Hậu Tinh Thần Biến

"Mấy vị, có thể ngồi chỗ này thật là vinh hạnh của Triển mỗ, ta gọi là Triển Tử Phong, chẳng biết mấy vị xưng hô thế nào?". Triển Tử Phong cười cười, bãn lãnh biến sắc mặt cũng là không nhỏ, trong lòng mặc dù kinh hoảng cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài.

Tôn Ngộ Không căn bản không để ý tới hắn, chú tâm uống rượu, một hồi sau rượu trên bàn đều bị hắn uống hết, lại đón tiếp vò rượu khác từ lão bản trong điếm.

La Băng cũng không để ý tới người này, ngồi im lặng thắc mắc không biết tại sao Hồng Quân dẫn mình đến gặp tên này, thoạt nhìn thôi cũng làm cho người ta chán ghét.

"Ta gọi là Hồng Quân!" Hồng Quân mỉm cười, chỉ có hắn trả lời Triển Tử Phong.

"Triển Tử Phong ra mắt Hồng huynh!" Triển Tử Phong cũng không vì thái độ La Băng cùng Tôn Ngộ Không mà có chút tức giận, phảng phất chỉ có thể thầm trách bọn họ thô thiển, tiếp tục cùng Hồng Quân nói chuyện.

"Triển huynh là người ở không gian nào?" Hồng Quân cười cười, lấy một vò rượu từ Tôn Ngộ Không, rót La Băng một chén, Triển Tử Phong một chén.


"Tử Phong nguyên lai là tại Phật La Đà giới, còn Hồng huynh?"

Phật La Đà giới, một không gian chỉ có tu phật cùng tu tiên, tại Lâm Mông vũ trụ, cùng bọn Hồng Quân mà nói, cũng là một nửa đồng hương.

"Ta là Tiên ma yêu giới!" Đối với không gian của mình Hồng Quân cũng không có giấu diếm, La Băng chính là Ma giới, Tôn Ngộ Không đã sống lâu tại Tiên ma yêu giới, Hồng Quân sinh ra từ thần giới, bất quá Tần Vũ là người của tiên ma yêu giới phi thăng lên, nên có thể nói đó cũng là quê hương của mình.

"Tiên ma yêu giới ta cũng có nghe nói qua, có biết được một người cũng ở tiên ma yêu giới!".

"Ồ! Người ngươi biết là ai?" Nghe Triển Tử Phong nói hắn cũng biết người tiên ma yêu giới, Hồng Quân lập tức có hứng thú, Tôn Ngộ Không đang uống rượu nghe xong cũng dừng lại chú ý tới.

"Người ta biết bây giờ không có ở trong thành, hắn gọi là Hách Liên, là người tu ma, tám tấp ma đế!" Triển Tử Phong mỉm cười nói ra, Hách Liên cũng từng là đối tượng hắn muốn thu nạp, chỉ tiếc Hách Liên cũng là tám cấp nên đối với Triển Tử Phong chuyện đó rất khó.

Tôn Ngộ Không lại tiếp tục uống rượu, Hồng Quân có chút thất vọng, Hách Liên ma đế, cả tên cũng chưa từng nghe qua. Bất quá nếu cũng là người tiên ma yêu giới, sau này có thể từ hắn mà hỏi.

"Triển huynh, hôm nay ngươi đi gặp người khác hình như không quá thuận lợi a!" Hồng Quân vừa uống xong chén rượu, lại rót thêm một chén, đột nhiên nói.

Triển Tử Phong trong lòng giật nảy mình, chuyện đi gặp Liễu Nhất Minh không có nói cho ai, hơn nữa trên đường về cẩn thận quan sát vốn không thấy ai theo dõi hắn. Hắn không biết được thần thức Hồng Quân có thể bao phủ một phạm vi cực lớn, tiên thức của tiên đế bình thường cũng chỉ là nhiều hơn trăm thước mà thôi.


"Hồng huynh có ý muốn nói gì, ta không rõ?" Triển Tử Phong xấu hổ cười cười, đồng thời chú ý trong tửu lâu, tự hỏi một khi phát sinh ra xung đột chính mình làm cách nào để đào thoát hoặc là cầu cứu người khác.

"Triễn huynh không phải đi chiêu lãm người nọ thành thuộc hạ sao? Kết quả nhân gia tìm được hai người tám cấp tiên đế bảo tiêu, khiến Triển huynh không thể làm gì được, chẳng lẽ ta nói sai rồi sao?" Hồng Quân đặt chén rượu trong tay xuống bàn, nhẹ nhàng xoay xoay. Vừa rồi trong khi uống rượu, Hồng Quân đã bày chung quanh mấy người một cái ba cấp khốn trận, người bên ngoài căn bản không thể nhìn được bên trong phát sinh chuyện gì, bị trận pháp mê hoặc chỉ nhìn thấy huyễn cảnh Triển Tử Phong một mình ngồi uống rượu, ngày cả ba người Hồng Quân cũng không thấy được.

Tới thần nhân cảnh giới, Hồng Quân đã có thể bố xuất mấy trận pháp ba cấp, nơi này không cần sát trận, mê huyễn khốn trận này chính là thích hợp.

"Xin hỏi một chút, Hồng huynh như thế nào biết được?" Triển Tử Phong nhẹ hạ thân mình về phía trước, dưới chân tạo thành tư thế sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.

"Cha chả, hỏi ngươi thì ngươi trả lời, còn nói nhảm!" Tôn Ngộ Không đột nhiên đập mạnh vò rượu, ánh mắt căm tức nhìn Triển Tử Phong, để cho hắn một trận kinh ngạc. Bạn đang đọc truyện được tại

"Con mắt màu vàng!"


Triển Tử Phong giật mình vì con mắt của Tôn Ngộ Không, người tới nơi này con mắt đều chỉ có thể thả ra hôi quang, mà con mắt màu vàng như Tôn Ngộ Không chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

"Còn không nói, lão Tôn ta một bổng đập nát đầu ngươi" Tôn Ngộ Không thấy hắn trừng mắt nhìn mình mà không nói lời nào, nhất thời nộ hỏa, xuất ra kim bổng, trên kim bổng tỏa ra hơi thở thần khí, để cho Triển Tử Phong liếc mắt là có thể nhận thấy.

"Thần khí!" Triển Tử Phong kêu sợ hãi ra khỏi miệng, lại nhìn người trong tửu lâu đi đi lại lại, nói chuyện phiếm, phảng phất cũng không thấy hắn tồn tại.

Tôn Ngộ Không phát hỏa thị uy cũng chủ ý của Hồng Quân, đối với việc thu nạp người như Triển Tử Phong, chỉ có thể thị uy, đồng thời còn muốn làm cho hắn hoàn toàn phục tùng mới được. Mang theo La Băng chính là bởi vì việc này.

"Các ngươi, các ngươi rốt cuộc là ai?" Triển Tử Phong cũng đã biết ba người này là cố ý tìm mình, bọn họ có thần khí, chính mình lên tiếng kêu cứu hiển nhiên người trong tửu lâu cũng không biết, dám chắc là bọn họ đã âm thầm thi triển một loại phương pháp che mắt người khác rồi, hôm nay khủng sợ là dữ nhiều lành ít.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui