Chủ phủ Tử Thành còn lớn hơn Tử Dực thành rất nhiều, chỉ là Hồng Quân cũng không biết, chỉ thấy hắn hoá thành đạo hư ảnh, quanh thân tràn ngập năng lượng vô sắc cổ quái. Tất cả thần thức chỉ có thể tiếp cận đến quanh thân thể hắn cách năm thước, mà năng lượng cổ quái kia lại có thể phóng ra mà thần thức người Tu La cũng không thể phát hiện
Lúc này Hồng Quân giống như tồn tại ở một không gian độc lập vậy, tất cả động tác người Tu La đều không thể phát hiện. Trừ phi hắn quang minh chính đại đứng trước mặt nếu không thân thể hắn ở trong sân chỉ như một thân cây hoặc là một cây cỏ nhỏ bé
Bay qua bức tường thứ nhất, Hồng Quân đứng dưới một bóng cây đại thụ to lớn ở trong góc phóng ra một chút thần thức cực kì nhỏ dọc theo bức tường về phía trước tản ra. Mà thần thức quét qua chỗ nào, tất cả cách bố trí và phòng vệ quân đều xuất hiện trong đầu hắn, hình thành một cái bản đồ cực kì rõ ràng
Thành chủ phủ này chia thành năm khu, bốn phương nam bắc đều có các khoảng sân rất lớn, ngoại trừ các góc tường và các tiểu viện ngoài ra đều là các mảng sân trống hoác, tuy nhiên đó cũng là điều đã được tính kĩ để phòng thủ, nhìn sơ qua đã có thể thấy mấy trăm hộ vệ đi tuần. Mà bốn cái sân này đều tập trung lại ở một khoảng rộng trong trung ương, chỗ này cơ hồ cũng là bị người Tu La dùng thủ đoạn để bảo vệ, ngay cả thần thức Hồng Quân muốn phóng qua đó cũng là hết sức khó khăn
Cảm nhận được đôi lúc có một cỗ uy áp truyền đến, thân ảnh Hồng Quân rất nhanh dọc theo bức tường mà di chuyển, trong bóng tối thân ảnh hắn như quỉ mị đi mà như chạy, phảng phất như một linh hồn leo lắt
Hai đội hộ vệ từ trong sân trung ương đi ra, Hồng Quân con mắt sáng ngời lắc người một cái thân ảnh đã biến mất trong nháy mắt đã xuất hiện phía trước một loạt những căn tiểu viện, thần thức lại phóng ra cảm thấy xung quanh không một bóng người
Lúc này, Thượng Phổ thành chủ Tử Thành đang ở trong đại điện, bên cạnh có hai mỹ nữ Tu La tộc hầu hạ, có vẻ như đang rất thích thú hưởng thụ
" Ngươi gọi là Tôn Thiên?" Thượng Phổ cầm trong tay chén rượu trong vắt, ánh mắt bình thản nhìn về phía một người nam tử trông có vẻ rất lam lũ, tiều tuỵ. Chỉ thấy thanh niên nam tử này hai mai tóc rát dài, đôi mắt mặc dù sâu lắng nhưng dường như rất kiên định
" Nghe nói ngươi rất lợi hại, ba cánh thượng cấp cũng phải là cao thủ năm cánh hạ cấp mới có thể bắt được ngươi!" Thấy Tôn Thiên nhìn chằm chằm mình, Thượng Phổ phá lên cười, khuôn mặt xấu xí cũng lộ ra vẻ hâm mộ nói.
Tôn Thiên hung hăng nhìn chằm chằm Thượng Phổ sau hồi lâu mới bình tĩnh nói:
" Ngươi muốn nói gì?"
" Không có gì, chỉ là muốn xem người có thể khiến thành chủ Tu La thành Điền Vũ đau đầu là nhân vật thế nào thôi, ha ha!" Thượng Phổ điệu đà cấm chén rượu, ha ha cười to chỉ vào Tôn Thiên lớn tiếng nói:
" Ba cánh thượng cấp có thể chiến thắng năm cánh hạ cấp?"
" Ngươi có muốn thử xem không?" Tôn Thiên vẻ mặt lạnh lùng, nguyên hạch trong đan điền bị phong ấn, bây giờ ngay cả với một đứa trẻ mới sinh tại Tu La giới cũng không bằng
Thượng Phổ nhìn chằm chằm nét mặt bình tĩnh của hắn, giễu cợt:
"Ngươi bây giờ xem như đã là tù nhân của Tử thành rồi!" vừa nói hắn vừa phất tay ý bảo hai mỹ nữ Tu La kia để mặc hắn mà rời đi, sau đó lạnh lùng nói:
"Biết Tử thành là nơi thế nào không?"
Tôn Thiên gật đầu:
" Biết, xem như là nơi tập hợp toàn tội nhân Tu La, là không gian bị nguyền rủa!"
" Sai rồi!" Thượng Phổ quát to, mở cửa ra nhìn lên bầu trời đen ngòm lại lớn tiếng nói:
" Tử thành là địa bàn của ta! Địa bàn của ta, hiểu không? Ở chỗ này ta là duy nhất, là chí cao vô thượng!"
"Phốc!" Nhìn bộ dáng cuồng ngạo của Thượng Phổ, Tôn Thiên nhổ toẹt một bãi nước bọt suýt nữa thì trúng mặt Thượng Phổ, giễu cợt nói:
" Đúng vậy, ngươi cũng tại chỗ này mà ngông cuồng!"
Thượng Phổ mắt trắng dã hừ nhự một tiếng, một đạo năng lượng trong nháy mắt hiện lên trước mặt hắn, trong nháy mắt đánh bay Tôn Thiên đập vào một bên vách tường
" Tại địa bàn của ta muốn sống thì đừng chọc giận ta!"
Tôn Thiên miễn cưỡng từ vách tường kia đứng lên, kiên cường nhìn Thượng Phổ, ánh mắt vẫn có vẻ miệt thị như trước
Lúc này, Hồng Quân đã vô thanh vô tức lẻn vào sân trung tâm. Đứng ở một góc tường u ám, toàn thân hắn tản ra lực lượng kì bí càng thêm đen ngòm, Hỗn Độn nguyên khí bốn phía vốn đang bình lặng như nước hồ nay đã bắt đầu chuyển động, tuy nhiên không chút nào bị đại nhân vật bên trong đại điện kia phát hiện
Sáu cao thủ! Thần thức Hồng Quân lập tức xuất ra, trong khoảnh sân này có sáu gã Tu La cao thủ! Trong lòng hắn cả kinh, không thể tưởng được tại Tử thành này, một thành chủ phủ lại có thể có nhiều cao thủ như vậy, vậy rốt cục trong Tu La tộc có bao nhiêu cao thủ?
Hồng Quân cũng có chút bất ngờ, nghĩ đến Huống Thiên Minh đang ở sân phía ngoài kia, nếu đã dò xét được lực lượng của thành chủ phủ này rồi cũng nên quay lại thôi! Vừa nghĩ hắn âm thầm thu lại toàn bộ lực lượng muốn âm thầm rời đi
Thượng Phổ lạnh lùng nhìn người phía trước khoé miệng đang đổ máu nhưng vẫn như trước giễu cợt nhìn mình, trong lòng hắn không thể hiểu được người thanh niên này tại sao lại kiên cường như thế. Đã bị mình liên tục dùng năng lượng đánh bay đi gần mười lần, toàn thân tiều tuỵ, ngoại trừ hai chân ra dường như xương cốt toàn bộ đều nứt gãy hết mà cũng có thể đứng lên được
" Nói, ngươi bằng vào cái gì có thể ba cánh thượng cấp mà đánh thắng được năm cánh hạ cấp?" Hắn căn bản không thể nào tin ba cánh thượng cấp có thể chiến thắng được năm cánh hạ cấp, khi Dạ sắc mới đưa tình hình của Tôn Thiên báo cho hắn biết thì trong lòng đã có chủ ý phải ép Tôn Thiên nói ra bí mật của hắn cho bằng được
Đối với khát vọng lực lượng, Thượng Phổ vốn là tộc nhân Tu La hiển nhiên cực kì muốn, hơn nữa hắn đang làm thành chủ Tử thành, khả năng vốn là quan trọng nhất. Trong mắt hắn tại Tu La giới này chỉ có khả năng mới có thể quyết định địa vị của một người
Tôn Thiên trong lòng cười khổ, nhưng nét mặt vẫn giễu cợt nói:
" Sao? Ngươi rất muốn biết ư?"
Thượng Phổ con ngươi sáng ngời, nói:
" Chỉ cần ngươi nói ra, ta cam đoan ngươi tại Tử thành này dưới một người trên vạn người, trong Tử thành này ngoại trừ ta tất cả tính mạng đều do ngươi định đoạt!"
Thấy vậy Tôn Thiên ha ha cười nhưng lại động tới vùng xương bị gãy, không nhịn được phun ra một ngụm máu, lạnh lùng nói:
" Ta vĩnh viễn không nói cho ngươi!"
"A!" Thượng Phổ hét lớn một tiếng dùng quyền khí đánh vào ngực Tôn Thiên nháy mắt đánh hắn bay ra khỏi đại điện, rơi xuống xa xa chỗ khoảng sân rộng kia
Hồng Quân lúc này đang muốn rời đi đột nhiên phát hiện một thân ảnh từ trong đại điện bay ra rơi bộp một tiếng ngay khoảng sân trước mặt, vẫn không nhúc nhích khiến hắn vội vàng dùng thần thức tra xét một phen
Khi thần thức hạ xuống người thanh niên nam tử kia thì Hồng Quân trong lòng đại chấn, nét mặt hưng phấn như điên cùng với thần sắc kinh ngạc
Hai bàn tay nắm chặt, Hồng Quân lời như ma thì thào:
" Ngộ Không, hắn ta là Tôn Ngộ Không!"
Thân ảnh loé lên trong nháy mắt xuất hiện trước đại điện
Thượng Phổ đánh bay Tôn Thiên thấy hắn vẫn nằm bất động trên mặt đất không nhúc nhích trong lòng không khỏi hối hận vì đã ra tay quá nặng. Vội vàng phóng thần thức muốn xem nét tình trạng của Tôn Thiên nhưng đột nhiên phát giác ra một người tướng mạo còn trẻ xuất hiện trước cửa điện, toàn thân tản ra sát khí lạnh như băng không khỏi chấn kinh
"Ngươi là ai? Sao lại tới thành chủ phủ của ta?"
Nghe được nam nhân xấu xí trước mặt nói, sắc mặt Hồng Quân đã lạnh đến cực điểm, khó coi chí cực. Chậm rãi nâng Tôn Ngộ Không đang ở trong trạng thái hôn mê dậy, không để ý đến lời nói của Thượng Phổ trực tiếp đánh vào không khí một quyền, một đạo Hỗn Độn lực tinh thuần nhất thời xuất hiện trong tay hắn
Hồng Quân đưa Hỗn Độn lực xuyên qua các đại mạch truyền vào cơ thể Tôn Ngộ Không, chậm rãi chữa trị kinh mạch cũng như xương cốt toàn thân cho hắn phảng phất không có nghe lời Thượng Phổ chất vấn
"Ngươi là loại quái vật nào sao dám đến thành chủ phủ của ta!" Thượng Phổ nhìn sau lưng hắn trống không, Hồng Quân hiển nhiên không phải Thiên nhân cũng không phải người của Tu La tộc. Trong lòng hắn vừa sợ vừa giận, sợ chính là người trẻ tuổi trước mắt này căn bản không thể phán đoán được thực lực, giận chính là người này lại không thèm để ý đến hắn, ngay cả câu hỏi của hắn cũng không để ý tới
Tôn Thiên, cũng chính là Tôn Ngộ Không mà Hồng Quân nhận định sau khi Hỗn Độn nguyên lực nhập vào trong thân thể thì kinh mạch hồi phục rất nhanh, xương đầu đã vỡ nay cũng liền hẳn, khi kinh mạch khôi phục lại thì lại bị nỗi đau đớn kích thích kêu thảm một tiếng liền tỉnh lại
Sau khi tỉnh lại đập vào mắt hắn là một thanh niên nam tử anh tuấn, chỉ thấy dường như lúc này ánh mắt hắn tràn đầy vẻ quan tâm nhìn chằm chằm mình. Trong mắt mang theo một tia phẫn nộ, không khỏi ngại ngùng nói:
" Ngươi là ai? Tại sao lại cứu ta?"
Hồng Quân ngẩn ra đột nhiên nghĩ đến trí nhớ của Tôn Ngộ Không đã bị cha mang đi, mà bản thân hắn cũng không lưu lại một chút nào, nhíu mày một lúc nhìn bộ dạng mênh mang của Tôn Ngộ Không liền nhẹ giọng nói:
" Ta là bằng hữu, ngươi có thể gọi ta là Hồng Quân, cũng có thể gọi ta là Tần Sương!"
Tôn Ngộ Không suy nghĩ một lúc lâu, vẻ mặt khó hiểu hỏi:
" Hồng Quân? Ta như thế nào lại không biết mình có một người bằng hữu như vậy? A! ngươi không có cánh!"
Hồng Quân cười hắc hắc, nắm lây Tôn Ngộ Không muốn lui về phía sau, cười khổ nói:
" Không phải sợ, ta đúng thật là bằng hữu của ngươi, bây giờ cũng không phải lúc giải thích, chờ sau khi chúng ta thoát khỏi đây sẽ kể lại cho ngươi một phen"
Tôn Ngộ Không gật gật đầu rồi đưa ánh mắt căm hận hướng tới trên người Thượng Phổ, lúc này nguyên hạch bên trong đan điền đã được Hỗn Độn lực giải trừ phong ấn. Một cỗ năng lượng mãnh mẽ giống như ngựa đứt cương đang vận chuyển rất nhanh trong cơ thể, chỉ mới di chuyển một vòng thân thể đã hồi phục hoàn toàn, một lúc sau đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong
"Ta muốn giết hắn!" Tôn Ngộ Không nhấn mạnh một câu nhìn Hồng Quân nói:
" Ngươi không nên nhúng tay vào!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...