bảo Lê Hân Dư và Lăng Diệu tới thăm đứa trẻ một chút thôi sao? Cho dù nó không muốn đến thì nhắn một cái tin là được.

Ngay cả sự tôn trọng cơ bản nhất cũng không làm được, rốt cục Lê Hân Dư có bao nhiêu lớp mặt nạ? Uổng công mình trước đây yêu thương nó như vậy! Hai mẹ con gần như là đồng thời cầm điện thoại di động lên gọi cho đối phương.

Cuộc gọi của Lăng Diệu đến trước, câu nói đầu tiên cũng là liên quan tới chuyện Lê Hân Dư và đứa trẻ.

"Mẹ đã đồng ý với con là sẽ không nói chuyện đứa trẻ kia với Lê Hân Dư, bây giờ mẹ làm như thế, sau khi cô ấy biết sự thật thì sẽ nghĩ như thế nào?"
Hách Ánh tức giận đến phát run, thật sự là muốn tạo phản! Câu nói đầu tiên của đứa con trai hiếu thảo lại là hỏi tội bà ta: "Dù sao nó cũng sẽ biết sự thật.

Mẹ chỉ muốn cho nó vun đắp tình cảm với đứa trẻ sớm hơn, mẹ có lỗi sao?"
"Mẹ, con thà không cần đứa trẻ này chứ không thể làm cô ấy tổn thương được.

"
Lăng Diệu lạnh lẽo cứng rắn và vô tình: "Nếu như mẹ thật sự thích đứa trẻ đó thì sau này giao nó cho mẹ chăm sóc, mẹ đừng có để ý chuyện của con nữa"
Hách Ánh siết chặt nắm tay: "Lời này có ý gì? Con đang trách mẹ sao?"
"Con biết mẹ muốn tốt cho gia đình này.


Nhưng mà mẹ, hôn nhân là của con, mẹ có thể tha cho con được không? Chuyện đứa trẻ, con thừa nhận là lỗi của con, thế nhưng con không thể vì sai lầm trong quá khứ của mình mà để cô ấy phải gánh chịu thay con"
"Nói như vậy thì đều thành lỗi của mẹ"
"Bây giờ không phải nhưng nếu như mẹ cứ khăng khăng như vậy! "
Giọng nói Lăng Diệu nặng nề: "Nếu như Lê Hân Dư thật sự bỏ đi, con sẽ không trách mẹ, con sẽ tự trách bản thân mình.

"
Anh nói xong cũng cúp điện thoại luôn, đôi mắt Hách Ánh lập tức đỏ lên, bà ta làm như thế còn không phải là vì tốt cho con trai sao? Nhưng nó lại vì Lê Hân Dư mà nói với mẹ mình như vậy.

Thằng bé Lăng Niệm Sơ này là con trai Lăng Diệu, cho dù như thế nào thì máu mủ của nhà họ Lăng, cũng không thể mặc kệ không hỏi đến, lại càng không có thể cứ lưu lạc bên ngoài như vậy.

Nếu như không ly hôn thì sớm muộn gì Lăng Niệm Sơ cũng phải gọi Lê Hân Dư là mẹ, bây giờ đã ngang ngược như thế này thì sau này có thể tốt với đứa trẻ được không? Mình gọi Lăng Diệu và Lê Hân Dư cùng đến là muốn để nó làm quen với đứa trẻ này trước, đến lúc biết sự thật, có tình cảm rồi thì cũng sẽ không cãi nhau với Lăng Diệu quá gay gắt.

Nhưng nó còn chưa biết sự thật đã tố cáo với Lăng Diệu trước, để Lăng Diệu trở mặt với người làm mẹ như mình.


Nếu như nó biết sự thật thì không phải sẽ giết chết đứa trẻ này luôn sao? Hách Ánh tức giận không biết phải làm thế nào, chỉ có thể không ngừng lau nước mắt.

Lâm Dĩ Thuần dỗ thắng bé ngủ sau đó đi ra lấy lòng Hách Ánh.

Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Hách Ánh cô ta dịu dàng quan tâm: "Bác Lăng, bác sao vậy? Có phải bên ngoài lạnh nên cay mắt không?"
Từ sau khi bị đuổi ra khỏi Lăng Thị, vấp phải trắc trở khắp nơi, Lâm Dĩ Thuần bị chịu nhiều thiệt thòi nên mưu tính trong lòng cũng tăng lên một chút.

Cô ta biết nói thế nào mới là tốt nhất, cô ta vừa quan tâm Hách Ánh, lại vừa cho Hách Ánh một lối thoát, không đến mức khiến bà ta khó xử.

Hách Ánh lau khô nước mất rồi mới quay người lại: "Sao cháu lại ra đây làm gì? Niệm Sơ đâu?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận