Trước cổng Ma Thành, Hải Huyên mặt đẫm nước mắt nhìn hai gã nam tử nức nở nói:
"Các ngươi phải chú ý an toàn, nếu đi nhanh sau một năm có thể tới được thành trì thứ hai, nhớ kĩ … nhất định phải về thăm ta!"
Ánh mắt nàng nóng rực hướng về vẻ mạt tiêu sái của Đế Tuyết Phong, trong mắt dường như mang theo chút chờ đợi
Đế Tuyết Phong mỉm cười, không có chút nào ưu sầu bi thương vẫn bình tĩnh nói:
"Nhất định, chờ ta tìm được thứ đó nhất định sẽ trở về tìm nàng, đến lúc đó ta nhất định mang nàng đi khỏi Ma thành này đến một nơi đẹp gấp ngàn lần!"
Đôi mắt xinh đẹp của Hải Huyên bỗng nhiên sáng ngời, suy nghĩ hồi lâu đột nhiên lấy từ trong người ra một cái túi hương, mặt đỏ bừng nói:
"Cái này … cho ngươi, giữ nó bên mình coi như có ta bên cạnh, không cho ngươi quên ta!"
Tâm ý của con gái! Đế Thiên Hồn vẻ mặt đầy cảm thán mỉm cười nhìn ca ca đang nhận lấy túi hương của Hải Huyên, trong lòng không chút đố kị, chỉ có điều đối với cô gái thanh tú trước mắt có chút thương tiếc
" Chúng ta đi!" Trầm ngâm một lúc, Đế Tuyết Phong nét mặt cũng đã giãn ra xoay người không hề nhìn tới khuôn mặt xinh đẹp của Hải Huyên, phất tay đi trước
" Bảo trọng!" Đế Thiên Hồn vũ động đôi cánh cũng rất nhanh biến mất tại chỗ
Lúc hiện ra đã ở cách xa ngàn thước bên cạnh Đế Tuyết Phong, hai người cùng phất cánh, mỗi một lần có thể tiến đến một ngàn thước
" Đại ca, huynh bỏ được sao?" Qua một lúc lâu, Đế Thiên Hồn nét mặt đầy nghi vấn, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Đế Tuyết Phong trong lòng cũng rất kinh ngạc
" Bỏ được cái gì? Hải Huyên? Có gì mà không được chứ? Nàng đã là người của ta, hơn nữa lại là cam tâm tình nguyện!" Đế Tuyết Phong nét mặt lộ ra vài phần tự hào, khẽ cười nói:
" Một khi đã cam tâm tình nguyện đem thân mình cho ta, như vậy bị ta bỏ cũng là phải cảm kích ta mới phải!"
" Cảm kích huynh?" Đế Thiên Hồn lần đầu tiên nghĩ đến vị ca ca này quả thật quá mức vô sỉ, chiếm được sự trong trắng của người ta rồi bỏ lại còn muốn người ta phải cảm kích, đây là đạo lí gì?
" Đúng vậy, là cảm kích!" Đế Tuyết Phong dùng tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi, tư thế cực kì tiêu sái, nhàn nhạt nói:
" Bên người ta không cần nữ nhân, các nàng đi theo ta chỉ làm cho ta phiền lòng, mà một khi ta ưu phiền sẽ không chút do dự mà khinh rẻ các nàng!"
Thấy Đế Thiên Hồn giương mắt nhìn, Đế Tuyết Phong ánh mắt phát ra một cỗ hào quang màu tím, lạnh lùng nói:
" Mà Hải Huyên cũng là một cô gái thông minh, nàng ta đã sớm đoán ra được tâm tư của ta, nếu đi theo nhất định sẽ bị ta lạnh lùng mà bỏ mặc, vì thế lúc nãy mới tiễn ta đi như vậy ít ra trong lòng nàng vẫn còn muốn chờ đợi, chờ một kết cục tốt đẹp!"
…
Đế Thiên Hồn không nói gì nhìn Đế Tuyết Phong, người đại ca này của hắn thật sự khó có thể đoán được, tâm tính quả thật rất khác lạ
"Tốt rồi, không cần nói gì nữa, chúng ta tranh thủ thời gian đến thành trì tiếp theo đi, nghe nói người Tu La ở đó càng thêm xinh đẹp. A ha, nữ nhân Tu La tộc thật tuyệt vời, ta rất thích a!" Đế Tuyết Phong lại khôi phục nét mặt háo sắc như trước, thấy Đế Thiên Hồn mồm miệng há hốc liền nói:
" Ta là tôn trọng nữ nhân Tu La tộc cho nên mới để các nàng ấy cam tâm tình nguyện, sao có thể giống như mấy người các ngươi suốt ngày dùng bạo lực, có khi lại còn chém giết nữ nhân!"
Đế Thiên Hồn thiếu chút nữa từ trên không rơi xuống, hắn bây giờ mới phát hiện nếu cùng ca ca tranh luận về vấn đề này có thể không cần quan tâm đếm nhiệm vụ nguy hiểm lần này phụ thân giao cho mà đã ngã chết rồi
Không nói gì nữa chỉ đi theo sau Đế Tuyết Phong đang hưng phấn, hai người rất nhanh bay về phía trước
Sa thành, đúng như tên gọi nó được xây dựng bên cạnh một sa mạc, chẳng những tường thành đều được tạo nên bằng cát mà phòng ốc bên trong thành cũng đều sử dụng cát ở sa mạc này xây nên
…
" A … Tôn Ngộ Không, tại sao ngươi lại ăn trộm đan dược mà Hồng Quân cho ta!" Huống Thiên Minh cực kì tức giận mặt đỏ phừng phừng nhìn vẻ mặt câng câng của Tôn Ngộ Không, đột nhiên lớn tiếng khiến Hồng Quân và Lãnh Diễm Phỉ hoảng sợ
Mà Tôn Ngộ Không hình như không để ý chút nào đến tiếng quát của hắn, miệng vẫn nhai ngau ngáu cái gì đó, nhíu mày nói:
" Tên ta không phải là Tôn Ngộ Không, ta gọi là Tôn Thiên, nhắc lại lần nữa ta là Tôn Thiên!"
" Ngươi là Tôn Ngộ Không, là cái tên hỗn đản cả ngày đùa nghịch với cái gậy kia!" Huống Thiên Minh hắng giọng, vặn vẹo, ôm mặt giận không thể lập tức đánh chết cái tên hầu tử suốt dọc đường đi luôn làm hắn bực mình này
Nhưng hắn biết, tuy có thể dễ dàng đánh chết hắn nhưng cũng chỉ có thể là nghĩ mà thôi. Trước tiên là thời điểm lúc trước tại Tu La ở nhân giới, Huống Thiên Minh và Tôn Ngộ Không cũng có chút cảm tình. Đặc biệt hắn cũng là mục đích Tần Vũ tới đây, Huống Thiên Minh sẽ không dám tổn thương đến hắn. Huống chi, còn có Hồng Quân che chở cho hắn
" Dám gọi lão tử là Tôn Ngộ Không nữa ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!" Tôn Ngộ Không đột nhiên hét lớn, vẻ mặt như là không thể nhịn được nữa nhìn Huống Thiên Minh, có vẻ rất là tức giận
" Đã sớm nói cho các ngươi lão tử không phải là cái gì cho má Tôn Ngộ Không kia! Ta tên là Tôn Thiên, các ngươi vì cái gì mà không tin ta?" Nhìn chằm chằm Huống Thiên Minh sau hồi lâu, Tôn Ngộ Không đột nhiên ôm đầu gục xuống, thống khổ nói:
" Ta là người Tu La, không có chuyển thế chó gì hết, cũng chẳng có kiếp trước, ta từ trong Tu La quả mà sinh ra, là Thiên sinh ra ta!"
Nói xong hắn giơ chiếc côn lên tựa hồ như muốn một gậy đánh chết mấy người
" Ngươi không giết chúng ta đâu! Ngươi chính là Tôn Ngộ Không, đây chính là vận mệnh của ngươi, là Thiên an bài số mệnh này cho ngươi!" Hồng Quân chậm rãi đi đến trước mặt Tôn Ngộ Không trịnh trọng nói:
" Kiếp trước của ngươi là một con thạch hầu, công pháp của ngươi chính là Kinh Thiên côn pháp, là sư phụ ngươi cũng là thúc thúc của ta truyền cho ngươi!"
" Ta đã nói là không phải!" Tôn Ngộ Không đau khổ nhìn Hồng Quân, đáng thương nói:
" Các ngươi làm ơn đừng gọi ta là Tôn Ngộ Không nữa, ta là Tôn Thiên, làm ơn!" Nói xong hắn chắp tay hành lễ, bộ dáng cực kì đáng thương
Hồng Quân và Huống Thiên Minh gặp phải tình huống này cũng cười khổ không nói gì, ngược lại Lãnh Diễm Phỉ lại cảm thấy cực kì hứng thú trước bộ dạng này của Tôn Ngộ Không, nét mặt rất buồn cười
" Tốt lắm tốt lắm, ngươi hiện tại không phải là Tôn Ngộ Không, đợi sau khi tìm được cha ta, ngươi sẽ biết!" Hồng Quân cũng không cùng hắn tranh luận nữa, dọc đường đi cũng chỉ vì chuyện này mà Tôn Ngộ Không hiện tại là Tôn Thiên cùng với Huống Thiên Minh đã cãi nhau không dưới mười lần
Tuy nói mỗi lần đều thua Huống Thiên Minh có vẻ cực kì thê thảm nhưng khí chất cuồng ngạo của hắn trước kia vẫn không thay đổi sớm đã khắc vào xương tuỷ rồi. Đấy cũng chính là bản tính của Tôn Ngộ Không kiếp trước, Hồng Quân thầm nghĩ vậy, bất giác nhìn Tôn Ngộ Không ánh mắt lại ấm lên
" Tôn Ngộ Không rốt cục là người thế nào? Vì sao cả ngày gọi ta là vậy?" Tôn Thiên tò mò hỏi
" Hắn? Hắn chính là huynh đệ tốt nhất, tính tình tuy không được tốt nhưng con người rất thẳng thắn, đối với bằng hữu cực kì thành tâm!" Huống Thiên Minh phiết phiết miệng nghe được Tôn Thiên hỏi liền đáp sau đó quay đầu chỗ khác
Hồng Quân còn lại là cười cười, đôi mắt hiện lên thần sắc tán thưởng nói:
" Hắn đối với địch nhân cũng vô cùng hung tàn, phàm là người làm hại đến huynh đệ của hắn, hắn nhất định sẽ cùng người đó liều mạng, cho dù là có thể phải trả giá bằng cả tính mạng!"
Tôn Thiên vẫn khổ não đi theo sau Hồng Quân, trong lòng không thể hiểu được bọn họ vì cái gì lại có thể nhận định mình là Tôn Ngộ Không?
" Vì cái gì mà các ngươi liền cho rằng nhất định ta là Tôn Ngộ Không?" Nghĩ đến là hỏi, Tôn Thiên sẽ không phải vì Huống Thiên Minh tu vi cao hơn hắn mà sẽ sợ hãi
Hồng Quân trầm ngâm một lúc ánh mắt nhìn về phía Nam, nơi đây chính là trung tâm của Tu La tộc, là nơi ở của Tu La nữ vương thống trị giả Tu La tộc ngày nay, hồi lâu mới lãnh đạm nói:
" Không có gì, đơn giản là nguyên hạch trong đan điền của ngươi không thuộc loại của Thiên nhân hay Tu La nhân!" Hồng Quân con ngươi loé ánh quang, như là trong đó ẩn chứa kiếp lôi, chỉ có điều là từ trong hai mắt bắn ra:
" Nguyên hạch của ngươi không phải à vì tu luyện Tu La tộc hoặc Thiên nhân tộc công pháp mà sinh ra, không lâu nữa ngươi sẽ phát hiện chính là Thiên đạo vô thường, có ngày hôm nay chính là ngươi đã phải trải qua luyện tập!"
" Ta làm!" Tôn Thiên nuốt nước bọt, quay đầu lại lạnh lùng nói:
" Đừng tưởng có thể mê hoặc được lão tử, nếu ngươi không giải thích rõ ràng, ta lập tức rời đi!" Nói xong ánh mắt lại như có vẻ chờ mong khiến Hồng Quân bật cười:
"" Không có gì, ta lại tìm được một vị huynh đệ, xem ra phụ thân ta đã ra tay chậm a!"
…
Trong khi bốn người đang nói chuyện thì Tần Vũ đã rời khỏi Thuỷ Dực thành sắp bước vào hành trình mới, phía sau là hai mươi Thiên nhân đang kiên định theo sau Tần Vũ, hoàng hôn rất nhanh nuốt lấy sắc trời
" Đại nhân, chúng ta sẽ tới thành nào trước?" Cam Vân rất nhanh tới trước mặt Tần Vũ ôn tồn hỏi
Thân thể hắn lúc này xem ra có vẻ khí thế hơn mười phần, hai trăm năm trôi qua tuy Cam Vân tiến bộ không lớn nhưng theo như con đường tu luyện của hắn có thể nghe ra đã trở nên trưởng thành nhiều lắm
Tần Vũ nhìn gương mặt của Cam Vân, trên mặt nở nụ cười hài lòng bình tĩnh nói:
" Tới Hoả Dực thành, đây cũng là thành trì cuối cùng chúng ta tìm người!"
Cam Vân gật mạnh đầu, không có hỏi gì, lớn tiếng nói:
" Tuân lệnh đại nhân!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...