Sát ý bạo ngược tràn ngập xung quanh thân thể Tôn Thiên, Tôn Thiên nét mặt mang theo vô cùng hận ý, chung quanh thân thể đã xuất hiện khí tức màu đỏ nhè nhẹ
Năng lượng cuồng bạo từ trường côn bắn ra, Kinh Thiên côn như ẩn chứa một con nộ long điền cuồng nhào về phía ba người Điền Thất!
Ba người Điền Thất đều chấn kinh nhưng lập tức bình tĩnh lại, chỉ thấy hai gã Tu La năm cánh thượng giai trong mắt hiện lên vẻ khinh thường. Một tiếng quát từ trong miệng phát ra quanh thân hai người đều bính phát ra quang mang chói mắt
Trên mặt cũng mang theo vẻ nanh ác, hai đạo quang mang đột nhiên từ trong người hai gã Tu La năm cánh thượng cấp phát ra trong nháy mắt đã chạm vào trường côn của Tôn Thiên. Hai kình lực chạm vào nhau cùng một chỗ như biến thành một tấm khiên chưởng khí, ngăn cả hai bên trường côn của Tôn Thiên cũng như chưởng lực cả ba người kia
Điền Thất khoé miệng lộ ra nụ cười khinh thường, đối với loại kình khí tương giao vang lên những tiếng nổ nhức óc hắn như là không nghe thấy, lúc này ánh mắt hắn đã đặt trên người bọn Hồng Quân. Chính xác mà nói thì là đặt ở trên người Lãnh Diễm Phỉ xinh đẹp động lòng người kia
Tôn Thiên cầm trường côn trong khi đó vẫn ở chỗ kình khí giao nhau, rốt cục cũng bị năng lượng cường đại của hai người kia đẩy lùi về phía sau. Miệng thổ huyết, toàn thân phát ra vô số đạo huyết quang giống như mặt trời chói chang nở rộ những huyết sắc li ti, tiêu tán vào bốn phía khổ không thể nói
Huống Thiên Minh thấy thế sắc mặt biến đổi liền chuẩn bị tới cứu Tôn Thiên liền bị Hồng Quân ngăn lại, lắc lắc đầu ý bảo hắn cứ ở một bên mà đợi
Bị Hồng Quân ngăn lại, Huống Thiên Minh bất đắc dĩ nhìn Tôn Thiên trên không trung trong lòng không hiểu tại sao Hồng Quân lại ngăn cản mình, chỉ là ý nghĩ này sau đó không lâu liền sáng tỏ
Chỉ thấy Tôn Thiên giữa không trung như một bồn máu di động, thân thể bất động giữa không trung miệng há to cuồng bạo quát một tiếng. Quanh thân nhất thời loé lên quang mang lập loè sau đó dần sáng lên, theo tiếng quát của hắn, một cỗ khí tức cường hãn phả ra, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được một cỗ uy áp từ hắn
Tôn Thiên đột phá!
Vốn chỉ có ba đôi cánh bây giờ đột phá chỉ thấy trên lưng hắn một đôi cánh chậm rãi mọc dài ra, trong suốt, so với người Tu La thật là không giống, tất cả đều là do lực lượng biến ảo mà thành
Bất kể là người Tu La hay là Thiên nhân có bốn đôi cánh thì toàn bộ đều là do tự sinh trưởng mà nên. Sau khi đột phá năm đôi cánh thì mới có thể dùng năng lượng thuần tuý mà biến ảo thành, nói cách khác chỉ khi nào đạt đến năm đôi cánh mới có thể chính thức đột phá thân thể, mới có thể ngộ ra mà có tư cách biến ảo
Tôn Thiên thì không giống như vậy, bốn đôi cánh đều là do lực lượng biến ảo mà thành, có thể thấy kinh mạch trong cơ thể hắn đã phát triển đến mức kinh khủng. Có thể nói lực lượng bổn thể đã đạt tới cảnh giới mà không người Tu La nào có thể so sánh nổi
Giữa không trung, xung quanh Tôn Thiên loé lên quang man sáng rực, một cỗ uy áp cường đại từ cơ thể hắn phóng ra, cảm giác như là đang đánh về phía hai gã năm cánh thượng cấp cùng Điền Thất kia
Ba người sắc mặt đại biến, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh hãi không thể tả nổi điên cuồng huy động lực lượng trong cơ thể chống lại cỗ uy áp kia ; cỗ uy áp của Tôn Thiên làm cho người ta không thể chống đỡ còn như là muốn qui phục
Âm thanh kính khí bạo liệt truyền đến, không gian chỗ bốn người lúc đó cũng sinh ra từng đợt sóng năng lượng. Có thể thấy năng lượng tổng hợp của bốn người lúc này có thể đã vượt xa sáu đôi cánh siêu việt, khiến cho không gian đều run rẩy
" Các ngươi! Đều chết đi!" Con ngươi Tôn Thiên chợt loé lên quang mang màu đỏ theo thanh âm hắn mà phát ra. Sát ý ngút trời từ bốn phương tám hướng giờ đây cuồn cuộn hút về phía ba người giống như những thanh kiếm sắc bén xuyên thấu năng lượng phòng thủ của ba người trực tiếp đâm vào thân thể
Ba người Điền Thất đều là Tu La năm cánh cực mạnh, lực lượng bản thân đã đạt tới năm cánh thượng cấp, tuyệt đối là những nhân vật có thể so sánh với thành chỉ Tử thành. Lúc này thân thể không ngừng phun ra máu tươi, ngay cả nhíu mày cũng không thể, chỉ còn cách dùng lực lượng bản thân thối lui lại ngọn núi phía sau
Chỉ nháy mắt, ba người đã rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của Tôn Thiên. Quang mang loé lên, các vết thương trong nháy mắt đã khép lại đồng thời vẻ mặt kinh hãi nhìn Tôn Thiên đang đứng giữa trời
Không giết chết được ba người, Tôn Thiên tuy vậy cũng không có lộ ra chút nào tức giận và buồn chán, trong lòng hắn vốn đã biết ba người này rất khó đối phó. Hắn vung tay lên, trường côn màu vàng lúc trước đã rơi trên mặt đất giống như bị một bàn tay vô hình khống chế, trong nháy mắt đã nằm trong tay hắn, kim quang bắn vào không khí giống như những con độc xà đang chuẩn bị tấn công con mồi
" Tôn Thiên, đừng tưởng rằng ở đây ngươi đã tấn cấp chúng ta không cách nào đưa ngươi về, nếu không phải lúc trước thành chủ đã có lệnh không được thương tổn đến ngươi thì vừa rồi đã giết chết ngươi rồi! Còn không nhanh qui hàng cho chúng ta!" Điền Thất mặt vẫn lạnh lùng như trước nhìn về phía Tôn Thiên quát to:
" Qui hàng chúng ta, chúng ta tha cho ngươi một mạng!"
" Hừ, nhiều lời, lão tử cho tới nay đều không có nghĩ tới qui hàng người nào, vốn ta đã muốn an nhàn hưởng cuộc sống hạnh phúc cùng Y Thần, đều là vì các ngươi!" Tôn Thiên vẻ mặt cực kì căm hận chỉ vào ba người quát lạnh nói:
" Đều là các ngươi, vì các ngươi bức ta qui hàng, bức ta nghe theo lời các ngươi, lại còn không từ thủ đoạn dùng Y Thần để uy hiếp ta!"
Vừa nói trong mắt đã lộ ra hận ý như khắc vào trong tâm can, có điều hắn vẫn bình tĩnh lạnh lùng nói:
" Nếu là cứ để tự nhiên như vậy, ta là vì Y Thần cũng sẽ nhận lời! Nhưng mà ngàn vạn lần không nên, nhi tử chó má của thành chủ các ngươi đã sinh tà tâm với Y Thần, lão tử hôm nay quyết máu rửa Sa thành, Tôn Thiên ta từ nay về sau sẽ là tử địch của các ngươi!"
Ba người Điền Thất nghe thấy vậy nét mặt đều biến sắc, nhìn Điền Thất cười cười, thanh âm đê tiện vang lên:
" Tôn Thiên, Bạch Y Thần không chết, thân thể nàng mặc dù không còn trong trắng nhưng nàng vẫn còn rất nhớ ngươi, muốn nàng sống tốt nhất ngươi nên qui hàng chúng ta!"
" Qui hàng cái lão tổ tông các ngươi!" Tôn Thiên mặt mày nhăn nhó, khoé mắt chảy ra huyết lệ màu đỏ, quát to:
" Lão tử có chết cũng quyết mang các ngươi theo! A a a … để mạng lại!"
Vừa nói trường côn màu vàng trong tay hắn đột nhiên dài ra vài thước, trông giống như cột chống trời điên cuồng đập tới ba người
Điền Thất không nghĩ tới chuyện lại diễn biến thế này, thấy Tôn Thiên không còn thiết tính mạng mà lao tới, ánh mắt chuyển lạnh hướng tới hai người bên cạnh quát:
" Toàn lực ra tay, giết hắn cho ta!"
Hai gã Tu La nghe thấy vậy lập tức gật đầu toàn thân đột nhiên nóng rực, hai đạo kình khí màu đỏ từ trong lòng bàn tay hai người phát ra giữa không trung sau đó tập hợp lại hình thành một trường đao rất lớn trong nháy mắt bổ xuống
Hồng Quân đứng một bên thầm than một tiếng, tâm vừa động Hồng Quân giới nháy mắt bảo vệ trên đỉnh đầu của Tôn Thiên. Trường đao kia chạm vào Hồng Quân giới liền biến thành hư vô
Thấy Hồng Quân ngăn cản trường đao, Tôn Thiên lúc này lại không sinh đố kị gì, lãnh quang trong mắt loé lên, trường côn trong tay huyễn hoá thành trăm đạo côn ảnh đập về phía ba người
Phanh phanh phanh phanh phanh …
Thanh âm đạp vào nhục thể không ngừng vang lên truyền vào trong tai mọi người, Huống Thiên Minh nhíu mày nói:
" Hầu tử này xuống tay có chút độc ác a, trực tiếp giết chết cho rồi lại như vậy mà hành hạ bọn chúng!"
Hồng Quân mỉm cười ánh mắt lộ ra vẻ bình tĩnh, nhàn nhạt nói:
" Ngộ Không thù niệm quá sâu, nếu không cho hắn phát tác sợ rằng không lâu nữa sẽ không thể kiềm chế được tích tụ lại trong cơ thể tự bạo mà chết!"
Đối với tình hình của Tôn Thiên, Huống Thiên Minh cũng là hiểu rõ đồng ý gật đầu:
" Tiểu hầu tử trong lúc đau thương mà đột phá, căn cơ chưa vững hơn nữa trong khi đột phá tâm cảnh lại bị vi nhiễu tạo thành một lực lượng phản lại trong cơ thể, điều đó khiến không thể vận hành tốt đan điền, có chút nguy hiểm a!"
Hồng Quân lắc đầu cười nói:
" Không nguy hiểm! Thiên Minh ngươi tu luyện chính là lực lượng Tu La tộc mặc dù so với người Tu La không giống nhưng dù sao cũng đều chung một gốc mà sinh, đối với Tôn Thiên đây cũng là có tác dụng rất lớn!"
Lãnh Diễm Phỉ nghe hai người nói chuyện, tuy không rõ ý nghĩa lắm những không khỏi đoán:
" Các ngươi nói là, lực lượng trong cơ thể Huống … đại ca có thể giúp cho Tôn Thiên nhanh kích thích lực lượng trong cơ thể?"
Hồng Quân tán thưởng gật đầu cười nhìn về phía Huống Thiên Minh nói rõ:
" Lực lượng trong cơ thể Thiên Munh cực kì thuần tịnh, nếu có hắn trợ giúp Ngộ Không ổn định căn cơ sợ rằng hầu tử này lập tức cố định được cảnh giới hiện tại!"
Bên tai không ngừng truyền đến thanh âm đập vào huyết nhục, Huống Thiên Minh ngẩng đầu liếc Tôn Thiên đang trong trạng thái điên cuồng, có chút cười cười nói:
" Điều này không vấn đề gì, không nói đến hầu tử này cũng là mục tiêu mà chúng ta tới đây, chỉ cần nghĩ đến trước đây có giao tình ta nhất định không thể giương mắt mà nhìn hắn tự bạo mà chết. Chờ sau khi hắn ổn định ta sẽ dùng lực lượng trong cơ thể để giúp hắn trừ khí tức cuồng bạo, để cho hắn có thể nhanh ổn định tại cảnh giới này!"
Hồng Quân gật gật đầu, dùng một quyền đánh về phía Tôn Thiên. Tôn Thiên đang cuồng nộ đột nhiên như là bị một sợi dây vô hình kéo lại trước mặt Hồng Quân. Mà lúc này trường côn trên tay hắn vẫn như trước tản ra khí tức cuồng bạo, không ngừng phóng lên không trung, Hồng Quân và Huống Thiên Minh thấy vậy chỉ biết cười khổ
"Đủ rồi!" Huống Thiên Minh đoạt lấy trường côn trong tay Tôn Thiên, quát mạnh:
" Bọn họ đã bị ngươi đánh nát bấy, ngươi còn muốn thế nào nữa?"
Bị Huống Thiên Minh quát, Tôn Thiên lập tức sững sờ tại chỗ chi thấy ba người phía trước đã thành những đoàn thịt nát bấy, thấy Lãnh Diễm Phỉ an toàn một cỗ tình cảm âu yếm dâng lên trong lòng!
"Còn không mau khoanh chân tĩnh toạ!" Thấy Tôn Thiên đứng im tại chỗ, Hồng Quân lớn tiếng nói, một cỗ lực lượng thuần tịnh từ trong thanh âm truyền vào trong tai hắn giống như đá ném vào mặt hồ, đưa hắn từ trạng thái hôn mê trở về
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...