Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng

Chap 3: Khu rừng linh hồn
Tôi lắng nghe thật kĩ những gì Oma nói rồi nhanh chóng rời khỏi. Em đang rất đau đớn, tôi phải đến đó thật nhanh. Bên ngoài trời đã tối và có sấm chớp phía đằng đông. Bầu trời đang sục sôi như tâm trạng của tôi lúc này. Hãy đợi tôi nhé! Tôi sẽ đến cứu em.
Một con chim đại bàng bay đến và bay song song với tôi một cách cố ý. Đó chính là Felix, hắn đi theo tôi làm gì? Ngăn cản tôi sao? Cũng đúng, tôi đi rồi thì sẽ không còn ai bảo vệ thế giới bóng đêm.
“Ngươi muốn gì hả Felix” – Tôi hỏi bằng giọng thách thức.
Vì đang trong hình dáng động vật, Felix không thể trả lời tôi. Nhưng có lẽ hắn hiểu được điều tôi đang nghĩ, hắn từ từ bay chậm lại và bay ở phía sau tôi. Hắn muốn tiễn tôi à?
Tôi không có ý định cắt đuôi Felix, chỉ vì tôi muốn đến cứu em thật nhanh nên tăng tốc. Sau một hồi cố gắng nhưng không thể bắt kịp tôi, hắn thôi không đi theo tôi nữa.

Tôi bay nhanh theo hướng mà Oma chỉ, hắn nói rằng bay theo hướng này tôi sẽ đến được cổng vào khu rừng linh hồn – nơi mặt trời không bao giờ có thể chiếu sáng – Góc U Linh.
Một phần trong tôi đang rất nghi ngờ hắn. Trái đất luôn xoay quanh mặt trời, làm gì có nơi nào mặt trời không bao giờ có thể chạm đến. Hơn nữa trái đất hình cầu, làm gì có cái góc nào. Nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, việc gì Oma phải lừa tôi. Hắn không dám làm điều đó đâu.
Áp xuất không khí bắt đầu thay đổi rất nhanh, những cơn gió cũng thổi theo một hướng kì lạ. Nó tốc rất mạnh từ dưới đất và bay thẳng đứng lên trời. Lực hút của trái đất không còn tồn tại trong khi lực ép đang đè nặng lên đôi cánh của tôi. Tôi cảm thấy mình di chuyển có phần khó khăn hơn. Có lẽ đây là lí do con người không ai biết đến nơi này.
Phía xa xa, có một vòng xoáy đen hiện rõ trên bầu trời và những tia sét giăng ngang bủa dọc trên miệng của nó.
Có lẽ Oma nói thật (nếu thứ tôi đang thấy đúng là Góc U Linh). Trước mặt tôi là một cảnh trước giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Nước biển theo những cột nhỏ đang chảy ngược lên trời. Làm cách nào nó có thể chảy như thế? Bầu trời nơi này mang một màu tím đậm u ám và lạnh lẽo. Nhưng nó làm tôi nhớ đến em. Hoa tử đinh hương cũng màu tím, một màu tím thủy chung.
Tôi từ từ bay cao lên để đến gần cái hố đen kia. Phải rất cố gắng tôi mới có thể đến gần nó vì có một lực không hề nhỏ đang đẩy ngược tôi xuống.

Khi chỉ còn cách hố đen khoảng một mét thì đột nhiêu những dải dài như tua mực màu đen tủa ra và cuốn lấy tôi rồi lôi tôi vào vòng xoáy. Điều cuối cùng tôi cảm nhận được là cảm giác đau đớn từ trong sương tủy chạy khắp người khi tôi đi xuyên qua những tia sét.
Tôi mở mắt ra và thầy mình đang nằm trên cát. Hình như tôi đã ngất đi. Đây là đâu nhỉ? Nó khá giống với một sa mạc. Không! Chính xác thì nó là một sa mạc. Rõ ràng kêu là “rừng” mà tôi có thấy bóng dáng cái cây nào đâu.
Tôi bay lên cao để quan sát bên dưới nhưng điều duy nhất tôi thấy là những cồn cát giống hệt nhau trùng trùng điệp điệp. Bên trên đầu tôi vẫn là bầu trời tím buồn lạnh lẽo. Tôi cảm thấy nhớ em hơn bao giờ hết.
Bay thật lâu nhưng tôi chỉ thấy cát là cát. Hoặc là cái sa mạc này dài vô tận, hoặc là tôi đã quay lại điểm xuất phát.
Tôi không biết mình đã quanh quẩn trong cái sa mạc khốn kiếp này bao lâu nhưng theo cảm nhận của tôi thì nó khá lâu. Tôi chậm một phút là em đau thêm một phút. Tôi phải cố gắng hơn mới được.
Thêm một khoảng thời gian không hề ngắn và đáp lại sự khẩn trương của tôi là con số không. Nỗi tuyệt vọng đang dần nhấn chìm tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui