Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng
Oma không nói thêm lời nào nữa. Hắn im lặng và chờ đợi. Tuy nhiên tôi có thể cảm nhận rõ sự lo lắng và sợ hãi ở nơi hắn.
Tôi phải làm thế nào đây? Làm thế nào mới đúng đây?
Người của thế giới bóng đêm, tộc phù thủy và sắp tới sẽ là cả thế giới này sẽ phải hi sinh vì sự ích kỉ của tôi. Vì tình yêu của tôi.
Họ sẽ phải mất mạng vì tôi. Làm sao tôi có thể đền lại mạng sống cho họ được chứ?
Họ không đáng phải chịu những điều này. Tất cả chỉ tại tôi mà ra. Vì tôi mà ra.
“Dragon! Hãy đi và cứu thế giới bóng đêm và cả thế giới này nữa!” – Giọng nói của em vang lên làm tôi giật mình. Em về từ lúc nào mà tôi không thể phát hiện ra thế này? Em đã nghe hết rồi sao.
“Anh…”
Tôi thật chẳng biết phải nói gì với em.
“Đừng vì một mình em mà bắt mọi người phải chịu những điều họ không đáng phải chịu” – Em bước từng bước chậm rãi lại gần tôi hơn và nắm lấy tay tôi. Đôi mắt em ánh lên sự kiên quyết.
“Em biết cả rồi sao?” – Tôi nhìn em nghi hoặc.
“Em biết hết rồi. Dù hôn mê nhưng em hoàn toàn có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của anh và cô gái kia”
“Anh xin lỗi!”
“Anh làm gì sai mà phải xin lỗi?”
“Anh… không thể bảo vệ được em” – Tôi nói thật nhỏ để giọng nói của mình không vỡ òa.
“Đi đi anh! Hãy giết Olia đi! Làm sao chúng ta có thể hạnh phúc khi bao nhiêu người chết vì chúng ta chứ?” – Em siết chặt tay tôi hơn và nhìn tôi thật hiền.
Tôi kéo em vào lòng mình và ôm ghì lấy em thật chặt, thật lâu.
“Anh yêu em” – Tôi thì thào vào tai em.
“Em cũng yêu anh” – Em siết chặt vòng ôm hơn và hôn thật nhẹ lên môi tôi.
Cố ngăn cơn đau đang bóp nát trái tim, tôi buông em ra và đi cùng với Oma.
Em tiễn tôi ra tới cổng và cứ đứng đó nhìn tôi.
Quay đi được vài bước, tôi thấy chân mình đang chạy ngược lại chỗ em. Tôi ôm lấy em và hôn em một cách gấp gáp. Sau nụ hôn rất sâu ấy, tôi ôm em thật chặt.
“Đi đi anh!” – Em đẩy tôi ra và nhìn thẳng vào mặt tôi, một cái nhìn mà có lẽ một ngàn, một vạn năm nữa tôi cũng không bao giờ quên.
Lần này tôi quay đi và cố gắng hết sức để không quay đầu lại. Gương mặt tôi đã bị nước mắt làm ướt hoàn toàn. Có lẽ ở phía sau, em cũng đang khóc.
Tôi phải từ bỏ em thật rồi!
Tôi phải từ bỏ em!
Phải từ bỏ em!
Từ bỏ em!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...