“Hân Dư, tôi muốn mượn cô ít tiền.”
Lê Ngưng hẹn Lê Hân Dư ra ngoài, trả lại túi xách mà cô để quên, sau đó cô ta do dự cả buổi mới chật vật nói ra câu này.
“Được, cô muốn mượn bao nhiêu, nếu tôi có.
Lê Hân Dư không hề nghĩ ngợi đã đồng ý.
“Tôi muốn mượn năm nghìn.” Lê Ngưng vô cùng xấu hổ, người quen ăn to nói lớn như cô lúc này lại lí nha lí nhí.
“Cô muốn chuyển khoản hay tiền mặt.
Nếu cô cần tiền mặt thì phải đi đến ngân hàng rút tiền với tôi.
Trên người tôi không có mang nhiều tiền mặt như vậy.”
Lê Ngưng suy nghĩ trong chốc lát, dứt khoát nói: “Tôi muốn tiền mặt.”
Cô căm giận nghĩ đến lúc đó cô sẽ lấy tiền này đập lên mặt Hướng Lập Hiên, đập xong thì chia tay, tránh cho Hướng Lập Hiên lúc nào cũng lấy tiền cơm lần đó ra nghiền ép cô.
“Có phải Hướng Lập Hiên bắt nạt cô, trả tiền lương thấp cho cô không?” Lê Hân Dư cảm thấy nghi ngờ.
Cô biết loại công tử ăn chơi như Hướng Lập Hiện này ra tay luôn rộng rãi, mấy người phụ nữ đi theo anh ta đều có thể kiếm chác được rất nhiều.
Lê Ngưng ở bên cạnh anh ta, sao có thể thiếu tiền được chứ? Đã vậy chỉ có vẻn vẹn năm ngàn.
“Anh ta đầu có cho tôi lĩnh lương, trái lại còn đào cái hố to bắt tôi làm công gán nợ, ngược lại càng nợ càng nhiều.
“Gán nợ? Cô nợ gì anh ta?” Lê Hân Dư mỉm cười hỏi.
Lê Ngưng vừa nghĩ tới Hướng Lập Hiên không biết xấu hổ kia thì đã tức giận bừng bừng nói ra mọi chuyện.
Hướng Lập Hiên rõ ràng là người có tiền, nhất định phải so đo với cô ta bữa cơm này sao?
Tính toán tiền cơm thì thôi, bởi vì cô ta thiếu nợ cho nên gán nợ là không sai, cô ta cũng đồng ý.
Nhưng anh ta còn đào hố cho cô ta nhảy vào, từ khi cô ta vì gán nợ mà làm trợ lý chịu trách nhiệm về cuộc sống riêng của anh ta, anh ta không chỉ bảo cô ta lái xe, giao cơm, mấy ngày trước càng quá đáng hơn, anh ta vứt luôn một cái quần cho cô giặt.
Lê Ngưng cũng đâu hiểu gì về chất liệu vải, cứ dựa theo cách giặt quần áo của cô mà giặt đồ cho Hướng Lập Hiên.
Kết quả sau khi phơi quần xong, thì quần của anh ta từ size XL đã trở thành size S.
Hướng Lập Hiên lại bảo cô ta đền tiền, cái quần này cũng đáng giá hơn hai mươi nghìn, nhưng vì đã mặc rồi nên giảm bớt cho cô ta, chỉ cần trả hai ngàn là được.
Nhưng mà hai ngàn cũng khiến cô đau thấu xương.
Mỗi ngày cô đều bị Hướng Lập Hiên làm tổn thời gian, không có cơ hội ra ngoài làm việc, phải ở bên cạnh anh ta hai tháng gán nợ, trả đủ tiền cơm mới được.
Nhưng mà số nợ này không thể nào trả hết được, Hướng Lập Hiên luôn bảo cô ta làm một số chuyện quá sức của cô ta, chỉ cần làm sai lại phải trừ tiền.
Ví dụ như lái xe đón anh ta tan tầm.
Anh ta không hề báo trước cho cô biết, càng sẽ không đúng thời gian, đúng địa điểm tan tầm để cho cô chuẩn bị.
Anh ta muốn làm gì thì làm, muốn lúc nào ra về thì ra về, chỉ là gọi điện thoại bảo cô đến đón, đã vậy chỉ cho cô mười lăm phút chuẩn bị.
Đến trễ thì trừ tiền lương, kéo dài thời gian gán nợ...!
Lê Ngưng ý thức sâu sắc được thay vì hao tổn thời gian với Hướng Lập Hiên còn không bằng mượn tiền đập vào mặt anh ta, để bản thân cô ta được giải thoát.
Lê Hân Dư nghe Lê Ngưng than phiền xong, trên mặt cô lộ ra nét cười: “Xem ra tính tình của Hướng Lập Hiên vẫn còn trẻ con, giống hệt học sinh tiểu học, thích ai thì bắt nạt người đó.
"Không phải đầu, không phải đâu, cô hiểu lầm rồi.” Lê Ngưng thấy Lê Hân Dư hiểu lầm, vội xua tay nói: “Hướng Lập Hiên đầu có thích tôi, người anh ta thích là….
Lê Ngưng bỗng nhiên ý thức được chuyện gì, kịp thời ngậm miệng: “Dù sao mỗi ngày anh ta đều tìm lý do mắng tôi, sỉ nhục tôi.
Không phải vì anh ta thích tôi mới đối xử với tôi như vậy.
Anh ta thích người khác, bởi vì tôi vạch trần tâm tư xấu xa của anh ta cho nên anh ta mới chơi khăm tôi như thế.”
Lê Ngưng nghiến răng nghiến lại gặn ra hai chữ “xấu xa”.
Tuy tình yêu không phân biệt đúng sai, nhưng yêu sai người vẫn khiến người ta buồn nôn.
Hân Dư không chỉ đã kết hôn mà cô ấy còn là vợ của bạn thân anh ta.
Sao Hướng Lập Hiên có thể không biết xấu hổ như thế chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...