Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát


Lê Hân Dư cảm thấy ấm lòng, cô nắm ngược lại tay anh.

Cô mua móng heo, hai trái bắp về nhà nấu canh, lại mua thêm một miếng thịt về làm thịt viên chiên, rau diếp ngồng xào trứng, còn mua thêm súp lơ xanh về xào thịt thái sợi.

Sau khi quyết định xong, rất nhanh bọn họ đã mua đầy đủ nguyên liệu nấu ăn.

Lăng Diệu từ đầu đến cuối một tay xách một đống túi đựng thức ăn, một tay còn lại nằm lấy tay Lê Hân Dư.

Hai người bọn họ trai xinh gái đẹp trở thành một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp, cho dù là ông chú hay bà thím cũng phải nhìn lâu hơn một chút.

Lăng Diệu nghĩ thật ra cuộc sống bình thường lại đơn giản như thế này cũng không tệ, chỉ cần cô luôn ở bên cạnh anh là được.

Lăng Diệu để nguyên liệu nấu ăn vào xe, sau đó lại chở Lê Hân Dư về nhà, dọc đường đi chốc chốc lại quay đầu nhìn cô.


“Anh nhìn em làm gì, nhìn đường đi.

Cô không nhịn được phải nhắc.

"Em đẹp.

“Anh còn rất nhiều thời gian để từ từ nhìn, nhưng anh chỉ có hai mươi phút để nhìn đường thôi đấy
Lăng Diệu cười khẽ, quay sang tập trung nhìn đường.

Trên người Lê Hân Dư đúng là có một sức mạnh rất đặc biệt, hấp dẫn người khác muốn đến gần.

Lỡ như không cách nào chống cự lại sức hấp dẫn này, sau khi đến gần cô rồi thì dẫu ra sao cũng không muốn buông tay, Lăng Diệu cũng không ngờ trong lúc vô tình anh đã lún sâu hơn cô.

Rất nhanh hai người đã về tới trang viên Ngự Thủy, lúc đến cửa Lăng Diệu xách thức ăn, Lê Hân Dư bước lên trước mở cửa.

Ngón tay cô mới vừa chạm được vào khóa cửa, chưa đè xuống thì cửa đã mở ra khe nhỏ.

Cô ngẩn người.

Lăng Diệu thấy lạ: "Em sao thế?”
Cô hơi im lặng: “Trong nhà có người, cửa không khóa chặt"
Là ai sẽ đi thẳng vào nhà, lại còn biết mật khẩu cửa khóa nhà bọn họ chứ?

Ngày sinh nhật thật của Lăng Diệu chỉ có mấy người nhà và Hướng Lập Hiện biết, ở bên ngoài anh đều dùng ngày dương lịch.

Mà người trong nhà đều biết ngày âm lịch mới là mật khẩu của khóa cửa này.

Huống chi cho dù có thể đoán đúng mật khẩu thì người ngoài cũng không dám tự tiện vào nhà.

Chủ hộ của những ngôi nhà trong trang viên Ngự Thủy này không giàu cũng quý, vì trộm chút đồ mà khiến cả đời phải ăn cơm tù đúng là không đáng, bọn trộm cướp cũng rất tự giác tránh xa chỗ này.

Cho nên không thể nào là người ngoài tự tiên mở cửa đi vào.

Lăng Diệu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Có phải là Hướng Lập Hiên không cam lòng bị chúng ta bỏ rơi nên chạy tới nơi này không?”
Lê Hân Dư cũng cảm thấy như vậy, bèn yên tâm đẩy cửa ra.

Nhưng mà cảnh tượng trong phòng khách lại khiến cô sững sờ, người tự tiện mở cửa đi vào không phải là Hướng Lập Hiên mà là ba người nhà họ Lê.

Lê Khải Thiên, Viên Vũ ngồi trên sô pha, trước mặt hai người là hai ly trà nóng, bộ dụng cụ pha trà đó là do Hướng Lập Hiên tặng cho Lăng Diệu, anh ít khi lấy ra dùng.


Lê Nhã Trí mở ti vi, vừa ăn quà vặt vừa xem chương trình giải trí trên ti vi cười ha ha.

Bọn họ giống như xem mình là chủ nhân của ngôi nhà này, hoàn toàn không khách sáo chút nào.

Trong lòng Lê Hân Dư có cảm giác kỳ cục “Bố, mẹ sao lại tới đây?”
Lúc này ba người nhà họ mới phát hiện hai người bọn họ, Lê Khải Thiên lập tức đứng lên, vẻ mặt không thể ung dung giống lúc nãy nữa rồi.

Ti vi vẫn đang phát chương trình giải trí, tiếng nhạc ầm ĩ vẫn liên tục truyền ra nhưng Lê Nhã Trí đã ngưng cười, cô ta vẫn ngồi trên sô pha, nhìn Lăng Diệu và Lê Hân Dư đứng ngay cửa nở nụ cười u ám.

Người duy nhất cảm thấy không yên tâm là Viên Vũ, nhưng khi bà ta nhìn thấy trong tay Lăng Diệu đang xách mấy bọc đựng thức ăn, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Bà ta bước lên kéo tay Lê Hân Dư, cảm động nói: "Hân Dư thật đúng là hiểu lòng mẹ, con biết chúng ta đến nên cố ý mua thức ăn chuẩn bị làm cơm cho chúng ta đúng không? Mẹ thích ăn đồ ăn do Hân Dư làm nhất, rất ngon..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận