Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát


**********
Chương 346 Dương Tiểu Khởi ở lại
Lăng Diệu đuối lý, nhất thời không tìm được lý do thích hợp để phản bác, anh chỉ ôm vai Lê Hân Dư thật chặt, giữ vững lập trường của mình: “Mẹ, những chuyện này con có thể từ từ nói với mẹ, nhưng nhà chúng con không cần người ngoài.

Nhà của anh và Lẻ Hán Dư không cần người ngoài vào.

Và cũng không cần người ngoài đến hầu hạ anh.

Thái độ Lăng Diệu rất kiên quyết nhưng Hách Anh lại cảng kiên quyết hơn: "Tiểu Khởi không phải người ngoài, mẹ bảo con bé tới đây thì con bé chính là me, trừ khi ngay cả người mẹ này con cũng không cần
"Mẹ con đã kết hon rồi, con không cần một người phụ nữ khác xuất hiện trong nhà của con"
"Ồ, thật sao? Lê Hán Dự còn có thể đưa em gai nó lên giường của con, me đưa một người giúp việc đến phục vụ cũng không được sao?"
Lần đầu tiên Lê Hân Dư nghe thấy những lời cay
nghiệt như thể từ miệng Hách Anh, sắc mặt cô

tai di
Thế mới biết hóa ra tình cảm yêu mến cần phải
được giữ giới.

Người ta thật lòng đối xử tốt với bạn thì mới có thể bao dung và yêu thương bạn.

Khi người ta thất vọng về bạn, sau đó đuổi bạn ra khỏi thế giới của họ, họ có thể nói những lời hết sức lạnh lùng làm tổn thương người khác.

Nhưng Hách Ảnh nói cũng không sai, là cô đã có lỗi trước.

"Mẹ, người phụ nữ này tuyệt đối không thể ở lại đây"
"Vậy ý của con là không cần người mẹ này nữa?"
Làng Diệu nhíu máy, còn muốn nói gì đó thì bị Lê Hân Dư kéo ống tay áo.

Giọng nói của có rất nhỏ, nhún nhường Nghe loi me di
“Lễ Hán Dư, có phải em điện rồi không?" Lăng Diệu nam chặt bà vai cô, sức lực trên tay đặt nhiên tăng lên
Ba Trần một tuần chỉ đến hai ba ngày đã có thể tráo đổi vitamin của có, nếu thật sự giữ Dương Tiểu Khởi ở lại đây thì không chứng cho cô ăn đoại do bị bỏ đặc cũng nên.

Hay là có hoàn toàn không để ý đến những điều
nay
Đúng lúc mượn việc mẹ đưa người tới đây, nghĩ cách thoát khỏi anh?
Khả năng thứ hai giống như một bàn tay to lớn bổng nhiên bóp nghẹt trái tim anh, ngột ngạt đến nồi hít thở cũng cảm thấy đau.


Hách Ảnh lừ mắt liếc nhìn hai người.

“Mẹ mặc kẻ hai đứa các con bàn bạc với nhau như thể nào, Tiểu Khởi nhất định phải ở đây.

Các con đã đuổi bà Trần đi, nếu còn dám đuổi Tiểu Khởi đi thì mẹ coi như con không nhận người mẹ này nữa."
Câu nói này quá nặng nề.

Hách Ảnh luôn là một người mẹ hiện lần này bá thật sự đã bị bức ép quá mức rồi.

Lạp tức im lặng.

Người phụ nữ tên là Dương Tiểu khởi kia tùy tiên tìm một phòng cất hành lý rồi lại đi ra, có ta thẹn thùng cười với Hành Anh
Hành Ảnh càng nhìn càng thích, vậy tay với cô ta, Dương Tiểu khỏi bền lên đi đến ben canh bà Tiểu Khởi, sau này châu ở lại đây, ở nhà chăm sóc dì như thế nào thì giờ chăm sóc hai đứa nó như vậy.

Mặt Dương Tiểu Khởi bóng đá bừng lên, có là thiện trong nhin Lăng Diệu một cái tôi lại nhìn Le
Hân Dư, nhỏ giọng hỏi: "Sẽ không bất tiện chứ?"
“Cô bé ngốc, cháu ở đâu thì cũng là làm việc cả, ở đây cũng vậy, có gì bất tiện đầu

Hách Ảnh an ủi cô ta vài câu giống như không có ai bên cạnh, lúc này mới khiến cho Dương Tiểu Khởi bởi thẹn thùng
Dương Tiểu Khởi là cháu gái của bà Trần.

Sau khi bà Trần đi, Hách Anh luôn cảm thấy bên cạnh mình thiếu một người, đúng lúc Dương Tiểu Khởi không thi đậu đại học, văn luôn ở thành phố A làm giúp việc cho người ta.

Bà suy nghĩ rồi đưa Dương Tiểu Khởi về nhà họ Lăng
Hách Anh cũng đã gặp Dương Tiểu Khởi khi còn nhỏ, bà nhớ rõ khi còn nhỏ cô ta rất ngoan ngoài, khi trưởng thành văn như vậy, trong long bà cảm thấy rất thoải mái.

Bà nghĩ là lễ Hán Du cũng sẽ van giống như trước đây
Nhưng những gì Lê Hâm Dự đã làm trong thời gian ba năm nười ngắn ngủi lại như giảng cho bà một cái tát dữ dội
Cho nên Hách Ảnh thà đe Dương Tiểu Khởi ngày thơ và ngu ngốc như vậy ở bên cạnh co trai mình, tuyệt đối không thể cho phép người có tác phong không động hoàng như Le Han
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận