Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng

Vẫn nhắm mắt, em xòe bàn tay ra để tôi nắm lấy. Rồi em nằm như thế trong khi tay chúng tôi luôn đan vào nhau. Một lúc sau, tôi thấy hơi thở em đều đều. Em đã ngủ. Tôi thích thú nhìn ngắm dáng vẻ em lúc này. Cho tôi nhìn hoài tôi cũng không thấy chán.
Tôi chợt phát hiện có một người đàn ông đang tiến về phía tôi. Ông ta cầm trên tay một tấm giấy gì đó. Phía sau lưng đeo một cái ống nhựa mà họa sỹ hay dùng để đựng tranh và một balô gì đó.
Ông ta đến trước mặt tôi, gật đầu và mỉm cười. Tôi cũng gật đầu và cười nhưng không thể đứng lên được. Tôi không muốn làm em thức giấc.
Ông ta đưa cho tôi thứ ông ta đang cầm trên tay. Đó là một bức tranh. Vẽ một cô gái đang nằm ngủ trên đùi một chàng trai. Đó chính là hai chúng tôi mà.
“Hai bạn đẹp lắm!” – Người đàn ông nói với tôi rồi mỉm cười. Sau đó ông trở lại hướng ông đã đến.
Tôi ngắm nghía bức vẽ trong tay. Thì ra trông hai chúng tôi hạnh phúc đến thế này. Khoảnh khắc hạnh phúc này sẽ sống bất tử trong bức tranh này. Và dù sau này có chuyện gì xảy ra thì khoảnh khắc hạnh phúc này sẽ còn mãi.
Hai mắt tôi bắt đầu cay xè. Tôi thật tệ khi đang ở bên em mà cứ không ngừng lo lắng về chuyện sau này. Nhưng tôi không thể ngừng suy nghĩ được. Olia là một kẻ đầy giã tâm. Sẽ không có chuyện hắn từ bỏ tham vọng trở thành vua thế giới bóng đêm. Tôi lại không thể giết hắn vì nếu như thế em sẽ chết. Nhưng nếu không giết hắn thì thế giới bóng đêm sẽ gặp nạn mất.

Em cựa mình và thở mạnh. Giật mình, tôi chớp chớp mắt thật nhanh để những giọt nước mặt còn chưa kịp chảy ra nhanh khô đi. Em ngồi dậy và vươn vai sảng khoái.
“Đó là gì vậy anh?” – Em hỏi khi nhìn thấy bức tranh tôi đang cầm trên tay.
Tôi không trả lời mà đưa bức tranh cho em xem. Sau một hồi nhìn chăm chú, hai mắt em sáng bừng lên khi nhận ra người được vẽ là em và tôi.
“Ai vẽ thế hả anh?” – Em hỏi tôi, gương mặt em không giấu nổi sự thích thú.
“Anh cũng không biết người ấy là ai nữa. Ông ta đưa cho anh rồi bỏ đi”
“Trông đẹp quá!” – Em reo lên.
“Trông chúng ta thật hạnh phúc phải không?” – Em nói nhưng mắt vẫn dán vào bức tranh.
Tôi không trả lời chỉ đưa tay xoa nhẹ gò má em.
“Chúng ta ăn một chút gì nhé!” – Tôi đề nghị.
Em đặt bức tranh xuống rồi lấy chiếc bánh sandwich đưa cho tôi. Tôi nghịch ngợm không đưa tay đón chiếc bánh mà há miệng ra đợi em đút cho ăn.
Chúng tôi cùng ăn và cũng trò chuyện rất vui. Cả hai đều hào hứng lên kế hoạch cho cuộc hẹn hò sau cho đến khi trời bắt đầu vào trưa và nắng gay gắt. Cả tôi và em đều nghĩ chúng tôi nên đi về.
Ra đến xe đạp thì em đột nhiên thả cái giỏ mây vào giỏ xe rồi kéo tôi tới chỗ vòi phun nước. Nhìn vào bên trong, tôi thấy có rất nhiều đồng xu ở dưới đáy hồ.

Em tìm cái gì đó trong túi rồi một lúc sau, em chìa ra cho tôi hai đồng xu còn rất mới.
“Nắm đồng xu trong tay rồi ước, sau đó ném nó xuống nước thì điều ước sẽ thành sự thật” – Em nói rồi ấn vào tay tôi một đồng xu.
Không để cho tôi kịp hỏi thêm, em lập tức nắm đồng xu bằng hai tay rồi nhắm chặt mắt miệng lẩm nhẩm. Nhìn em mới đáng yêu làm sao!
Tôi mỉm cười rồi cũng làm theo như em. Nhưng tôi thật sự chẳng biết ước gì cả. Nói đúng hơn là điều tôi muốn ước là điều không thể thực hiện.
“Mong sao sẽ có một lối thoát cho tôi và em” – Tôi nghĩ thầm rồi ném đồng xu xuống nước. Mở mắt ra thì em đã đang chăm chú nhìn tôi từ lúc nào.
“Anh ước gì thế?” – Em nhìn xoáy vào tôi bằng đôi mắt to tròn ánh lên vẻ thích thú. Nhanh thật nhanh, tôi cúi xuống hôn thật nhẹ lên môi em. Chỉ là một cái chạm môi thật nhẹ nhàng. Bị bất ngờ, em hơi thứ người ra một chút.
“Em hỏi anh ước gì mà” – Em chau mày nũng nịu.
“Thì anh vừa thực hiện điều ước của mình đó thôi” – Tôi véo mũi em.

Em cúi mặt mỉm cười ngượng ngùng, hai má bắt đầu ửng hồng. Tại sao em làm gì cũng đáng yêu thế này? Mỗi lần đôi gò má kia ửng hồng lên là một lần tim tôi đập rộn ràng.
Chợt em nhảy hẳn lên thành hồ nước, rồi giang hai tay hướng về phía tôi.
“Cõng em nhé!” – Em cười.
“Có nặng lắm không?” – Tôi làm bộ nhăn mặt hỏi em.
“Nặng cực kỳ!” – Em nheo mắt nhìn tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận