" Tiên Ma Yêu giới? Các ngươi là người của Tiên Ma Yêu giới?" Tu La đế quân xoay người lại nói.
" Bệ hạ, ngài đã nghe qua Tiên Ma Yêu giới?" Cổ bàn vội vàng hỏi lại, nghe ngữ khí của Tu La đế quân như vậy, có khả năng hắn cũng biết đến Ma giới của Tiên Ma yêu giới.
" Không sai, ta cũng biết Tiên Ma Yêu giới kia, đó là một địa phương phi thường hỗn loạn" Tu La đế quân đột nhiên biến mất, xuất hiện trên ghế cao quay về phía bọn Hồng Quân nói.
Trong lòng Hồng Quân cũng thở dài nhẹ nhõm, ở chỗ này trốn vào Hồng Quân hành phủ coi bộ cũng không ổn. Khi phi thăng Thần giới thì sẽ thế nào? Liệu Hồng Quân hành phủ có chịu được lực công kích của Hồng Mông linh bảo trong tay La Binh hay không? Không ai có thể biết, nên khi nghe cách nói chuyện của Tu La đế quân và thái độ của hắn, mọi người ai cũng thở ra một hơi.
" Các ngươi tuy không phải là người của Tu La Ma giới nhưng Tôn Ngộ Không đã lập được không ít đại công cho Tu la ma giới, ta cũng không làm khó các ngươi, nhưng mà…các ngươi sau này phải ở lại Tu La tinh, Hỏa Huyền tinh, không được trở về Tiên Ma Yêu giới"
Tu la đế quân cũng không truyền thân phận của ba người Hồng Quân ra ngoài, chỉ là hủy bỏ thân phận tướng quân của Ngộ Không, đưa ra yêu cầu rằng nếu như Tu La ma giới đại chiến với Cương thi nhất tộc thì ba người nhất định phải tham gia trợ giúp cho quân đội.
Sau một hồi nói chuyện với Tu La đế quân, Tu La đế quân vì bọ họ mà cấp cho họ một nơi để sống, Hồng Quân ba người trở thành trợ thủ đắc lực cho ông ta, một loại trợ thủ cao cấp.
Với cuộc sống ở nơi nào thì ba người đều không để ý tới, Âu Dương Thành so với Hỏa Nguyên tinh còn tốt hơn nhiều, chỉ có điều Tu La đế quân hạn chế bớt hành động của họ, chỉ có điều này làm cho Ngộ Không không được thỏai mái, chỉ trong vòng một tháng, Ngộ Không đã liên tiếp bảy lần chống lại các cao thủ đế cấp của Âu Dương Thành.
Một tháng trôi qua là một tháng Âu Dương Phạm đau đầu, Âu Dương Thiến không ngừng thúc dục lão, yêu cầu Tôn Ngộ Không đến tận cửa để xin lỗi nàng. Đã ba lần Âu Dương Phạm phái cao thủ đế cấp đi tìm Ngộ Không, cũng chính là ba lần các cao thủ kia bị Tôn Ngộ Không đánh, đối với Ngộ Không, các cao thủ kia chính là đối tượng cho hắn rèn luyện. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Cuối cùng, Âu Dương Phạm phải hạ mình đi tìm Tôn Ngộ Không.
" Ngộ Không, mặc dù ngươi bây giờ không còn thân phận là tướng quân, nhưng ta tin tưởng một khi có đại chiến nổ ra, nhất định một lần nữa bệ hạ sẽ khôi phục lại chức cho ngươi, không chừng còn phong ngươi làm Nguyên sóai…hắc hắc"
Trong phủ đệ của ba người, Âu Dương Phạm đang vừa nói vừa cười a a, nhưng trong lòng thì đang tìm cách làm thế nào để Ngộ Không xin lỗi Âu Dương Thiến (do trong phần convert này cô Âu Dương này lại được dịch là Âu Dương Tình, nên từ đây bachmi sẽ chuyển hẳn thành Âu Dương Tình, tên này nghe còn hay hơn cái tên Âu Dương Thiến, nghe cái tên phát ớn).
" Âu Dương lão đầu, thân phận cái gì thì ta cũng không quan tâm, chỉ cần có người đánh nhau với ta là được" Ngộ Không ha ha cười, mời Âu Dương Phạm uống rượu, nhưng cách uống của hắn thì chỉ để nhìn mà thôi.
" Ngộ Không, cách nói chuyện đó là không được, cách nói như vậy là vô lễ với Âu Dương Nguyên soái" Hồng Quân trừng mắt nhìn Ngộ Không, cười ha ha rồi quay sang Âu Dương Phạm nói:" Âu Dương Nguyên soái, xin người đừng để ý, Ngộ Không chỉ là tính tử dã điểm (ý nói tính tình lỗ mãng) chứ thực ra là không có ý gì đâu.
Âu Dương Phạm cười khổ hai tiếng, tính tình lỗ mãng đâu phải một ít, Âu Dương Phạm đã sớm lĩnh giáo qua "một chút lỗ mãng" này rồi. Ngay tại chiến trường, cái tên Ngộ Không chết bầm này cũng gọi lão là " Âu Dương lão đầu" mặc kệ là như thế nào cũng không chịu gọi khác đi, thậm chí có dùng quân pháp thì hắn vẫn chứng nào tật nấy, suốt ngày " Âu Dương lão đầu này, Âu Dương lão đầu nọ…"
" Hết cách, nhưng tính cách này của hắn lão phu cũng cảm thấy thích" Âu Dương Phạm cười hắc hắc hai tiếng, lập tức lại nói " Ngộ Không, lão phu ba lần cho người đi tìm ngươi, ngươi đều không đi, lần này tự mình lão phu tới tìm ngươi, ngươi có ý kiến gì không?"
" Nếu lão bồi luyện cho ta một ngày, ta sẽ đi" Tôn Ngộ Không đặt một vò rượu xuống, thở ra toàn mùi rượu nhìn chằm chằm Âu Dương Phạm nói.
" Bồi Ngộ Không luyện một ngày?" ADP có chút hối hận vì đã hứa với Âu Dương Tình là sẽ đưa Ngộ Không tới tận cửa để xin lỗi nàng. Tôn Ngộ Không mặc dù chỉ là lục cấp ma đế nhưng bãn lĩnh của hắn thì thất cấp ma đế so ra còn không bằng. Âu Dương Phạm có thể thắng được Tôn Ngộ Không nhưng lão cũng phải bỏ ra không ít công phu.
Lo lắng một hồi, ADP quyết định cắn răng xuống nước đáp ứng " Ngộ Không, ta đáp ứng với ngươi chuyện này không khó, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một chuyện"
" Không phải là ta đáp ứng rồi sao? Có chuyện gì nữa đây?"
" Ngươi chừng nào thì có thể đáp ứng đây?" ADP nhìn Ngộ Không và nói với giọng rất nghi ngờ.
" Ta không phải là đáp ứng lão là đi đến một nơi nào đó sao? Còn có yêu cầu gì nữa đây?"
" Là ngươi nói đó nha" ADP mở to hai mắt nhìn, lão vạn lần không nghĩ được mình lại phải xuống nước đi cầu xin một tên gia hỏa như Ngộ Không, mà kết quả như thế nào thì lão cũng bị mất mặt.
" Ngộ Không, Âu Dương Nguyên soái đã đáp ứng như vậy, ngươi phải cảm thấy cảm kích mới phải, còn phải hỏi chuyện này chuyện nọ?" Cổ Bàn cùng Hồng Quân nhìn điệu bộ của ADP thì cười thầm, nhìn lão Nguyên Soái này có vẻ rất mong muốn nhờ cậy Ngộ Không, trong khi Ngộ Không thì sao? Một tên gia hỏa chỉ biết suốt ngày uống rượu, đánh nhau, luyện côn…có cái gì mà nhờ được hắn đây?
Ba ngày sau, Ngộ Không hài lòng ra về. Bát cấp ma đế quả nhiên không tầm thường, Ngộ Không đánh với ADP cả ngày, cuối cùng thua dưới thần khí của ADP nhưng thực tế thì ADP tu vi cao hơn Tôn Ngộ Không một chút.
ADP cuối cùng cũng hối hận vì đã đấu với Tôn Ngộ Không, đã sớm biết Ngộ Không là tên khó gặm, thế nhưng không ngờ lại khó gặm hơn lão nghĩ, nếu Âu Dương Phạm Không ở phút cuối phải tung ra thần khí thì cuối cùng ai thắng ai thua cũng còn chưa biết được. Đánh xong trận này, ADP tòan thân đau ê ẩm mấy ngày liền, sau này cứ nghe đến chuyện bồi luyện cho Tôn Ngộ Không, lão lại giật mình thon thót, cứ như là nhớ về những ngày khủng khiếp nhất của mình.
" Cái gì?...Muốn ta tới xin lỗi tên tiểu nha đầu kia, lão đừng có mơ" Ngộ Không lớn tiếng hô, rượu cũng không uống nữa,nhảy dựng lên.
Sau khi bồi luyện cho Tôn Ngộ Không vài ngày, ADP quay trở lại nơi ở của bọn Hồng Quân, lần này lão trở lại để nhắc nhở " yêu cầu" của mình mấy ngày trước. Âu Dương Tình đối với Ngộ Không là một ả đáng ghét, nhắc đến yêu cầu này thái độ phản ứng của Tôn Ngộ Không còn kinh khủng hơn lão nghĩ. Nhất thời ADP không biết nói gì cho phải.
" Ngộ Không, nếu ngươi đáp ứng yêu cầu của Nguyên soái, ta nghĩ ngươi sẽ làm được, với lại ngày đó chúng ta ở đó làm việc không đúng, chỉ là xin lỗi thôi mà, không sao đâu". Hồng Quân vội vàng khuyên bảo Tôn Ngộ Không, hắn cũng không muốn làm cho ADP xấu hổ
" Không đi, không đi, đến xin lỗi con nha đầu kia, thà giết ta đi còn sướng hơn" Tôn Ngộ Không trong đầu đang nghĩ trăm phương ngàn kế, mắt đảo liên tục, chỉ muốn nhanh chóng tìm ra cách để thoái thác yêu cầu này.
" Ngộ Không, ngươi không đi không được à nha, trước đây ngươi không hỏi yêu cầu cho rõ ràng, giờ thì chỉ có tự mình trách mình thôi" Cổ Bàn cười cười, nhìn Ngộ Không nói.
" Không, nói kiểu gì ta cũng không đi, ta là đại nam nhân mà phải đi xin lỗi Tiểu nha đầu đó, còn ra thể thống gì nữa, thật mất mặt Mỹ Hầu Vương ta" Tôn Ngộ Không lấy lý do cự tuyệt, tạm thời trước mắt chỉ biết nói ra danh tiếng của mình trước kia để kéo dài thời gian.
" Ngộ Không, ngươi không muốn ta cho Nhị thúc biết ngươi là người không giữ chữ tín với người khác chứ?" Hồng Quân truyền âm nhắc nhở Ngộ Không, lại còn nhắc tới Hầu Phí. Tôn Ngộ Không thấy đầu mình như nặng xuống, ai nói hắn cũng có thể không nghe nhưng đặc biệt là Hầu Phí, chỉ là Hầu Phí nói thì nhất định hắn phải nghe. Hầu phí đã từng nói qua, phải đặc biệt giữ chữ tín.
Cuối cùng đã có giao kèo với ADP, ba ngày sau Hồng Quân sẽ mang theo Ngộ Không và Cổ Bàn tới Âu Dương Phủ, Tôn Ngộ Không sẽ trước mặt Âu Dương Tình xin Lỗi, còn Cổ Bàn cũng có hành động thất thố nên cũng phải xin lỗi Mộ Dung Tuyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...