"Ta đến trợ giúp ngươi!" Huống Thiên Minh thét dài một tiếng, vận khởi Thiên đạo chi nhận, một vầng sáng hình vành trăng lập tức bao bọc quanh thân hắn, tiếp đó rất nhanh xoay tròn, hàng ngàn hàng vạn đạo lãnh nhận kim sắc bắn tung tóe ra, phô thiên cái địa thổi cuốn đi.
Dưới sự yểm trợ của hai người, Cổ Bàn toàn tâm toàn ý định thần chăm chú nhìn vào những khe nứt thâm sâu trên mặt ngoài của tòa bảo tháp Hồng Quân giới kia, Bàn Cổ phiên trong tay lay động, không gian trước mặt ầm vang tiếng nứt vỡ, Hỗn độn khí bên trong chỗ hổng cứ giống như dòng sông lớn tuôn tràn ra.
"Phá!" Cổ Bàn chọn đúng thời cơ, một chưởng chụp vào trung tâm chỗ hổng, một cỗ lực lượng hùng mạnh cuồn cuộn chợt bùng phát lên, vậy mà lại liên tiếp bành trướng làm cho Hỗn độn khí kia bị áp chế xuống. Cổ Bàn tuy rằng không biết trong Hồng Quân giới này đến tột cùng đã xảy ra dị biến gì, lại có thể dẫn đến không gian hỗn độn, nhưng từ khi có được Bàn Cổ phiên, hắn đã bắt đầu tiến hành nghiên cứu một phương thế giới Hỗn độn thần bí đó. Nhiều năm như vậy trôi qua, mặc dù vẫn chưa có khả năng đi xuyên vào trong nó, nhưng cũng có thể miễn cưỡng áp chế được sự bùng nổ của Hỗn độn khí.
"Hiện tại Hỗn độn khí ở bên trong còn chưa đến mức dày đặc đến đỉnh cao, chúng ta lập tức tiến vào đi!" Cổ Bàn không chút chần chờ, lay động Bàn Cổ phiên dẫn đầu phóng vọt vào, Huống Thiên Minh và Tôn Ngộ Không nối gót theo sau.
Bên trong Hồng Quân giới, tràn ngập khí thể màu xám, khí thể ấy hình như có thực chất, áp lực từ bốn phương tám hướng đột nhiên tăng mạnh lên.
"Tiểu quân đâu, hắn ở đâu?" Tôn Ngộ Không cứ giống như một con ruồi không đầu bay loạn xạ, chiến ý bùng phát lên, trùng trùng điệp điệp côn ảnh múa thành như một cơn sóng thủy triều kim sắc, ở trong Hồng Quân giới mở rộng không gian đến ba trượng.
Huống Thiên Minh tung lên Thiên đạo chi nhận, nhưng tại trong Hồng Quân giới tràn ngập Hỗn độn khí này đúng là nửa bước khó đi, hơn nữa những vật chất màu xám này hoàn toàn ngăn chặn thần thức, càng khó có thể dò biết được vị trí của Hồng Quân. Trong ba người tại đây cũng chỉ có Cổ Bàn lĩnh ngộ đối với Hỗn độn vật chất tương đối hiểu rõ hơn, chỉ thấy hắn giơ lên Bàn Cổ phiên, dường như bề mặt của lá cờ dài màu xám bẩm sinh đã có năng lực phá vỡ loại Hỗn độn này, huy động trong khoảnh khắc Hỗn độn khí trước mặt nhất thời mở rộng ra hai bên.
Cổ Bàn chau mày, từng giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, trầm giọng nói:
"Chúng ta phải mau chóng tìm cho được Hồng Quân, nếu đợi đến khi Hỗn độn khí hoàn toàn chiếm cứ Hồng Quân giới, ta đây cũng không đủ sức đành chịu bó tay." Ba người theo con đường nhỏ hẹp được tách ra giữa Hỗn độn khí tiến lên phía trước hết sức gian nan.
Giờ phút này, ở chỗ sâu trung tâm của Hồng Quân giới, một đạo lỗ hổng giống như bị vết đao chém khiến người ta nhìn thấy ghê người, từng đám từng đám vật chất màu xám đang từ trong lỗ hổng kia cuồn cuộn không ngừng mãnh liệt tuôn tràn ra, rất hiển nhiên lỗ hổng chính là chỗ tiếp nối với thế giới Hỗn độn. Mà ở phía trên lỗ hổng không đến ba trượng, Hồng Quân trông giống như được làn gió nâng lên nhẹ nhàng lơ lững ở bên trong vật chất Hỗn độn.
Thời gian gần ngàn năm qua, Hồng Quân ba lần bế quan, chính là bởi vì trong Hồng Mông không gian của hắn xuất hiện một tia Hỗn độn khí. Nhưng mà trải qua nhiều năm như vậy, tia Hỗn độn khí kia đã mở rộng tới mức không thể tưởng tượng nổi. Hồng Quân mới bất ngờ phát hiện tại nơi xuất hiện tia Hỗn độn khí kia đã có một cái lỗ hổng cỡ bằng nắm tay, hơn nữa lỗ hổng còn theo thời gian trôi qua không ngừng càng ngày càng mở rộng ra.
Tại phía sau lỗ hổng, thì lại là một thế giới Hỗn độn do vật chất màu xám kia ngưng tụ mà thành. Trải qua những năm bế quan đến nay, hắn đối với đặc tính của đám Hỗn độn khí này cũng dần dần hiểu rõ.
Bỗng nhiên, giữa cặp mày của Hồng Quân hơi nhíu lại, chợt cả người trầm xuống, ngăn chặn tại chỗ lỗ hổng của không gian Hỗn độn, mà bốn phía Hỗn độn khí cũng đột nhiên thoáng cái chấn động, dường như bị luồng gió dẫn động, với tốc độ cực nhanh xoay tròn vòng quanh Hồng Quân, trông giống như một trận cuồng phong Hỗn độn.
Cùng lúc đó, đám người Huống Thiên Minh cũng cảm nhận được trong Hồng Quân giới phát sinh biến hóa, Cổ Bàn tâm cơ vừa động, lập tức liền biết huyền cơ trong đó, cả kinh nói:
"Đây là tiểu Quân đang vận hành pháp tắc!"
Đương nhiên, Hồng Quân giới chính là Lĩnh vực tuyệt đối của Hồng Quân, cho dù là Chưởng Khống Giả tiến vào đến nơi đây cũng sẽ mất đi hết thảy lực lượng pháp tắc, mà Hồng Quân nắm giữ Hồng Quân giới lại có thể tự do sáng tạo ra bất cứ pháp tắc gì. Trước mắt, Hồng Quân sử dụng Thời Gian và Không Gian pháp tắc sáng tạo ra cơn gió lốc Hỗn độn này làm cho Cổ Bàn cũng rất là giật mình kinh sợ, dù sao đặc tính của Hỗn độn khí này so ra thật không tầm thường, mà Hồng Quân lại hình như đã nắm nó hết thảy trong tay.
"Mọi người hãy cẩn thận, nếu như bị Hỗn độn khí này dính vào thì có thể gặp phiền toái!" Cổ Bàn nói xong, dùng Bàn Cổ phiên quét ngang phía trước mặt, phá tan luồng Hỗn độn khí cuồn cuộn thổi tới.
"Là tiểu Quân!" Bất thình lình, Tôn Ngộ Không phát ra một tiếng thét kinh hãi, dùng kim côn chỉ vào nơi xa xa lớn tiếng kêu lên. Huống Thiên Minh cùng Cổ Bàn ngưng thần nhìn lại, mơ hồ nhìn thấy ở giữa cơn gió lốc Hỗn độn, một cái bóng dáng quen thuộc giống như một chiếc thuyền buồm trong sóng gió dập dềnh lúc chìm lúc nổi.
"Ta phải đi cứu hắn!" Tôn Ngộ Không tính tình nóng nảy, hơn nữa không đành lòng trông thấy huynh đệ đang gặp nạn, Cổ Bàn và Huống Thiên Minh còn chưa tới kịp để can ngăn, hắn đã vung lên trường côn kim sắc, bảy mươi hai đạo côn ảnh trùng trùng điệp điệp nhập làm một, côn khí kim sắc vô cùng to lớn cơ hồ xuyên suốt qua toàn cả Hồng Quân giới, ầm vang một tiếng đâm vào giữa cơn lốc Hỗn độn.
Trong cơn gió lốc Hỗn độn kia phát ra một tràng tiếng vang "ầm ầm" khiếp người, những vật chất màu xám đó từ trong ma xát mãnh liệt sinh ra lực lượng phản chấn cực kỳ cường đại, trong khoảnh khắc Kinh Thiên Nhất Côn va chạm đến, kim quang trong tay Tôn Ngộ Không chợt ảm đạm xuống, chính hắn cũng bị chấn động kịch liệt đẩy lui mấy bước, máu tươi không kiềm được theo khóe miệng tràn ra.
Cổ Bàn trong lòng cả kinh, nếu không phải Tôn Ngộ Không dựa vào Chiến ý vô thượng kích phát năng lực toàn thân, e rằng đã bị cơn gió lốc Hỗn độn xé toạt, đan điền của hắn không thể không bị chấn nát tan.
"Thực đáng chết, ta cũng không thể tiến vào!" Tôn Ngộ Không tuy rằng bị thương, nhưng chiến ý toàn thân lại không hề giảm sút chút nào, kim quang chợt lóe, đang chuẩn bị xông lên lần nữa, nhưng bị Huống Thiên Minh ngăn cản lại kịp thời.
"Ngàn vạn lần không nên vọng động, Hỗn độn khí này không phải là tầm thường, cũng không phải đơn giản như chúng ta tưởng tượng."
Đúng lúc này, Hồng Quân bên trong trận cuồng phong Hỗn độn kia đột nhiên phát ra một tiếng thét to vang động lòng người, mà một màn kế tiếp làm cho tất cả mọi người rất là khiếp sợ. Chỉ thấy cơn gió lốc Hỗn độn kia giống như một cái cối xay cực nhanh xoay tròn, mà thân thể của Hồng Quân lúc này trong cái cối xay thật lớn đó dần dần tan rã ra, số lượng Hỗn độn khí vô cùng tận bắt đầu ngưng kết trở lại, bám vào trên thân thể bị phân tán ấy.
"Hắn... Đây là chuyện gì?" Huống Thiên Minh mở to hai mắt, nhưng với tầm hiểu biết về Hỗn độn khí của hắn, đương nhiên không thể biết thân thể của Hồng Quân vì sao bị tan rã. Chỉ có Cổ Bàn ở một bên như hiểu như không khẽ lắc đầu, trầm giọng nói:
"Không thể thế được, Hỗn độn khí tuyệt đối không thể có năng lực ở trong Hồng Quân giới mà phá hủy thân thể của tiểu Quân, giải thích duy nhất chính là... Đây đúng là Hồng Quân tự mình tạo nên!"
"Chính mình gây nên, vậy hắn vì cái gì phải phá hủy thân thể của mình?" Tôn Ngộ Không gãi gãi đầu có chút nghi hoặc.
Còn Huống Thiên Minh tâm cơ vừa động, tựa hồ nhớ tới điều gì, cả kinh nói:
"Tiểu Quân... Tiểu Quân thân thể không giống với chúng ta, hắn là từ vật chất vô danh trong Vô Danh không gian cấu thành, chẳng lẽ hắn muốn...?"
Huống Thiên Minh cũng còn chưa nói hết, trong đầu hắn cái ý niệm kia thật sự quá hoang đường.
Đúng vậy, Hồng Quân đã chết qua một lần, thân thể hắn cũng là từ vật chất vô danh trong Vô Danh không gian cấu tạo thành, mà hiện giờ Hồng Quân sớm đã hoàn toàn nắm giữ Vô Danh không gian, cũng chính là "Tử giới", vật chất màu xám trong đó diễn hóa của năm đại nguyên tố địa, thủy, hỏa, phong, lôi cũng đã lĩnh hội toàn bộ, chỉ có điều hành động của hắn hiện tại lại làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi. :
"Đây... cái này tuyệt không có khả năng, chẳng lẽ tiểu Quân đã có thể tiến vào bên trong thế giới Hỗn độn?" Suy đoán của Cổ Bàn làm cho trong lòng hắn rất là khiếp sợ, hắn thật không ngờ cảnh giới của Hồng Quân vậy mà lại mau chóng tăng lên đến mức thế này, ngẫm lại xem lúc trước Tần Vũ lĩnh ngộ Lục đạo Luân Hồi cũng không có biện pháp tiến vào trong không gian Hỗn độn.
Thời gian chỉ chốc lát, lượng Hỗn độn khí vô cùng tận ngưng tụ trên thân thể bị phân tán của Hồng Quân, mà cơn lốc Hỗn độn cũng bị tước giảm dần hơn phân nửa. Giờ phút này, toàn cả Hồng Quân giới ngược lại càng thêm mất ổn định rung động lên từng hồi, tác nhân gây nên tình trạng không ổn định kia hiển nhiên chính là từ cơn gió lốc Hỗn độn.
"Không xong, cơn lốc Hỗn độn này sẽ bùng nổ, chúng ta mau lui lại!"
Vừa mới dứt lời, cơn gió lốc Hỗn độn cực nhanh xoay tròn chợt nổ bùng lên, từng đợt từng đợt Hỗn độn khí tràn ngập mỗi một tấc không gian. Cổ Bàn vội vàng giơ Bàn Cổ phiên, mặt phiên màu xám vung lên, văn lộ màu đen trên mặt phiên hình thành nên một đồ án đột nhiên phóng xuất ra một đạo quang hoa vô cùng trong suốt, Hỗn độn khí kia bị đón chặn lập tức bị đẩy lui mấy trượng.
Thế nhưng tuy rằng Cổ Bàn chặn được cơn gió lốc Hỗn độn, nhưng toàn cả Hồng Quân giới đã bị Hỗn độn khí bùng nổ hoàn toàn bị hủy diệt. Cách đó không xa, Hồng Quân nổi bồng bềnh ở trong hư không, thân thể phân tán kia giống như một cảnh mông lung huyền ảo phục hồi lại nguyên dạng, nhưng không giống với lúc trước chính là: Lớp da bên ngoài của hắn bám đầy một lớp vụ khí màu xám mờ nhạt, thâm thúy không thể nhận ra, nhưng lại có thể cảm giác được rõ ràng.
Giờ phút này, Hồng Quân phun ra thật sâu một ngụm trọc khí, từ từ mở hai mắt ra, thấy ba người bọn Cổ Bàn, trên khuôn mặt lại dậy lên một nụ cười quái dị:
"Hắc Hắc! Các ngươi vất vả rồi!"
Huống Thiên Minh có hơi không nhẫn nại vỗ vỗ trán, hỏi:
"Tiểu quân, đến tột cùng chuyện gì xảy ra, vì sao Hỗn độn không gian có thể xuất hiện ở trong Hồng Quân giới của ngươi?" Cổ Bàn và Tôn Ngộ Không cũng không ngừng gật gật đầu, trông chờ đáp án của Hồng Quân.
Mà Hồng Quân lại không thèm để ý chút nào ngáp một cái, nói:
"Đó là do ta phóng xuất ra, chỉ có như vậy, ta mới có thể dùng Hồng Quân giới để khống chế cái loại vật chất kỳ quái này."
"Cái gì?" Ba người không hẹn mà cùng phát ra một tiếng hô kinh hãi. Cổ Bàn nghi vấn hỏi:
"Đó là mục đích của ngươi?"
Hồng Quân mỉm cười thần bí, nhìn có vẻ hài lòng với bộ dáng thân thể một lần nữa vừa kết hợp lại, trong miệng chỉ thốt ra hai chữ: "Bá thể!".
Thời gian gần một ngàn năm nay, Hồng Quân vì để thăm dò Hỗn độn khí đã ba lần bế quan, mà hắn cảm thấy cũng không có biện pháp nào để khống chế vật chất Hỗn độn kỳ dị này, cho nên trải qua một phen suy nghĩ gian khổ, mới quyết định đem Hỗn độn khí dẫn vào trong Hồng Quân giới, tái tiến hành khống chế lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...