Hậu Tinh Thần Biến

Càng đi sâu vào bên trong Tần Vũ càng hiểu được lực lượng toàn thân tiêu hao càng nhanh, phảng phất như trở lại thời khắc hồi ở Ám Tinh giới khổ tu, chỉ cảm thấy toàn thân như bị mấy ngàn tẩn đá đè nén, ngay cả hít thở cũng là điều khó khăn.

Bọn Cam Vân chỉ cảm thấy phảng phất bị một tầng năng lượng bàng bạc vây quanh, lực lượng bản thân không có sử dụng chỉ trơ mắt nhìn Tần Vũ trong sương mù, che chắn phía trước rất nhanh đi tới.

Tiếp tục đi tới trước mấy trăm dặm Tần Vũ rốt cục chống đỡ không được đứng trên một mô đất nhỏ hít từng hơi, xương cốt toàn thân đau đớn phảng phất gãy ra từng mảnh, Tinh Vân trong đan điền đã dừng chuyển động, vốn kim hạch sáng nhất nay cũng đã ảm đạm đi.

Tu vi sụt giảm a! Tần Vũ cười khổ đánh giá tình cảnh phía trước chỉ thấy nơi này nhìn qua cũng vẫn là thảo nguyên, chỉ là tầm quan sát rất ngắn, nhãn lực của hắn chỉ có thể nhìn xa được khoảng cách trước mắt trăm thước, còn lại chỉ là một vùng mông lung mơ hồ.

Hít sâu một hơi, nhìn bọn Tình Nhi đang được hắn bao quanh bởi Hỗn Độn Lĩnh vực Tinh thần miễn cưỡng cười cười nói:

"Các ngươi tranh thủ thời gian tu luyện, ta cũng muốn điều tức một phen tranh thủ khôi phục khí lực!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tình Nhi có chút lo lắng nhìn Tần Vũ, trong giọng nói mang theo sợ hãi "Vũ ca ca, huynh không sao chứ? Bọn họ tại sao lại bắt muội?"

Tần Vũ cười khổ, vì sao bắt muội ư, ngoại trừ sắc đẹp thì có thể vì sao? Từ sau khi tiến vào Tử Dực thành hắn đã có cảm giác khác thường, từ đó đến nay hắn luôn cẩn thận quan sát hành vi của Thiên nhân trong thành, nhất là đàn bà Thiên nhân tộc. Cho đến nay Tần Vũ còn không nhận thấy đàn bà Thiên nhân tộc có gì xuất chúng, thậm chí so với một người đàn bà ở Nhân giới cũng còn thua xa.

Điều này khiến trong lòng hắn vừa nghi vấn vừa bất an nhưng vẫn nghĩ tới này tất cả vẫn tại Tử Dực thành yên ổn cuộc sống, dựa theo ý nghĩ của Tần Vũ cần phải nhanh chóng đề cao tu vi, cho dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng tin tưởng sẽ có thể giải quyết.

Chỉ là hắn như thế nào cũng không thể nghĩ đến chuyện ngoài ý muốn lại tới nhanh như vậy, lại đột ngột như thế!


Cười khổ lắc đầu, lúc này hắn cũng không thể giải thích cho Tình Nhi cái gì, hai mắt nhắm lại nhất thời tiến vào trạng thái tu luyện.

Chỗ thảo nguyên phương Bắc Tử Dực thành này dựa theo Tần Vũ giải thích nếu cứ đi về phía trước rất có thể sẽ tiến vào trung ương của thảo nguyên.

Chỉ là càng tiến về phía trước áp lực trong không khí càng lớn, tới nơi này cơ hồ đã là cực hạn. Trong lòng hắn cũng đã đoán được cứ hướng về phía trước đi tới, nếu gặp Thiên nhân hẳn tu vi sẽ rất cao.

Tuy nhiên trong áp lực không khí cực lớn kia ẩn chứa Hỗn Độn lực cũng rất nhiều, tiên thiên Hỗn Độn nguyên thần của hắn hấp thu Hỗn Độn lực xung quanh có thể thấy được tốc độ dũng mãnh tiến vào thân thể.

Tinh Vân bên trong đan điền lại xoay tròn, vốn đã tiêu tán không còn năng lượng nay đã chầm chậm khôi phục.

Tần Vũ lúc này đã không còn cảm giác tiến vào trạng thái tu luyện sâu, chính là phá sau đó lại lập tức trải qua chiến đấu Tinh thần lực trong cơ thể hoàn toàn tiêu hao hết khiến cho những tạp chất Hỗn Độn lực bên trong Tinh vân hoàn toàn giải phóng ra ngoài. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Bên bờ Tử Hải ẩn chứa Hỗn Độn lực vô luận là số lượng hay chất lượng cũng đều là kém nơi naỳ rất nhiều. Tần Vũ khổ tu mười lăm năm trong cơ thể cũng không thể tránh khỏi hấp thu các linh khí tạp chất, loại linh khí này đúng là Thiên nhân vân thường tu luyện....

Mà trải qua lần giải phóng năng lượng lần này Tinh vân trong đan điền giống như một cái chén, tạp chất bên trong đã được giải trừ hết, hôm nay tinh vân thuần tịnh hơn bao giờ hết, không có một tia tạp chất.

Khí lưu không ngừng xoay quanh thân thể Tần Vũ, bọn người Cam Vân mở to mắt nhìn da tay Tần Vũ lưu chuyển lực lượng vô hình mà lại như thực chất kia trong lòng đều rất kinh hãi.

Tần Vũ lúc này cũng chưa phát hiện ra là đã lĩnh ngộ một phần của Thiên đạo tự nhiên, hắn dần dần tiến vào trong Không Minh cảnh giới nguyên thần, năm dặm xung quanh Hỗn Độn lực hoàn toàn do hắn thao túng.


Suốt ba canh giờ, Tinh Vân của Tần Vũ mới dần dần hồi phục chỉ thấy Tinh vân toàn bộ không phải màu trắng tinh khiết và li ti những hạt màu vàng nữa mà là hoàn toàn biến thành một dòng suối vô hình, có chút giống như dòng suối ở Lục đạo Luân hồi vậy.

Nếu không phải trên dòng suối có lơ lửng những điểm tinh quang Tần Vũ đã nghĩ hắn tu luyện Tinh thần công pháp sai lầm, loại tình huống này hắn chưa bao giờ nghe nói qua cũng là chưa bao giờ gặp qua.

Xa xa truyền đến một trận gió, Tần Vũ chậm rãi mở to mắt một đạo quang mang loé lên trong mắt rồi lại biến mất chẳng biết giải thích ra sao, nếu không cẩn thận nhìn sẽ không cách nào phát giác ra quang mang mỏng manh đó.

"Rốt cục cũng đã tới!" Khoé miêngh hắn xuất ra một nụ cười khỉnh, nhìn phía trước nhàn nhạt nói: "Tốc độ khá nhanh, cũng không biết tu vi hắn thế nào!"

Trầm ngâm một chút, Tần Vũ nhìn bọn người Cam Vân, nhẹ giọng nói:

"Trước tiên các ngươi ở chỗ này tu luyện, đến khi có thể thích ứng được áp lực nơi này chúng ta lại tiếp tục tiến về phía trước!"

Nhìn mọi người lộ ra vẻ khó hiểu, Tần Vũ cười cười chắp tay lại nhìn về phương xa, đôi mắt nheo lại dùng toàn bộ tin tưởng nói:

"Ta tin chắc chỉ có thông qua gian khổ tu luyện mọi người mới có thể nhanh đề cao tu vi, mà ta chắc chắn phải tu luyện gian khổ hơn!"

Ánh mắt Tần Vũ đừng ở phương xa, nhàn nhạt nói:

"Cam Vân, đưa tất cả Thiên nguyên thạch giao cho ta, ta sẽ làm cho các ngươi một chỗ tu luyện cho tốt!"


Bốn cánh, mỗi đôi phất một lần trong nháy mắt đã xuất hiện tại phía trước vài trăm thước, Kim Tư toàn lực xuất hành trong đôi mắt không ngừng tản mát ra quang mang hung ác xem xét động tĩnh phía dưới.

Nghĩ đến Tử Dực Thiên Vương sau khi thấy bộ dáng chật vật của Trịnh Triết thì tức giận phừng phừng. Kim Tư liền hiểu được mức độ nguy hiểm nên toàn thân lạnh toát! Cũng không thấy Thiên Vương có động tác gì, Trịnh Triết ba cánh ngay cả kêu lên cũng không thể, tức thời biến thành khói....

Thật sự là kinh khủng! Không thể tưởng tượng được năm cánh lại lợi hại như vậy! Kim Tu bay trên không trung nhịn không được sợ run người, đôi cánh cụp xuống thiếu chút nữa là rơi.

Trên người Tử Dực Thiên Vương lưu lại khí thế khiến cho Kim Tư vĩnh viễn không thể quên, lạnh đến tận xương cốt, cỗ áp lực khiến cho bản thân hắn không có cả ý nghĩ phản kháng.

Hừ! Tần Vũ! Không thể tưởng tượng được ngươi lại lợi hại như vậy, không có cánh cũng có thể đánh cho Trịnh Triét thê thảm như vậy, thật sự khiến ta kinh ngạc a! Kim Tư cẩn thận tìm kiếm bóng dáng của Tần Vũ một mặt thầm mắng nếu không phải mấy tên này đảo loạn thì tiểu mĩ nữ cũng về tay Tử Dực Thiên Vương và tất nhiên Tu La tộc mỹ nữ cũng vào tay mình, chẳng phải là vui mừng lớn hay sao.

Các ngươi đừng để ta bắt được! Kim Tư nghiến hàm răng ken két, một khi bắt được Tần Vũ nhất định khiến cho hắn muốn sống không được chết cũng không xong.

Phía trước là một ngọn núi nhỏ, tại bình nguyên này rất dễ thấy được. Mà trên đỉnh núi có một thanh niên nam tử anh tuấn vô cùng đang đứng.

Kim Tư quay đầu lại liếc thấy thanh niên nam tử nọ, hàn quang trong mắt loé lên, bỗng dưng quát to:

"Tần Vũ, biết điều thì giao tiểu mỹ nữ ra đây ta sẽ không cùng ngươi so đo mối hận giết người của ta!"

Tần Vũ cúi đầu hai tay cầm một khối gỗ không biết bên trên khắc cái gì, nghe được lời Kim Tư nói liền ha ha cười:

"Kim Tư, ta giết thuộc hạ của người, ha ha, ngay cả nhi tử của ngươi cũng là ta giết! Ngươi có thể làm gì ta?"


Kim Tư thiếu chút nữa thì từ trên trời rơi xuống, nhìn vẻ mặt Tần Vũ trong rong tức giận cùng cực, không dám tin nói:

"Không thế nào!"

"Có gì không thể? Hừ, giết chết hắn cũng trách bản thân hắn không biết điều, ta ở chỗ này, có bản lĩnh thì tới đây báo thù đi a!"

"@#$%^*, nhi tử ta rốt cục có phải bị ngươi giết chết?" Kim Tư sắc mặt méo mó hẳn, bạch quang toàn thân bính phát, nhìn hình dáng hắn tâm tình lúc này hẳn rất rối loạn.

"Nếu có thể ta còn muốn giết thêm một lần nữa! Nhi tử ngươi chính là do ta giết, muốn báo thù sao?" Tần Vũ cầm trong tay con dao nhỏ khắc lên phiến gỗ cái gì đó, bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt Kim Tư đang biến sắc, lạnh lùng nói: "Ta tới nay vẫn giữ một nguyên tắc... phàm là động đến huynh đệ ta, giết!"

Phiến gỗ trong tay Tần Vũ bay ra lao xuống phía dưới núi, kim quang hiện lên chỉ thấy trên phiến gỗ có khắc hai con rồng như đã thực thể hoá, loé sáng lên, kiền khôn!

Theo kim quang phiến gỗ, trên đỉnh núi phảng phất có một lực lượng vô hình quỉ dị bao trùm, lànm người ta có cảm giác không gian bị ngừng trệ thậm chí có thể nghe được tiếng hơi thở của bản thân. Tần Vũ đứng trên đỉnh núi, sát ý trong mắt hiện lên, lãnh đạm nói:

"Các ngươi hết lần này đến lần khác mạo phạm đến người bên cạnh ta, từ hôm nay trở đi ta sẽ ở tại núi này muốn xem các ngươi có bản lĩnh gì bắt được ta!"

Kim Tư con mắt giật giật, nhìn vẻ mặt tự tin thập phần của Tần Vũ trong lòng liền có chút cẩn thận. Hắn ngày hôm nay có thể có địa vị thế này ngoài khắc khổ tu luyện ngoài ra còn nắm chắc tâm tình của Tử Dực Thiên Vương cho nên mới được tín nhiệm như vậy... nhất là những việc thường ngày hắn làm rất cẩn thận, nhất là khi cùng người khác giao thủ cho tới bây giờ hoàn toàn là khi nắm rõ đối phương mới hành động, một kích trí mạng!

Mà Trịnh Triết nguyên nhân thất bại quan trọng nhất chính là khinh thường Tần Vũ, tất cả mọi người đều không chú ý đến Tần Vũ. Cũng bởi vậy Trịnh Triết mới bị Tử Dực tức giận giết chết.

Nhìn đỉnh núi đang lưu động năng lượng cổ quái lạ thường trong lòng Kim Tư có chút do dự, công pháp của Tần Vũ này nhất định không phải Thiên tộc công pháp nếu không thì tại sao không có cánh chim mà vẫn có năng lượng cường đại như vậy, nhưng nếu hắn không phải tu luyện Thiên nhân tộc công pháp thì rốt cục là công pháp gì?

Thấy Kim Tư có bộ dạng cẩn thận dò xét, Tần Vũ cũng không thúc giục trong lòng thầm bội phục người kia. Vốn tưởng rằng nhi tử chết chắc chắn người cha sẽ liều mạng mà báo thù, nhưng mà tình hình này xem ra thật sự là có chút oan uổng cho Thiên nhân bốn cánh này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui