Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát
Bởi vì sau khi gặp Diệu Thanh Mạn ở bệnh viện có nhắc tới Lê Nhã Trí cho nên Lê Hân Dư vẫn không yên lòng, muốn về nhà thăm cô ta xem sao.
Cho dù em gái cô ghét cô nhưng cũng phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Dù sao cũng là người một nhà, không thể trừng mắt lạnh lẽo với nhau, mãi mãi không lui tới được.
Hôm sau nhân lúc Lăng Diệu tới công ty, Lê Hân Dư lén lút trở về nhà họ Lê một chuyến.
Tại sao phải lén lút chứ?
Bởi vì từ sau khi Lê Nhã Trí giội nước bẩn lên người Lăng Diệu nói đứa bé là con của anh, thì Lăng Diệu tỏ ra cực kỳ ác cảm, cũng không cho một mình Lê Hân Dư trở về nhà nữa.
Cho nên lần này cô cũng chỉ có thể len lén trở về nhà.
Sau khi Lăng Diệu rời nhà vào lúc sáng sớm, cô vội đi thẳng tới nhà họ Lê.
Viên Vũ nhìn thấy cô trở về cũng vui mừng nhưng nghĩ tới chuyện ngày đó, nụ cười nhạt đi mấy phần, sợ giữa chị em hai người xảy ra hiềm khích.
Lê Hân Dư biết mẹ cô lo lắng cái gì, cô chủ động mở miệng nói: “Nhã Trí thế nào rồi? Khỏe hơn được chút nào chưa mẹ
Viên Vũ vừa nghe cô hỏi như vậy cũng yên tâm, bà biết con gái lớn Lê Hân Dư tính tình rất tốt, mãi mãi không thù dai với người nhà.
“Đỡ nhiều rồi, nhưng tâm trạng không tốt lắm.
“Vậy con đi thăm em ấy một chút” “Con bé vừa lúc có bạn học tới đây thăm, ba người các con cùng tâm sự với nhau đi.
Cũng khuyên nhủ Nhã Trí một chút, bảo nó nghĩ thông suốt, đừng cứ nhớ mãi Chủ tịch Lăng.
Cả nhà họ Lê, trừ Lê Hân Dư ra, ai cũng đều tin đứa bé trong bụng Lê Nhã Trí là của Lăng Diệu.
“Mẹ, đứa bé trong bụng Nhã Trí không phải là của Lăng Diệu “Nhã Trí không cần thiết phải lấy chuyện này để gạt.
Mẹ biết con là vợ trên danh nghĩa của Chủ tịch Lăng nhưng Nhã Trí là em gái của con.” “Con biết, nhưng con càng tin tưởng Nhã Trí chỉ là nhất thời tức giận, hờn dỗi nói vậy thôi.”
Viên Vũ nghe xong lời nói này thì không vui: “Cái đó là do tự con nói, nhưng trừ Chủ tịch Lăng ra, đứa bé trong bụng Lê Nhã Trí còn có thể là của ai được chứ?” “Bà câm miệng cho tôi!” Lê Khải Thiên vội vàng lao từ phòng làm việc xuống tát một cái lên mặt Viên Vũ: “Bà là người phụ nữ thiếu hiểu biết.
Mấy lời này có thể nói lung tung được sao? Chủ tịch Lăng nói đứa bé đó không phải là con của cậu ta thì chắc chắn không phải.
Lê Khải Thiên cảm thấy mình sắp bị bà vợ ngu ngốc và đứa con thiểu năng này hại chết mất rồi.
Vốn dĩ sau khi biết được việc kết hôn lúc trước là do ông ta gài bẫy, Lăng Diệu đã bất mãn với nhà họ Lê, bây giờ Lê Nhã Trí và Viên Vũ còn điếc không sợ súng gây ra những chuyện như thiêu thân lao đầu vào lửa như thế này.
Lăng Diệu đã rút một phần vốn để thị uy mà mấy kẻ ngu này lại còn tiếp tục náo loạn.
Bọn họ làm như vậy chỉ sẽ khiến tình cảnh của Lê Thị càng gặp khó khăn hơn mà thôi.
Viên Vũ bị chồng tát một cái, khóc tấm tức.
Lê Khải Thiên thấy thế cũng đau đầu, chỉ lên lầu nói với Lê Hân Dư: “Con lên lầu thăm em gái con đi, ba có chuyện muốn nói với mẹ con." “Dạ.
Lê Hân Dư gật đầu, xoay người lên lầu.
Lê Khải Thiên thấy cô đã đi xa, lúc này ông ta mới lỗi Viên Vũ vào phòng của bọn họ.
Lê Khải Thiên buồn bực nói tình hình cho Viên Vũ biết.
Ông ta chỉ vào bà ta mắng bà ta ngu ngốc: "Nhà họ Lê hoàn toàn chỉ là con kiến trong tay Lăng Diệu.
Cậu ta hoàn toàn không để ý gì tới nhà họ Lê, cậu ta chỉ để ý tới Lê Hân Dư “Vậy thì sao?” Viên Vũ không hiểu.
“Thế nào? Trong đầu bà đang chứa thứ gì chứ? Hai chị em cùng một chồng, nói ra êm tại lắm à? Bà không biết xấu hổ nhưng nhà họ Lăng thì cần mặt mũi.
“Nhưng mà Hân Dư không phải con của chúng ta, lần trước ông cũng đã nói sẽ công bố thân thể của Hân Dư mà."
Một khi Hân Dư không phải là chị ruột của Nhã Trí thì chuyện này nói ra ngoài cũng không khó nghe như vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...