Uất Trì Điệp mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng phát hiện mình vẫn còn lương tâm, nàng không có nói những lời trong lòng ra, Uất Trì Điệp trực tiếp đem chồng thư tịch nàng đang cầm nhét vào trong lòng Liễu La Y, Liễu La Y lùi hai bước, suýt chút không ôm chắc.
"Ngươi cẩn thận một chút, đây là những đồ độc hiếm khó có được đó.
Trở về tìm một nơi an toàn giấu chúng vào, vạn lần đừng để Uất Trì Li thấy.
Có thể học hỏi được cái gì, ngươi xem liền sẽ biết" – Uất Trì Điệp xung động chớp mắt nhìn Liễu La Y.
"Đã là đồ quý vì sao không cho An Ca xem" – Liễu La Y cũng đâu ngốc, nàng bèn muốn mở ra xem thử thì bị Uất Trì Điệp đè lại cánh tay.
Mắt Uất Trì Điệp đảo tới đảo lui, nhanh trí nảy ra ý tưởng, khẳng định nói: "Ngươi còn thích Uất Trì Li không?"
Liễu La Y dừng lại động tác, mặt đỏ cả lên.
Uất Trì Điệp vươn tay mảnh khảnh chạm vào lông mày của Liễu La Y, sau đó kéo nàng ấy đi bộ chậm rãi dọc theo hành lang, vừa đi vừa nói: "Thế hai ngươi tiến triển như thế nào rồi?".
Liễu La Y lắc đầu, rũ mắt xuống.
"Bổn công chúa nhìn liền biết, ngươi và Uất Trì Li da mặt đều mỏng, rõ ràng là chỉ cách nhau một tầng mạn che thế mà không xuyên thủng được.
Tiểu Liễu nhi, thật ra chuyện này thành hay bại phải xem ở ngươi, muội muội của ta tuy có vẻ lớn gan, nhưng theo quan sát mấy ngày qua của ta, nàng kinh sợ đến muốn mệnh, chỉ cần ngươi không nói, nàng đến ngay cả thừa nhận thích ngươi cũng không dám".
"Nhưng, ta không cảm thấy công chú đối với ta có ý" – Liễu La Y nhỏ giọng nói, ánh mắt có vẻ lo lắng.
Uất Trì Điệp nhìn Liễu La Y, lắc đầu rèn sắc không thành thép, nàng đột nhiên dừng bước chân, thu lại nụ cười, chân thành nói: "Nếu như thật không thích ngươi hà tất phải hao phí tâm trí thay ngươi cứu Liễu đại nhân như thế?".
"Nàng nói ta là bằng hữu của nàng, nàng đối với bằng hữu đều như vậy" – Liễu La Y nói.
"Ta phi, từ nhỏ đến lớn nàng làm gì có kiểu bằng hữu như vậy.
Tuy bây giờ tính cách nàng thay đổi rồi, nhưng tình cảm nàng dành cho ngươi tuyệt đối không đơn giản chỉ là bằng bè đâu" – Uất Trì Điệp thở dài "Khi nàng nhìn ngươi, có ánh sáng trong mắt nàng".
Liễu La Y nghe xong lông mi run lên, nàng cầm lòng không đậu nắm chặt lòng bàn tay.
"Được rồi, ta nói nhiều như vậy, tiếp theo, ngươi cứ trở về từ từ suy nghĩ.
Nhớ kỹ giúp ta giấu kho báu này đi!" – Uất Trì Điệp dừng bước, vẫy tay chào tạm biệt Liễu La Y.
Liễu La Y mơ hồ gật đầu, sau đó dùng hai tay ôm lấy đống thư tịch, đi một vòng từ hành lang quay trở về.
Uất Trì Điệp đứng một mình tại chỗ, nàng vặn eo, động tác yêu kiều phủi phủi bụi rơi trên người xuống, chững chạc đàng hoàng nói: "Ai, thật làm người khác sốt ruột".
"Công chúa vì ai sốt ruột" – Sau lưng truyền đến giọng nói, Uất Trì Điệp bị dọa một trận, vội nhảy qua ôm lấy cây cột.
Nàng quay lại nhìn mắng một câu: "Ngươi sao giống tên trộm vậy, muốn hù chết bổn công chúa phải không".
An Ca đã thay một thân hắc y, khuôn mặt được tẩy rửa sạch sẽ, nàng rủ bỏ lớp vải bố trên người mới nhìn ra thân hình nàng cao gầy.
Lúc này An Ca rũ mắt xuống mới thấy lông mi nàng đen, mảnh, dài, lông mày cao vút, môi hồng phấn nộn, khuôn mặt quả trứng nhìn thập phần ôn hòa, nhưng khi nàng nâng mắt bèn thêm vài phần ác liệt.
An Ca đứng im không động đậy, nàng đưa tay đỡ Uất Trì Điệp đang ôm cây cột.
"Chờ, chờ đã, ngươi lùi lại" – Uất Trì Điệp nhìn chầm chầm An Ca.
An Ca nhìn nàng ấy một cái song lùi lại vài bước.
"Lùi nữa!" – Uất Trì Điệp cao giọng nói.
An Ca lại lùi thêm hai bước, còn lùi nữa sẽ đụng hồ nước, sau đó nàng ngẩng mắt nói: "Công chúa, đủ chưa".
Uất Trì Điệp bĩu môi, tiếp tục ôm cây cột không chịu xuống: "Không đủ, lùi tiếp đi".
An Ca mặt không biểu tình lùi lại chút nữa, nửa bàn chân gần như đã khỏi mặt đất, Uất Trì Điệp nhìn thấy cơ hội này, đột nhiên nàng nhanh chạy tới phía trước, đẩy mạnh vai An Ca một cái, sau đó co chân chạy đi.
Váy đỏ đung đưa, trong nháy mắt đã không thấy thân ảnh đâu.
An Ca bị Uất Trì Điệp dùng lực đẩy như vậy, cả người đều ngã về phía sau, nàng hờ hững mở rộng hai tay, hạ chân nhịp lên mặt hồ một cái, cả người bay ngược về vững chắc ổn định trên mặt đất.
Giống như đã sớm quen với điều này rồi.
An Ca vươn tay sờ sờ nơi mà Uất Trì Điệp mới chạm qua, biểu cảm trên khuôn mặt thoáng cái thả lỏng.
- ----------------------------------------------
Đồng thời lúc này, Liễu La Y đang đóng cửa phòng mình lại, sau đó nàng cẩn thận từng li từng tí đặt đống thư tịch lên giường.
"Đại công chúa bảo phải cất đi..." – Nàng tự mình lẩm bẩm, tiếp đến tìm chỗ có thể cất giấu những thứ này, xoay qua xoay lại vài vòng, cuối cùng quyết định cất vào cái tủ gỗ lim dưới chân giường.
Nàng mở tủ ra, đồ vật trong đó leng keng rớt ra ngoài, nàng sửng sờ, lúc này mới ý thức cái tủ này là của Uất Trì Li tặng cho nàng.
Nhưng do đồ của nàng không nhiều, không cần tủ để cất đồ, bèn chưa có mở cái tủ này ra lần nào.
Chỉ nhìn thấy mọi thứ bên trong đều là quần áo, có cả bột nước đến bút mực, mọi thứ đều hoàn chỉnh.
Thứ vừa mới rớt ra là nghiên mực, nghiên mực màu vàng nhạt có khắc một cành liễu nhỏ trên đó.
Liễu La Y cầm lên xem thử, bất giác nở nụ cười.
Nàng cầm nghiên mực ôm vào lòng, đặt nó xuống bàn, sau đó nàng đem những thứ trong tủ để lên bàn theo, song nàng mới để những thư tịch kia vào trong, rồi đóng tủ lại.
Liễu La Y ngồi trên giường, trên tay ngây ngẩn cầm nghiên mực, nhưng ánh mắt không khỏi nhìn về phía tủ.
Nhìn thử, sau cưỡng ép đầu quay sang hướng khác, nhưng lại quay lại nhìn, sau đó lại quay sang hướng khác.
Cuối cùng, nàng hít một hơi thật sâu, nhảy khỏi giường, sải bước đến chỗ cái tủ lấy ra một cuốn thư tịch, sau đó trở lại giường, co chân vào trong một gốc, chậm rãi mở nó ra.
Trước khi mở trang đầu tiên, Liễu La Y liền vùi mình vào trong chăn bông, với khuôn mặt đỏ bừng đắp kín đầu của mình.
Nàng biết, đồ mà đại công chúa đưa tuyệt đối không phải là thứ gì đó đứng đắng.
Trên trang đầu tiên, nội dung toàn là hình ảnh, nhiều không kể xiết.
Qua một hồi, Liễu La Y mới lật từ trang đầu sang trang thứ hai, ngay sau đó mặt nàng càng đỏ hơn, càng vùi sâu vào chăn bông hơn.
Tóm lại, nàng quấn quýt lăn qua lộn lại một tiếng đồng hồ, mới xem được có một nửa quyển thư tịch, nhưng bây giờ lại không xem nổi nữa, nhịn không được có loại kích động muốn đốt nó đi, nàng lại quay lại nhét nó vào lại trong tủ.
Phải một lúc sau, mặt Liễu La Y mới hồi phục như bình thường.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cửa đột nhiên bị đẩy ra, trong tay Uất Trì Li cầm theo hộp đồ ăn, nhẹ nhàng bước vào, nàng ngẩng đầu nhìn Liễu La Y đang ngồi trên giường, nàng bị dọa sợ đến nổi dừng lại bước chân.
Sau đó Uất Trì Li thở phào: "Trời sắp tối rồi, vì sao không đốt đèn, ta còn tưởng ngươi ngủ rồi chứ".
Sau khi Uất Trì Li đi vào, nàng mang theo không khí thanh mát từ bên ngoài, làm cho căn phòng đang oi bức càng thêm tươi mới, khi ngọn lửa lóe lên, ánh nến chiếu sáng cả căn phòng tối om.
Liễu La Y đưa tay lên sờ mặt mình, xác định không có cái gì bất thường, lúc này nàng mới từ trên giường bước xuống, nói dối: "Ta, ta mới tỉnh dậy".
"Nhất định là hôm qua ngươi mệt lắm đi, nhìn nè, hôm nay đích thân ta xuống bếp, làm vài món ngon cho ngươi" – Uất Trì Li lắc lắc hộp đồ ăn trong tay, trên mặt nở nụ cười.
Liễu La Y trong mắt không che dấu được kinh ngạc: "Công chúa còn biết nấu ăn?".
"Coi thường ta.
Có cái gì mà bổn công chúa không biết đâu, chẳng qua là không có chỗ để dùng thôi" – Uất Trì Li mở hộp đồ ăn ra, ân cần đặt đồ ăn đến trước mặt Liễu La Y, sau đó nàng kéo ghế để nàng ấy ngồi xuống, hay tay đặt trên bàn, ánh mắt chớp chớp "Ngươi thử xem, ngon hay không ngon?".
Liễu La Y bị bộ dạng như thế này của Uất Trì Li chọc cười, nàng cố gắng kềm lại, cầm lấy đôi đũa gấp đồ ăn cho vào miệng, nhướng nhẹ lông mày, lập tức gật đầu.
"Ăn ngon" – Nàng nói.
"Nếu ngon thì ăn nhiều một chút, ngươi ốm như thế này, phải bồi bổ nhiều hơn mới được" – Uất Trì Li nhận được lời khen càng cười rực rỡ hơn.
Nhân lúc Liễu La Y đang ăn cơm, Uất Trì Li đi dạo khắp phòng nàng ấy, nàng thu dọn quần áo trên bàn, quay mặt sang hỏi: "Đây không phải là quần áo ta mua cho ngươi sao, chúng đều được đặt trong cái tủ kia, hôm nay vì sao muốn lấy ra thế?".
Liễu La Y suýt chút bị sặc, nàng vội nhấp một ngụm nước, cố gắng bình tĩnh trả lời: "Hôm nay ta dọn dẹp một hồi, cho nên mới đặt những món đồ đó để sang một bên".
Uất Trì Li gật đầu: "Vậy ta giúp ngươi sắp xếp lại cho".
Thấy Uất Trì Li cầm quần áo đi lại cái tủ kia, Liễu La Y vội vàng đỡ bàn ho khan, Uất Trì Li thấy thế thì vọt tới như mũi tên vỗ vỗ vào lưng Liễu La Y, giúp nàng ấy nhuận khí, sau đó lo lắng nói: "Làm sao vậy tiểu Liễu nhi? Bị nghẹn phải không?"
Liễu La Y đỏ mặt đứng thẳng dậy, lắc đầu, nàng túm lấy quần áo đặt ở trên giường, nói: "Ta không sao, công chúa cứ ngồi là được rồi, ta tự mình thu thập".
Uất Trì Li thở phào, lau mồ hôi: "Dọa ta sợ chết khiếp, không sao là tốt rồi.
Không có việc gì, dọn dẹp phòng ta vẫn biết làm mà".
Nói xong, Uất Trì Li lại đi đến cái tủ.
Trong lòng Liễu La Y lo lắng, nàng không khống chế tốt âm lượng, lớn tiếng kêu lên: "UẤT TRÌ LI!".
Uất Trì Li bị Liễu La Y dọa giật mình, hơi lảo đảo, song nàng liền đứng im không dám động, Uất Trì Li kì quái nhìn Liễu La Y, hoàn toàn ngẩn ngơ.
"Tiểu, tiểu Liễu nhi?" – Uất Trì Li hỏi.
"Ngồi xuống!" – Liễu La Y thanh âm rất lớn, rất có sức lực.
Uất Trì Li chớp chớp mắt, nghe lời ngồi xuống, sau đó nhìn Liễu La Y ngấu nghiến ăn hết đồ ăn, tiếp đó nàng ấy lau sạch miệng, lại ngửa đầu uống cạn một chung trà, rồi đặt xuống bàn một cái "rầm".
Song nàng lấy đà bước đến đứng trước mặt Uất Trì Li, không nói lời nào, chân Liễu La Y liền có chút nhũn ra.
Nàng nhìn vào mắt Uất Trì Li, ngửi hương cỏ thơm trên người nàng, nhưng không biết phải nói cái gì.
Ánh nến lập lòe, chiếu cả căn phòng tạo nên một bầu không khí mơ màng, ánh mắt của Liễu La Y thập phần quyến luyến, nàng cắn chặt khớp hàm, cảm thấy viền mắt mình lại đỏ lên, trong lòng thầm nhắc nhở bản thân, thành bại hay không đều ở một lần hành động này.
Uất Trì Li cũng cảm thấy trái tim mình đập loạn xạ, đầu quả tim có những xung động kì lạ, đặc biệt là Liễu La Y bây giờ, đôi mắt nàng ấy ần ận nước dịu dàng, bờ vai run run, lông mày đẹp giống như tranh vẽ, đôi môi vốn đỏ hồng không biết vì sao càng thêm đỏ.
Làm cho người khác...!rất muốn hôn lên.
Uất Trì Li đè trái tim đang đập nhanh, thở hổn hển rồi đột ngột đứng lên, khéo léo đến gần Liễu La Y vòng sang bên cạnh nàng ấy, nhưng ngạc nhiên thay Uất Trì Li không hoàn toàn chạm vào người Liễu La Y, nàng lùi ra, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi căn phòng này, để bản thân được yên tịnh một lúc.
Để gió đêm dằn xuống kích động trong lòng nàng.
Liễu La Y không dám tin nhìn bước chân Uất Trì Li lùi ra, hai tay nàng rủ xuống, viền mắt nhanh chóng đầy nước mắt, thi nhau chảy xuống, nhỏ xuống váy nàng.
Không thể bỏ cuộc ngay lúc này, Liễu La Y, nàng tự nói với bản thân.
Bất luận làm cái gì, nàng đều muốn thử giữ Uất Trì Li lại, cho dù phải trả giá tất cả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...