Ánh sáng chói mắt từ trên cao chiếu rọi, hình ảnh địa hình xa xa bị vặn loạn do nhiệt khí bốc lên từ mặt đất, màu cát vàng trải dài khắp nơi trên đại địa giống như một hạt vàng tỏa ra quang mang chói mắt.
Nhiệt khí bốc hơi mù mịt, cũng không biết tại sao gần sa mạc một chút là nhiệt khí gia tăng lên vài phần khiến cho Tu La nhân hành tẩu đến Tử Thành cùng Tu La thành không kịp ứng phó phải chịu đựng hành hạ.
Một gã Tu La nhân tên là Thượng Phổ, giờ này toàn thân hắn đang được bao phủ trong một màn hào quang, hiển nhiên là hắn dùng lực lượng bản thân đẩy hết ánh sáng và nhiệt khí trên người ra, ngăn cách với Thiên địa dĩ nhiên hắn sợ nóng cháy như vậy bắn tới.
Mặc dù tu luyện tới Ngũ dực cảnh giới theo lý mà nói thì cho dù hiện giờ có nóng hơn gấp trăm lần thì cũng vô pháp tạo thành thương tổn đối với Thượng Phổ, nhưng là cả ngày hắn bị vây trong âm khí tràn ngập của Tử Thành đã khiến cho cơ thể hắn mang một cỗ tử khí âm trầm, mà loại khí tức này ghét nhất là ánh sáng rực rỡ như bây giờ.
Bên cạnh một cô gái với bốn đôi cánh chim đang ngồi xoa xoa lưng cho hắn. Vẻ mặt Thượng Phổ âm lạnh quát lạnh một gã tướng lĩnh đang hành tẩu " Đi quá chậm, hành tẩu đã đến năm năm thời gian mà còn chưa đến Sa Thành, các ngươi tới cùng là làm cái gì?"
Hắn khoát khoát hay ra ý bảo dừng lại quát tên Tướng lĩnh đang định giải thích rồi quát lớn " Không phải ngươi muốn nói tại bọn tiện dân bị phong ấn nguyên hạch không có cách nào thích ứng với sa mạc chứ gì? Đao thương trong tay các ngươi để làm cái gì hả? Cứ giết cho ta, những kẻ chậm chạp cứ giết, dù gì bệ hạ chỉ cần một ngàn tên tiện dân, chúng ta dẫn đi theo hơn một ngàn năm trăm người"
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười dữ tợn lớn tiếng nói " Thời gian một năm các ngươi phải chạy tới Sa Thành cho ta, ta đi trước một bước. Mộc Chuẩn, nơi này ta giao cho ngươi, một năm sau ta hi vọng tại Sa Thành có thể nhìn thấy hình bóng của các ngươi"
Tên tu la nhân tứ dực nghe vậy vội vàng quỳ trên mặt đất dập đầu nói " Thuộc hạ nhất định không phụ lòng của chủ nhân, cung tống chủ nhân"
Thượng Phổ âm hiểm cười hai tiếng, tay phải hắn đưa mạnh ra tóm lấy Tu La nữ nhân nọ ôm vào ngực khiến Tu La nữ nhân thét lên chói tai. Hai người bay lên không trung, nhanh chóng biến mất trước mắt mọi người.
" Các ngươi nhanh chóng đốc thúc đám tiện dân, toàn bộ đều phải chạy đi" Tên Mộc Chuẩn sau khi thấy Thượng Phổ bay đi lập tức sắc mặt thay đổi, trên mặt hiện lên đằng đằng sát khí, tiện tay thanh đao trong tay chém xuống một phạm nhân đang bên cạnh quát to " Chạy đi cho ta, người nào dám dừng lại ta sẽ chặt đầu của hắn"
Hai gã Tu La tộc binh cũng lớn tiếng dọa nạt, trên tay đểu giơ lên chiếc roi hung hăng đập lên người gã phạm nhân này.
Mà mục đích của Thượng Phổ là thay đổi bộ dáng để đến Sa Thành.
Bên ngoài tường thành, khi ánh sáng chiếu xuống, không khí tựa hồ như không nhìn thấy được, khúc xạ tại bốn phía tường thành, tất cả ánh sáng tới nơi này đều bị nhiễu đi (khúc xạ) làm cho người ta thoạt nhiên có loại cảm giác quỷ dị.
Thành chủ phủ--- Trong đại sảnh…. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Một gã thanh niên với sáu đôi cánh chim đang chắp tay mà đứng. Ở phía sau hắn là năm tên thanh niên còn trẻ với bốn đôi cánh chim đang cung kính quỳ trên mắt đất. trong mắt họ hiện lên sự cực kỳ sùng kính đối với người thanh niên nọ
Thanh niên nam tử này không phải ai khác chính là thành chủ Sa Thành Lăng Thanh Vân, chỉ thấy hắn mạnh xoay người lại, trên mắt lóe ra sáng bóng chói mắt, rất hiển nhiên mấy năm qua gắn tiềm tu thu được thật lớn đột phá.
" Ngươi nói là….tên hung thủ giết lão quỷ đã qua Thiên Sơn?" Nhìn một gã thống lĩnh ở dưới, trong mắt Lăng Thanh Vân hiện lên một tia hưng phấn và lãnh khốc nhàn nhạt nói " Ngươi có thể xác định bọn họ chính là những người đến từ Sa Thành?"
" Đúng vậy thành chủ đại nhân, ta thấy được Tôn Thiên có điều hắn có thật lớn biến hóa, hôm nay ta cũng không có cách nào xem rõ tu vi của hắn"" Một tên bốn cánh đang quỳ trên mặt đất cũng lộ vẻ đồng tình, có chút mê hoặc nói " Bọn họ có thêm hai người, hai gã nam tử… mà hai gã đó tựa hồ…"
Hắn có chút do dự có vẻ như không biết có nên nói ra hay không.
Lăng Thanh Vân có chút bất mãn trừng mắt quát lạnh " Tựa hồ cái gì, đừng có mà ấp úng trực tiếp nói ra cho ta"
Gã tu la nhân bốn cánh cả người có chút run lên vội vàng nói " Tựa hồ hai gã nam tử đó không phải là tộc nhân của Tu La tộc, chắc là người của Thiên giới, chỉ là không biết thế nào mà bọn chúng có thể vượt qua, nghe nói không có ai vượt qua được Thiên Khanh tới nơi này"
Lời này vừa nói ra khiến sắc mặt của Lăng Thanh Vân nghiêm túc hẳn lên, trong mắt lộ ra tinh quang thấp giọng quát "Ngươi nói thật không?" Nói xong, hắn cũng không đợi tên bốn cánh tướng lĩnh trả lời, chính hắn cũng đột nhiên bật cười. Năm người này cũng là Sư phó hắn đích thân lựa chọn bồi dưỡng như thế nào lại dấu diếm chính mình, xem ra hắn nói không thể là giả. Như vậy chính là có Thiên nhân đi vào Tu La giới.
Trầm ngâm một lúc nghĩ tới tên cao thủ giết chết cha, hắn đột nhiên lắc đầu phất tay ý bảo tên tướng lĩnh kia đi ra ngoài " Tốt lắm, ngươi cứ tiến hành quan sát bọn hắn, mỗi ngày hồi báo cho ta một lần!"
Mấy tên tướng lĩnh cung kính gật đầu, đứng lên cúi người lui ra ngoài
Nhìn bốn tên Tu La tướng lình còn lại, Lăng Thanh Vân nhàn nhạt nói " Kim Tố nói không sai, Mộc Tương nói qua một chút tình hình trên sa mạc"
Trong bốn gã tướng lĩnh có một gã ứng thanh đoạn nói " Khải bẩm thành chủ, thành chủ của Tử thành là Thượng Phổ đã tới bên ngoài của Sa Thành, đang ở cùng với thành vệ quân Câu Thông, muốn tiến vào Sa Thành nghỉ ngơi và hồi phục"
Lăng Thanh Vân gật đầu nhẹ giọng nói " Tội phạm của Sa thành tới đâu rồi?" Đối với việc Trạc Nghiên phân phó Thượng Phổ đưa đến Tu La thành một ngàn phạm nhân phụ trách của Tu La Thành đã từng nói qua các thành chủ của tất các thành. Hôm nay Tu La giới tám đại thành chủ ngoại trừ người mới được đề đạt là Thượng Phổ và Lặng Thanh Vân còn chưa được nhận lệnh thì sáu vị thành chủ còn lại đã được thông báo từ sớm.
Mà khi Lăng Thanh Vân trước khi không nhận được lệnh của Trạc Nghiên cũng rất mừng rỡ thanh nhàn, huống hồ hôm nay hắn cũng không sợ Trạc Nghiên nữa, tất cả mọi chuyện đã có sư phụ Tát Hải làm chỗ dựa.
Trên mặt hắn lộ ra một tia mỉm cười, trong lòng tưởng tượng " Hôm nay sư phụ đã cải thiện thân thể của mình, chẳng những trong mấy trăm năm đột phá Ngũ dực mà mấy ngày trước cũng đột phá Lục dực hạ giai, thủ đoạn như vậy sợ rằng ngay cả nữ vương bệ hạ cũng không làm được "
Trầm ngâm một hồi hắn nhìn thuộc hạ nhẹ giọng nói "Nếu Thượng Phổ muốn tiến vào Sa Thành của ta, thì để cho hắn tiến vào, tuy nhiên các ngươi cũng cảnh báo cho hắn một phen, không được gây chuyện thị phi trong Sa Thành của ta. Nếu không hắn đừng trách ta không khách khí!"
Tên tướng lãnh kia do dự một lúc sau rồi do dự hỏi " Nói như vậy chủ nhân cũng không ra gặp hắn? Như vậy có phải khiến cho Thượng Phổ trong lòng bất mãn?"
" hắc hắc, hắn trong lòng bất mãn thì như thế nào?Ta tốt xấu gì cũng thành Lục dực cao thủ. Dựa vào Thượng Phổ hắn hôm nay cũng không có thực lực đấu cùng ta ….huống hồ còn mang theo….của sư phó….như vậy đi, các ngươi tùy tiện tiếp đón hắn, Tu La tộc chúng ta tôn sùng cường giả, nói cho hắn biết hôm nay ta đã là Lục Dực cao thủ, xem hắn có gì để nói" trên mặt Lăng Thanh Vân hiện ra nụ cười ngạo nghễ, phất tay cho bốn người rời đi.
Bốn gã tướng lĩnh tu la tộc mặc dù không hiểu tại sao nhưng cũng không hề hỏi lại nhưng khi nghĩ tới có thể đi ra khỏi đại điện tràn đầy áp lực thì trong lòng không khỏi nhẹ nhàng, đang muốn tán dóc vài câu thì trong đại điện vang lên tiếng cười điên cuồng " Ha ha, lão quỷ….ông trời có mắt, không ngờ kẻ giết ngươi lại có can đảm chạy đến Sa Thành, ngươi chờ xem ta sẽ báo thù cho ngươi, bọn hắn đến ta sẽ đem con tiện nhân từ đại lao ra, ta muốn nhìn xem ả có gì đẹp mà khiến cho có người mạo hiểm chạy tới Sa Thành"
Bốn người hai mặt nhìn nhau vội vàng bước nhanh rời khỏi thành chủ phủ. Tuy nói một thân tu vi của mình là hắn cho, nhưng cái loại này có khi thì điên điên khùng khùng này để cho bốn người đối với Lăng Thanh Vân – một người còn trẻ mà đã là Lục dực cao thủ không khỏi kiêng kỵ và bất đắc dĩ.
Thiên Sơn…
Tần Vũ lĩnh ngộ tự nhiên chi đạo quả nhiên vô cùng phi phàm, vốn phải mấy năm mới có thể vượt qua núi non hiểm trở nhưng tại hắn Thuấn di chỉ mất có ba ngày thời gian. Mà Lãnh Diễm Phỉ thỉnh thoảng nhìn lên trời, nhìn xuống đất rồi lại ôm thật chặt cánh tay của Huống Thiên Minh, một bộ dáng không dám tin tưởng nói " Thiên Minh, chúng ta thực tới biên giới của sa mạc rồi sao?"
Huống Thiên Minh thỉnh thoảng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ nhẹ giọng an ủi Lãnh Diễm Phỉ bị Tần Vũ dùng đại lực lượng làm kinh sợ
Mà Tôn Ngộ Không lúc này đưa ánh mắt nhìn về một hắc điểm phía xa xa nơi này là nơi trí nhớ hắn trong kiếp này khắc sâu nhất, lúc này trong mắt hắn tràn ngập mê mang và tư niệm, tựa hồ như trí nhớ hắn bị chia ra rồi lại cực kỳ chân thật, để cho trong đầu Tôn Ngộ Không thêm một chút mê hồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...