Trở về khách sạn, Hồng Quân gục đầu buồn bã, uống rượu cũng không quên được nỗi buồn, ngược lại càng làm cho hắn trở nên sầu muộn hơn. Mấy ngày nay, không lúc nào mà Hồng Quân không nhớ đến Phụ thân, phụ mẫu, Tần Tư, Cổ bàn, Ngộ Không, Phượng Hi…không biết bọn họ giờ này thế nào, có lẽ khó mà chấp nhận được với cái chết của mình.
-------- ---------- ------
Vô dang không gian, chín tầng thượng – tầng thứ 9. Sauk hi bị dòng suối màu xám hút vào khi tỉnh lại Tần Tư đã thấy mình có mặt ở không gian này. Mênh mênh mang mang chỉ một màu xám khiến cho Tần Tư có một cảm giác bất an, hắn vốn dĩ lĩnh ngộ được hai không gian pháp tắc là Lâm Mông không gian và Tần Mông không gian nhưng ở đây hai không gian pháp tắc đó đều trở nên vô nghĩa, giờ này thì cũng như bắt đầu lại từ đầu.
Trong không gian mênh mông này, Tần Tư tiếp tục lại lĩnh ngộ lại không gian pháp tắc, nhưng so với hai không gian kia thì hắn cảm thấy lĩnh ngộ không gian pháp tắc ở đây khó khăn hơn nhiều, đã lĩnh ngộ hơn một ngàn năm qua nhưng hắn cũng không có tiến triển gì. Không có không gian pháp tắc có nghĩa là không thể thuấn di, thời gian qua hắn chỉ còn biết phi hành trên đại lục rộng mênh mông này. Thần thức của hắn có thể vươn rất xa nhưng căn bản hắn không phát hiện ra bất kỳ người nào ngoài mình.
Liên tục hướng tới một phương hướng phi hành tới hơn một ngàn năm, Tần Tư vẫn như trước không hề phát hiện lấy một bóng người. Cũng không tìm thấy đệ đệ Tần Sương của mình..có lẽ ở nơi này hắn là người duy nhất.
Tần Tư chỉ còn biết phi hành nhanh nhất, thần thức vươn xa nhất hi vọng tìm được một người nào đó, vấn đề nan giải hắn muốn biết …đây là địa phương nào?
Cách Tần Tư ba ngàn dặm ở hướng đông nam, trong một tiểu sơn cốc có một người phụ nữ thần thức đang gắt gao theo dõi Tần tư phi hành. Người phụ nữ này khẽ cau mày, mặc dù bà ta chưa nói ra câu gì hay Tần Tư chưa nói ra câu gì nhưng lại đem lại cho bà ta một cảm giác thân thuộc.
Một thời gian qua, người đàn bà cuối cùng quyết định đứng dậy, biến mất khỏi sơn cốc rồi xuất hiện phía sau Tần Tư.Nếu Hồng Quân và Tần Tư thấy cảnh đó thì sẽ đều miệng chữ o mà kêu lên: "thuấn di".
"Là ai?"
Đang phi hành đột nhiên Tần Tư quay lại, thần thức của hắn căn bản không phát hiện ra có người nhưng chỉ dựa vào trực giác hắn đã phát hiện ra có người, một người phụ nữ đứng phía sau hắn.
" Thu Mi nãi nãi", Tần Tư kêu to một tiếng. Tiếng kêu kỳ quái hướng phía người phụ nữ kia bay tới. Tần Tư không thể nghĩ tới tại nơi này có thể gặp được Tả Thu Mi
Người phụ nữa kia bỗng nhíu mày, một cỗ lực lượng chắn không cho Tần Tư tới gần nghi hoặc nhìn người trẻ tuổi xa lạ này.
" Thu Mi nãi nãi, con là Tiểu Tư…ngài ngài làm sao vậy?" Tần Tư thấy Tả Thu Mi ngăn trở thì thập phần nghi hoặc, không thể giải thích được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
" Người trẻ tuổi, ngươi…là ai? Như thế nào mà biết tên của ta?Còn nữa, sao ngươi gọi ta là..nãi nãi?"
Tả Thu Mi này rõ ràng không nhận ra Tần Tư, vẫn duy trì khoảng cách với hắn.
" Thu Mi nãi nãi, sao bà cũng tới đây? Con là tiểu Tư mà, con chính là con trai của Tần Vũ và Khương Lập, bà quên rồi sao?" Tần Tư lớn tiếng hô, đi mãi mới gặp được một người quen, thế mà người quen còn hỏi hắn là ai, hắn không kỳ lạ mới là điều …kỳ lạ.
" Khương Lập? Chính là phiêu tuyết thành KHương Lập?" Tả Thu Mi cau mày tiếp tục hỏi.
" Phiêu Tuyết thành? Mẹ con đích xác trước kia ở phiêu Tuyết thành, nhưng từ khi thành thân với cha con là tần Vũ thì ở lại Tử Huyền phủ. Được rồi, vậy Thu Mi nãi nãi rời khỏi Tử Huyền Phủ khi nào vậy? Nơi này là đâu? Khương Lan ông nội đâu?"
Tần Tư liên tục hỏi đến mấy vấn đề, về sự cổ quái của nơi này, ngay cả Tả Thu Mi cũng không nhận ra bộ dáng của hắn khiến hắn lại càng cảm thấy kỳ quái hơn.
"Khương Lan?" Tả Thu Mi đang phiêu dật trên không liền hồi tưởng về quá khứ, chỉ tiếc là bây giờ Âm – Dương xa cách không còn cơ hội để thấy lại Khương Lan nữa.
" Đúng vậy, chính là KHương Lan ông nội, không phải là hai người vẫn ở tại Tử Huyền Phủ sao?"
" Tử Huyền Phủ? Đó là nơi nào? Ta chưa từng đi qua nơi đó, Khương Lan…ông ta không không có ở đây sao?"Tả Thu Mi đột nhiên kích động hẳn lên, ôm chầm lấy Tần Tư lớn tiếng hỏi.
" Thu Mi nãi nãi, ngài đừng kích động, hơn một ngàn năm trước ta đã rời khỏi Tử Huyền Phủ, không phải lúc đó ngài cùng Khương Lan ông nội cũng có mặt ở đó, giờ này ngài bảo không biết Tử huyền phủ?" Tần Tư thấy rất kỳ quái, liền cẩn thận quan sát kỹ càng hơn thì phát hiện Tả Thu Mi này có một chút gì đó khác biệt với Tả Thu Mi ở Tử Huyền Phủ.
" Nơi này là thế giới của người chết, Tử Huyền Phủ là nơi nào? Ta chưa từng đi qua, còn Khương Lan đã mấy ngạn vạn ức năm qua ta chưa từng gặp qua ông ta" Thu Mi thở dài nói với Tần Tư.
"Thế giới của người chết? Mấy vạn ức năm?" Tần Tư rõ ràng bị dòng suối màu xám cuốn vào đây, rõ ràng hắn cảm thấy mình không có cảm giác đã chết đi… giờ đột nhiên nghe nói như vậy,…aizz khó trách…khó trách.
" Thu Mi nãi nãi, ngài nói ngài đã chết mấy ngàn vạn ức năm, thế còn Tả Thu Mi kia..?" Tần Tư cảm thấy không ổn, ngữ khí có chút run rẩy, tâm trạng rõ ràng đang rất bối rối.
" Không sai, Ta – Tả Thu Mi đã chết mấy ngàn vạn ức năm, ngươi vừa nói Tử Huyền phủ, ta cùng Khương Lan ở tại Tử Huyền Phủ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Tả Thu Mi gật đầu, mấy ngàn vạn ức năm trước, sau khi chết đi, nàng đã ở không gian này chuyên tâm nghiên cứu không gian pháp tắc, hiện giờ nàng cũng chính là một vị thần vương.
" Không đúng, không đúng…tuyệt đối không có khả năng…Thu Mi nãi nãi, ngài còn hay cùng tiểu Tư nói giỡn, như thế nào mà ngài đã chết mấy ngàn vạn ức năm…không có khả năng mà…ngài rõ ràng là do cha ta làm sống lại mà…." Tần Tư mạnh mẽ lắc đầu, không ngừng lùi về phía sau biểu hiện không thể chấp nhận được sự thật này.
" Người trẻ tuổi, ngươi nên tỉnh táo một chút…Ngươi là nhi tử của Lập nhi, khó trách ta với ngươi có cảm giác thân thuộc, quả thật ta đã chết, ngươi cũng chết chỉ có Thần vương cấp bậc mới có thể tới được nơi này." Tả thu Mi giải thích cho Tần Tư hiểu, lúc trước nàng mới tới đây cũng giống như Tần Tư hiện nay, mọi thứ đều mơ mơ hồ hồ.
" KHông, ta không có chết,…ta chỉ bị Tiểu Sương biến thành dòng suối màu xám rồi bị hút vào đây…như thế nào có thể chết được? Chân linh của ta vẫn còn, ta không có chết…" Tần Tư hoảng sợ hô lớn, không ngừng quay cuồng, hỏa nguyên linh châu cũng bị hắn khởi động, chỉ trong nháy mắt mặt đất phía bên dưới đã biến thàng một cái hố to.
" Hồng Mông linh bảo, ngươi như thế nào mà lại có Hồng Mông linh bảo?" Tả Thu Mi kinh ngạc, vì Thần vương khi chết đi không có khả năng mang theo được Hồng Mông linh bảo, kiện linh bảo từ tay Tần Tư bay ra đích xác là một kiện Hồng Mông linh bảo.
" Đây chính là một viên linh châu do Lâm mông cho Tần Tư từ khi hắn còn bé. " ta không có chết mà, sao lại tới đây?" Tần Tư nói xong lại lôi ra một vài món linh bảo của mình, hắn vô pháp tin tưởng mình đã chết. Khi hắn bị hút vào thì thần trí vẫn còn tỉnh táo chứ không giống Hồng Quân bị hôn mê.
" Ngươi đừng kích động, hãy hoa phá da tay cho ta xem" Tả Thu Mi cũng không thể lý giải như thế nào, chỉ còn cách là nhìn màu máu mới biết được thực sự đã chết hay chưa.
Tần Tư ngay lập tức rạch một đường sâu trên tay mình, một dòng máu đỏ từ miệng vết thương từ từ chảy ra, màu máu đỏ tươi thật khác biệt với màu máu của những người ở đây.
" Là màu đỏ, ngươi quả thật không chết, kỳ quái…kỳ quái..ngươi không chết sao lại có mặt ở đây?"Màu máu của Tần Tư đã chứng thực phán đoán của hắn, hắn chỉ đi theo Hồng Quân vào trong không gian này chứ thực sự thì chưa có chết.
" Thu Mi nãi nãi, ngài tin ta chưa? Ta thực sự không chết mà, ta còn sống" Tần Tư chỉ vào miệng vết thương, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng cảm giác của hắn không có gì là giống cảm giác của người chết, không hề khó chịu một chút nào.
" Ngươi là người đầu tiên là người còn sống mà đến chỗ này, thật sự kỳ quái, trước hết hãy tìm một chỗ nào ngươi nói cho ta nghe chuyện của ngươi, biết đâu ta có thể góp ý gì đó" Tả Thu Mi rất nghi hoặc nhìn Tần Tư, người sống thì làm sao có thể đến đây được? Nhưng chỗ này cũng không phải chỗ có thể đứng nói chuyện được. Ngay lập tức nàng mang theo Tần Tư thuấn di về hạp cốc của mình. Truyện Tiên Hiệp
Trong sơn cốc, Tần Tư kể một mạch chuyện của mình bao gồm cả chuyện Tần Vũ cha mình khai sáng cả một không gian mới, lợi dụng tính mạng chi lực cứu sống lại Tả Thu Mi…tất cả đều nói lại cho Tả Thu Mi nghe.
Nghe Tần Tư nói xong đã lâu nhưng Tả Thu Mi vẫn không nói gì, nàng không phải là không tin Tần Tư mà những điều này trong một lúc nàng khó mà tiêu hóa được, ngoài kia cũng có một Tả Thu Mi cùng Khương Lan sinh sống…
" Thu Mi, vị tiểu huynh đệ này là ai? Trông lạ quá, chắc là người mới phải không?Đã hơn một ngàn năm rồi, Tiểu huynh đệ là ngươi phi thăng hay đã là Thần vương?"
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một âm thanh sang sảng, âm thanh vừa nghe thì đã thấy một người trẻ tuổi xuất hiện ngay bên cạnh Tả Thu Mi nhìn Tần Tư cười cười.
" Tuyết Hành, nó là nhi tử của Lập Nhi tên là Tần Tư." Tả Thu Mi mỉm cười nhìn người trước mặt giới thiệu, người trung niên này chính là người cùng chết với Tả Thu Mi – Tuyết Hành thần vương.
" Nhi tử của Lập nhân? Vậy nhi tử của nha đầu đã trở thành Thần vương rồi, thật là tiếc à…thời gian trước cũng là một Thần vương, giờ này…Lập Nhân cùng phu quân nó chắc hẳn giờ này ở Thần giới lợi hại lắm nhỉ…chắc nha đầu đó đã trở thành Tánh mạng thần vương rồi." Tuyết Hành mỉm cười nói, nhiều ngàn năm trước khi Thần vương thiên tôn sơn phủ xuống, rất nhiều Thần Vương bị chết, có nhiều Thần vương mà Tuyết Hành cũng biết, trong đó có thần vương của Chu gia, và kể cả Lôi Phạt thiên tôn cũng ở chỗ này.
" Tuyết Hành, hắn không phải là đã chết, mà…còn sống tới đây." Tả Thu Mi hướng Tuyết Hành thần vương nói, đối với vấn đề của Tần Tư, nàng có nghĩ thế nào cũng không ra.
" Còn sống tới đây? A Mi, nàng đừng có nói giỡn chứ?" Tuyết Hành cả kinh, nơi này chính là nơi của những thần vương bị chết đi, căn bản không thể nào có một Thần vương còn sống mà tiến tới, khó trách tại sao ông ta lại kinh ngạc như vậy.
" Muội có lúc nào nói giỡn với huynh chưa? Muội đã thấy qua màu máu của hắn, quả thật là màu đỏ, không giống như mày xám của máu chúng ta."
Tả Thu Mi có chút trừng mắt nhìn Tuyết Hành thần vương, năm đó Tuyết Hành thần vương cùng Tánh mạng thần vương Tả Thu Mi bị bát đại thánh hoàng ám hại, hai người hơn một ngàn ức năm sau khi chết liền kết làm đạo lữ (vợ chồng). Đối với Khương Lan, con tim của Tả Thu Mi cũng đã chết, hai thế giới khác nhau, làm sao có thể gặp được chứ?
" Xin lỗi, A Mi, ta không phải không tin nàng mà..chuyện này thật khó để khiến người khác có thể tin được" Tuyết Hành trông thấy Tả Thu Mi có vẻ mất hứng thì lập tức thấp giọng nói. Mấy ngàn vạn ức năm qua, Tuyết Hành đối với Tả Thu Mi rất tốt, hơn nữa đối với ông ta chuyện mình chết đi trước kia trong lòng không hề có một tia oán hận, nếu không cùng chết với Tả Thu Mi thì giờ này làm sao hai người người ở cùng một chỗ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...