"Chủ tịch Lăng, anh thả tôi ra! Anh đừng như vậy!”
Dương Tiểu Khởi gào lên, y tá bác sĩ đi ngang qua cửa đều thò đầu vào nhìn một cái.
Người không biết rõ tình huống chắc chắn sẽ tưởng là Lăng Diệu đang làm chuyện khiếm nhã với Dương Tiểu Khởi
Lê Hân Dư không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy.
Cô vội vàng lao vào, đẩy Dương Tiểu Khởi ra khỏi tay Lăng Diệu
Dương Tiểu Khởi bị treo chân ngã xuống đất, một góc khăn tầm bị tuột ra, thân thể trắng nõn như ẩn như hiện.
Cô ta lại sợ hãi kêu lên, vội vàng cầm khăn tắm quấn lại rồi loạng choạng đóng chặt cửa phòng bệnh, sau đó núp ở trong góc khóc vô cùng đáng thương, giống như bị hai vợ chồng họ bắt tay nhau ức hiếp vậy.
Hiện tại Lê Hân Dư không rảnh để ý đến Dương Tiểu Khởi.
Vết thương sau lưng Lăng Diệu rõ ràng là nứt ra, vết máu thẩm ra đỏ cả băng gạc trắng tinh.
Lê Hân Dư sốt ruột đỏ cả mắt: "Anh đừng có lộn xộn, khó khăn lắm vết thương mới khép miệng, giờ lại rách ra rồi.
Em đi gọi bác sĩ”
Cổ tay cô lại bị anh nằm lấy.
Vết thương bị nứt ra nhưng anh lại thấy rất vui mừng, nở nụ cười: "Anh còn tưởng là em sẽ hiểu lầm anh.”
“Hiểu lầm hay không thì đợi lát nữa hãy nói, em đi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho anh trước đã.
"Không được, em không được hiểu lầm anh." Lăng Diệu ôm cô từ phía sau, đặt cảm lên vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve: "Anh tưởng là em đang tầm trong nhà tắm nên đi vào, không ngờ là cô ta.”
Lê Hân Dư lập tức hiểu được vì sao Lăng Diệu lại tức giận như thế.
Chắc chắn là anh muốn nhân cơ hội để thân mật với cô, không ngờ người trần truồng trong phòng tâm lại là Dương Tiểu Khởi.
“Tôi không có ý quyến rũ chủ tịch Lăng, tôi chỉ muốn tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút.
Tôi đầu biết được chủ tịch Lăng lại đột nhiên xông vào.
Dương Tiểu Khởi vừa nghẹn ngào vừa giải thích: “Với lại tôi mới là người uất ức, tôi còn chưa có bạn trai mà đã bị chủ tịch Lăng nhìn thấy cơ thể, tôi phải sống thể nào đây?" Lăng Diệu nghe thấy những lời này lại nổi giận, muốn đuổi Dương Tiểu Khởi đang quấn khăn tăm ra ngoài.
Lê Hân Dư vội vàng ngăn lại, không cho anh lộn xộn nữa: "Anh đừng có cử động lung tung, anh lên giường nằm sấp xuống để em đi gọi bác sĩ đến băng bỏ cho anh."
Lòng bàn tay mềm mại của cô áp vào da thịt anh, xoa dịu cơn nóng giận của anh.
Lăng Diệu rất ngoan ngoãn nghe lời Lê Hân Dư, được cô dìu, anh ngoan ngoãn quay về giường bệnh.
Dương Tiểu Khởi vẫn ngồi xổm ở góc tường khóc, chân đã tê rần: “Vậy còn tôi thì sao?”
Lê Hân Dư mất kiên nhẫn nhìn cô ta một cái: "Cô vào phòng tâm thay quần áo đi, tôi không bảo cô ra thì cô không được ra Dương Tiểu Khởi vội vàng ôm khăn tâm chạy vào phòng tâm, cô ta đi được hai bước lại dừng lại, dáng vẻ uất ức nhìn Lê Hân Dư: "Cô sẽ không để tôi ở trong phòng tắm cả đêm chứ?"
Lê Hân Dư bị cô ta làm cho bực bội: "Ban đầu tôi không có ý định này, nhưng nếu có muốn có kè mặc cả với tôi, tôi sẽ bảo người ta khóa chặt cửa phòng tắm lại cho cô ở trong đấy cả đời luôn.
Dương Tiểu Khởi bị cô dọa sợ, bật khóc chạy vào phòng tắm, còn ngoan ngoãn đóng cửa lại.
Lăng Diệu liếc mắt nhìn cô, cười: “Không ngờ vợ yêu của anh khi nổi giận lại ghê gớm như vậy."
Không để ý đến anh đang khua mỗi múa mép, Lê Hân Dự hất tay anh ra, đi gọi bác sĩ trực ban: “Anh ngoan ngoãn nằm im cho em, em đi gọi bác sĩ
Quả nhiên vết thương sau lưng Lăng Diệu bị nứt ra, nhưng cũng may là không nghiêm trọng, ở bệnh viện theo dõi thêm mấy ngày là được.
Bác sĩ giúp anh bằng bỏ vết thương lại rồi đi luôn.
Còn Dương Tiểu Khởi vẫn trốn ở trong phòng vệ sinh khóc sướt mướt, tiếng khóc không ngừng vang lên.
Lê Hân Dư giúp Lăng Diệu mặc quần áo bệnh nhân xong, chuẩn bị đi gọi Dương Tiểu Khởi ra thì lại bị Lăng Diệu ngăn cản: “Mặc kệ cô ta, không phải cô ta thích phòng tầm ả cứ để cô ở trong đó đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...