Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng

Phải đi chứ. Nhưng tôi sẽ buộc lòng mình phải nhớ tôi đang đi theo đồng bọn của Olia. Tôi cần phải chỉnh đốn lại mình.
Tôi ngồi bật dậy. Em vừa ra khỏi nhà. Tôi không thể dữ nổi bình tĩnh nữa. Bao nhiêu điều tôi vừa tự dặn lòng lập tức trở thành vô nghĩa. Lúc này tôi chỉ biết tôi nhớ em và muốn nhìn thấy em. Tôi tàng hình rồi bật tung đôi cánh bay ra ngoài theo đường cửa sổ. Tôi thậm chí không đủ kiên nhẫn để đi bộ xuống cầu thang như mọi khi.
Em đang đứng trước căn nhà hôm qua viên cảnh sát và cậu thanh niên đứng nói chuyện. Em muốn làm gì mà lại trở lại đây?
Cái dáng vẻ chuẩn bị săn mồi lại xuất hiện. Nhìn em còn đáng sợ hơn hôm qua rất nhiều. Trong đôi mắt rực đỏ kia là một sự thù hận tột cùng. Em nghiến răng giận dữ.
Tôi biết ma cà rồng trở nên rất đáng sợ khi săn mồi nhưng hình như cái vẻ đáng sợ của em lúc này hơi dư thừa. Em đâu cần phải tỏ ra căm phẫn như thế chứ.

Em nhảy bật lên và bám vào cửa sổ ngôi nhà ấy. Tiếng móng tay em cào vô cửa sổ rít lên chói tai.
Em nhảy bật lên cao hơn và dốc người nhìn xuống dưới. Nơi cánh cửa sổ em vừa bám, người thanh niên hôm qua mở cửa ló đầu ra.
Em lao nhanh từ trên cao xuống làm tôi giật mình. Xem chút nữa tôi lao đến đỡ em. Đúng là ngớ ngẩn! Em là ma cà rồng chứ đâu phải là một cô gái yếu đuối đang té từ trên cao xuống.
Em vụt qua chỗ người thanh niên đang nhìn quanh và kéo cậu ta ra khỏi cửa sổ. Em lao vun vút trong màn đêm mặc cho cậu thanh niên la hét và dãy dụa. Em quá nhanh nên chẳng ai nghe được tiếng hét của cậu thanh niên. Em nhảy qua nóc các tòa nhà cao tầng. Thả người thanh niên ra để cậu ta rơi xuống rồi lại lao vút đến kéo cậu ta lên. Gương mặt người thanh niên trắng bệch vì sợ hãi trong khi gương mặt em hoàn toàn lạnh lùng vô cảm.

Đây là người con gái mà tôi để ý sao? Sao em là một cô gái như thế chứ? Tôi đang rất giận. Dù tôi biết là vô lí nhưng tôi thấy giận em vô cùng.
Người thanh niên thôi la lối vùng vẫy. Cậu ta sợ quá nên đã ngất đi. Có lẽ cậu ta còn chưa biết điều gì đang xảy ra với mình.
Em dừng lại và ném cậu ta xuống sân thượng của một tòa cao ốc sau đó em đứng im nhìn cậu ta. Dường như em đang toan tính sẽ làm gì tiếp theo.
Em cầm ngón chân cái của cậu ta và siết nhẹ. Tiếng gãy giòn dã vang lên. Người con trai đang ngất bị cơn đau bất ngờ làm choàng tỉnh. Cậu ta la lên kinh hãi một phần vì ngón chân vừa gãy. Một phần vì gương mặt em lúc này. Tôi cá là trong đêm tối thế này cậu ta chỉ nhìn thấy đôi mắt đỏ của em và ánh trắng từ 2 răng nanh thôi.
Nhìn gương mặt đang sợ hãi của cậu thanh niên, em nhếch môi tạo thành một nụ cười nửa miệng khinh bỉ. Tay em chạm đến ngón trỏ bên cạnh ngón cái chân vừa gãy của cậu ta. Tiếng xương vỡ vụn lại vang lên cùng tiếng gào đau đớn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận