Lá Tử kỳ này xem ra là bảo vật xuất chúng của lão nhân, trên mặt cờ có khắc ấn đồ đằng phức tạp khó hiểu, nhìn dường như đơn giản, mà lại như ẩn chứa hỗn độn khí vô cùng vô tận, cực kỳ huyền diệu. Trong nháy mắt từ trong nó, Tần Vũ liền cảm giác được thấu phát ra một cỗ lực lượng áp chế hình thành từ vật chất hỗn độn, sau một lúc quan sát, mới phát hiện lá Tử kỳ này cũng là từ vật chất hỗn độn tích xúc lại mà thành, nhưng trình độ nắm giữ thủ pháp cùng với từng chi tiết lại vượt qua Tần Vũ rất xa.
Có thể vận dụng vật chất hỗn độn để luyện hóa linh bảo thuần thục như thế, không khỏi làm Tần Vũ có chút kinh ngạc, hơn nữa nguyên liệu sử dụng để chế luyện Tử kỳ cũng là những vật liệu kỳ dị quý giá chưa từng thấy qua. Đương nhiên, lực lượng phát ra của Tử kỳ này so với Hỗn Độn kiếm do chính mình rèn luyện cũng mạnh hơn nhiều, một khi đã như vậy, Tần Vũ đơn giản là dùng Lục đạo Luân Hồi hủy diệt linh hồn lạc ấn trên Tử kỳ kia, biến thành Hỗn Độn linh bảo của mình.
"Tình nhi, chúng ta vào trong hang động này xem thử, có lẽ còn có điều kỳ thú đó!" Tần Vũ cười nói. Tiểu nha đầu cũng mắt sáng rỡ lên, ôm Hô Lỗ thân ảnh chợt lóe biến vào trong, chờ đến khi vào bên trong hang động, lại làm cho nàng hoàn toàn kinh ngạc đến ngẩn người.
Xem ra, đây chính là "bách bảo quật" của lão nhân kia, Tử Cực Tinh sứ giả hao công tổn sức ngàn vạn năm đã tích góp từng món bảo vật một, hiện giờ toàn bộ đều cất giữ tại nơi này!
Tuy rằng cửa vào không lớn, nhưng bên trong lại là một mảnh thế giới khác, phạm vi đến trăm trượng, cực kỳ rộng lớn, hơn nữa bày biện đủ loại linh bảo tiên dược, nếu lấy cấp độ phẩm chất để nhận định, tuy rằng trong hang động bảo vật toàn bộ đều là hạ phẩm Hỗn Độn linh bảo, nhưng cũng là cực kỳ hiếm có. Tiểu nha đầu hưng phấn phóng vọt vào, những Hỗn Độn linh bảo này bài trí hỗn loạn ảm đạm không có màu sắc rực rỡ, Hô Lỗ cũng không chút khách khí, như gió cuốn mây tan nuốt chửng tiên đan linh dược.
Các hạ phẩm Hỗn Độn linh bảo này Tần Vũ dĩ nhiên không để vào trong mắt, với lĩnh ngộ về vật chất hỗn độn của ông hiện tại nếu muốn chế tạo ra hạ phẩm Hỗn Độn linh bảo cũng không phải là việc khó, nhưng Tử kỳ trong tay lấy được từ lão nhân cũng là trung phẩm Hỗn Độn linh bảo, so với cả đống đồ vật này còn trân quý hơn rất nhiều.
Lúc này, Tần Vũ lâm vào trong trầm tư suy nghĩ, xem ra phiến tinh vực này chính là ở trong Tà Thần giới theo như lời lão nhân kia trước khi chết đã nói, mà Tà Thần giới ắt phải là một tinh vực càng rộng lớn hơn. Nghĩ đến đây, Tần Vũ không khỏi có chút sợ hãi than thầm, có năng lực ở trong thế giới hỗn độn mở ra một cái tinh vực thế này đã là cực kỳ khó khăn, mà nếu như mở ra một lĩnh vực mênh mông rộng lớn hơn, vậy cái lực lượng đó đúng là không thể tưởng tượng nỗi.
Lão nhân kia là Tử Cực Tinh sứ giả, giờ đã giết chết hắn chỉ sợ sẽ khiến cho Tà Thần giới chú ý. Mà nơi này lại là thế giới hỗn độn, không những Tần Vũ ở nơi này bị hạn chế, cho dù tùy tiện gặp phải một tên cao thủ có thể là vượt qua đẳng cấp Thần Vương, thêm vào đó dựa vào lĩnh ngộ với vật chất hỗn độn, muốn tiêu diệt chính mình cũng không phải là việc khó.
Nghĩ đến đây, Tần Vũ không khỏi cảm khái nói:
"Hừ!… Nơi này quá mức nguy hiểm, mà ta trước mắt lại không có năng lực phá vỡ hỗn độn. Có điều chỗ này ngược lại để bế quan tu luyện thật là một địa phương tốt, nếu có thể ở trong này bế quan, hiểu được thời gian hỗn độn kia hẳn là sẽ tiến bộ rất nhanh. Quên đi, trước tiên phải quay về Hồng Mông vũ trụ mới an toàn."
Hiện tại, Tần Vũ dự định mang theo nha đầu trở lại Hồng Mông vũ trụ, sau đó qua một thời gian lại đến nơi này, nếu Tà Thần giới không có phát hiện, như vậy ông sẽ có thể ở trong này tiến hành bế quan tu luyện để đột phá cảnh giới cao hơn, với lại ở trong Hỗn Độn giới, cảm ngộ về hỗn độn đương nhiên phải nhanh hơn gấp mấy lần so với Hồng Mông vũ trụ.
"Tình nhi, dùng Đồng hoàn đem những bảo vật này thu hồi đi, chúng ta phải quay về."
Tiểu nha đầu vẻ mặt lộ dáng không vừa lòng, chu cái miệng nhỏ nhắn nói lầm bầm:
"Như thế nào nhanh như vậy đã đi a, ta còn tính chiếm thêm vài cái tinh cầu nữa, chúng nhất định có nhiều bảo vật hơn." Tần Vũ mỉm cười:
"Yên tâm đi, qua vài ngày ta lại mang ngươi đến là được rồi, có điều bây giờ chúng ta phải trở về."
Nha đầu cũng rất nghe lời Tần Vũ, mặc dù có chút không cam chịu, nhưng vẫn gật gật đầu, sau đó đem bảo vật trong hang động thu gom sạch sẽ không chừa lại gì, theo Tần Vũ quay về Hồng Mông vũ trụ.
Bảo vật chứa trong "bách bảo quật" này thực chất rất phức tạp, xem ra Tử Cực Tinh sứ giả hiển nhiên đã phí rất nhiều tâm huyết. Tiện tay mà làm, tất cả đều là hạ phẩm Hỗn Độn linh bảo, phòng ngự cùng tấn công đều có, nhưng phần nhiều là chưa tế luyện xong, nhưng thủ pháp của nó lại làm cho Tần Vũ nhìn thấy mà thầm than không bằng, nếu nghiền ngẫm nghiên cứu kỹ càng một thời gian, cô đọng tế luyện ra trung phẩm Hỗn Độn linh bảo cũng không phải là không thể.
Lần này tiến vào Hỗn Độn giới, có chút đáng tiếc chính là không có hoàn toàn hiểu được trong Hỗn Độn giới này rốt cuộc được người ta phát triển thành cái bộ dáng gì.
Lúc này tự trong lòng hiểu rõ, nếu chưa biết cặn kẻ các thế lực phân bố tại đây, lần sau quay lại tốt nhất là nên phòng bị cẩn thận.
Xé tách hư không, Tần Vũ một lần nữa dùng Lục đạo Luân Hồi về lại Hồng Mông vũ trụ, nhưng hình như tiểu nha đầu cũng chưa muốn trở về Tử Huyền phủ, trên đường đi tỏ vẻ không được tự nhiên lắm.
"Cha mẹ thân sinh của ngươi thường ngày đều đối xử với ngươi rất nghiêm khắc phải không?" Tần Vũ hỏi.
Tiểu nha đầu gắng sức gật gật đầu:
"Bọn họ cứ ép buộc ta tu tu luyện luyện không ngừng, giống như phản đối lại nhất định là bị phá sản không bằng, ta vì không muốn tranh cãi với bọn họ, cho nên thường xuyên bỏ trốn, lão cha cũng vì vậy mà bị mẫu thân trách cứ suốt ngày."
Tần Vũ cười khổ một tiếng, không nghĩ tới Tình nhi sau khi chuyển thế không hề giữ lại cái tính tình thuần khiết như lúc ở Thiên Thần giới, ngược lại biến đổi thành ngang ngược đanh đá như thế, nhưng số mệnh của nàng cùng với Tần Vũ vẫn thắt chặt vào nhau, đây là chuyện thực tế không có cách nào phủ nhận.
Nha đầu cúi đầu, có chút thương hại nhìn Hô Lỗ, nói: "Khi trở về nhất định sẽ bị bọn họ quở trách, ta hay là đem Hô Lỗ trả về Miêu nhi tinh đi, nếu không bị phạt càng thêm nghiêm trọng."
"Cái này thật ra không cần, yên tâm đi, có ta ở đây, bọn họ tuyệt đối không dám trách cứ ngươi." Tần Vũ ra vẻ thần bí nói, còn nha đầu lại hơi nghi hoặc nhíu nhíu mày:
"Vì cái gì?"
"Bởi vì ta tự có biện pháp, ngươi đừng hỏi trước, trở về sẽ biết."
Về tới Hồng Mông vũ trụ, hạn chế của tiếp xúc cũng tự nhiên như không, bất cứ pháp tắc nào ở nơi này Tần Vũ đều nắm trong lòng, tâm cơ vừa động, tức thì đã ở trong Tử Huyền phủ, tiểu nha đầu nhìn thấy bản lĩnh của Tần Vũ, cũng không khỏi rất là kinh ngạc.
Khoảng thời gian ngàn năm này, xem ra tựa hồ cực kỳ lâu dài, nhưng trong mắt Tần Vũ chẳng qua cũng chỉ trong chớp mắt, Tử Huyền phủ trước mắt vẫn như năm nào không hề có gì thay đổi.
"Lão cha!" Nha đầu nhìn thấy ngoài cửa phủ thân ảnh quen thuộc kia, hưng phấn kêu lên. Tần Tư thân thể giống như bức thạch điêu nhất thời thoáng rung động, cơ hồ dùng hết sức kêu lên:
"Nha đầu a, ngươi rốt cục đã trở lại."
Vô luận như thế nào, thân tình giữa cha con thì không có cách nào dứt bỏ, nha đầu tuy rằng miệng lưỡi không chịu thua thiệt, cách xa nhiều ngày như vậy, trong lòng vẫn rất nhớ nhung Tần Tư, ôm hắn trong vòng tay, những giọt lệ trong veo trong mắt không ngừng chảy xuống. :
Tần Vũ đứng ở cách đó không xa thấy một màn này, trên mặt cũng hiện lên nụ cười mừng vui thanh thản. Hôm đó Tần Tư bởi vì tìm không thấy nha đầu, lại bị Băng Nghiên trách cứ, cho nên mấy ngày qua từ sáng đến tối luôn chờ mong, hôm nay cuối cùng nha đầu cũng trở về.
Lúc này, ngoài cửa phủ lại đi ra một bóng người, đúng là Băng Nghiên, sắc đẹp của nàng không giảm đi chút nào, ngược lại còn xinh đẹp mang vẻ thành thục hơn vài phần, chỉ có điều giờ phút này sắc mặt tái nhợt đi vài phần.
"Xú nha đầu, ngươi còn biết trở về!" Băng Nghiên mắt hạnh trợn tròn, nha đầu nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của mẫu thân, lập tức lui ra sau lưng Tần Tư.
"Phu nhân đừng nóng giận, nha đầu này không phải đã về rồi sao, một nhà đoàn tụ là tốt rồi." Tần Tư vội vàng an ủi Băng Nghiên, thế nhưng cơn phẫn nộ của nàng lại càng tăng thêm:
"Nha đầu kia cả ngày không biết về nhà, sau này còn không biết sẽ trở thành bộ dáng gì nữa, nếu bây giờ bỏ mặc không răn dạy, như vậy về sau sẽ ra làm sao, Tần Tư ngươi tránh ra cho ta!"
Nhìn thấy bộ dáng làm mẹ của Băng Nghiên nghiêm khắc như vậy, Tần Vũ lại không khỏi có chút buồn cười, xem ra đúng lúc nên giảng hoà, lặng yên không một tiếng động tiêu sái bước tới.
Tiểu nha đầu trông thấy Tần Vũ đi tới, đẩy Tần Tư ra hết cả sợ hãi, đứng ở trước mặt Băng Nghiên, chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
"Mẫu thân… Ta giới thiệu với người, đây là bảo tiêu của ta … Tiểu Tần." Lập tức nháy mắt ra dấu cho Tần Vũ.
"Tư nhi…"
Tần Vũ mỉm cười đứng ở trước mặt Tần Tư, trong ánh mắt toát ra một cỗ yêu thương hiền hậu của người cha, còn Tần Tư trong phút chốc ngẩn người kinh ngạc, đột nhiên hoàn hồn, thanh âm vì kích động mà biến thành run run:
"Phụ thân… Ngài rốt cục đã quay lại."
Băng Nghiên nhìn thấy Tần Vũ cũng là cực kỳ kinh ngạc, vội vàng thu hồi dáng vẻ người mẹ nghiêm khắc:
"Phụ thân, ngài đã xuất quan?"
Tần Vũ khẽ gật đầu:
"Xuất quan mấy ngày rồi, mấy ngày nay là ta ép Tình nhi cùng đi với ta, vậy ngươi cũng đừng nên trách mắng nó." Băng Nghiên vừa nghe, trên khuôn mặt lập tức nổi lên một màu đỏ ửng, vội gật gật đầu.
"Phụ thân… Vậy ngươi không phải chính là gia gia của ta sao?" Nha đầu mở to hai mắt, tựa hồ không dám tin tưởng hắn chính là gia gia của mình. Băng Nghiên mắt phượng hiện lên một tia tức giận, nói:
"Xú nha đầu, biết rồi còn không dập đầu nhận tội!"
Cái này thê thảm rồi, mấy ngày nay kêu là tiểu Tần, rốt cục mới phát hiện là gia gia của mình. Lúc này nha đầu sắc mặt đỏ bừng thật giống như quả táo hồng, trừng to hai mắt nhìn Tần Vũ, trong ánh mắt vừa kinh sợ vừa phẫn nộ, ngập ngừng nói:
"Ngươi… Ngươi gạt ta, ta không cần ngươi quan tâm!" Nói xong, lau nước mắt bỏ chạy vào trong phủ, Hô Lỗ bám sát theo ở phía sau.
"Nha đầu, ngươi muốn đi đâu?" Tần Tư kêu to, nhưng không có đi theo, còn Tần Vũ đành chịu không biết làm sao hơn nhìn bóng lưng của Tần Tình nhi, khẽ thở dài.
Tần Vũ trở về đối với Tử Huyền phủ mà nói có thể là việc vui mừng nhất, Tần Tư hưng phấn nói:
"Phụ thân, Tiểu Sương, Thiên Minh cùng Ngộ Không bọn chúng đều đang ở trong phủ chờ ngài, con sẽ lập tức đi gọi Hầu Phí cùng Hắc Vũ thúc thúc, bọn họ nhất định đều muốn gặp ngài." Băng Nghiên cũng gật gật đầu:
"Con đây đi nói cho mẫu thân biết, người những năm gần đây đều rất mong nhớ phụ thân."
Tần Vũ mỉm cười, thầm nghĩ: "Lập nhi, một ngàn năm không gặp, không biết ngươi còn xinh đẹp như xưa không?"
Kỳ thật Hồng Quân trong mấy ngày gần đây cũng cảm nhận được Tần Vũ sắp trở về, cho nên mới bảo mọi người tạm ngưng việc bế quan tu luyện, chờ đón Tần Vũ. Trước mắt Tần Vũ trở lại trong Tử Huyền phủ, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn, có điều kích động nhất vẫn là Khương Lập, một ngàn năm trôi đi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia tuy rằng không có nếp nhăn, nhưng lại thêm vài nét thương tang*.
(*Thương tang: dịch nghĩa từ câu Thương hải tang điền, nói về những biến động đổi thay trong vũ trụ, trong đời sống con người.
Trong Thần tiên truyện có viết: tam thập niên vi nhất, thương hải biến vi tang điền nghĩa là cứ ba mươi năm một lần vũ trụ lại chuyển hóa, biển cả hóa thành nương dâu, nương dâu hóa thành biển cả. Chu kỳ 30 năm một lần. Biển cả còn biến thành ruộng đất huống chi con người chỉ là hạt bụi trong vũ trụ của tạo hóa, thì sự chuyển dịch từ cõi này qua cõi khác, vận này qua vận kia là chuyện bình thường, sông có khúc, người có lúc. Trích Điển tích Bể dâu.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...