Hậu Tinh Thần Biến

Nếu không phải là Cha hắn nguyện ý thì sao lại có thể dễ dàng đưa cha hắn tiến nhập Thiên giới như vậy? Hồng Quân nhìn lên trời, phảng phất có thể nhìn thấy Tần Vũ đang ôn nhu nhìn hắn cùng mẫu thân, trong lòng liền cảm thấy một trận ấm áp không khỏi rơm rớm nước mắt!

Nói gì thì nói, Hồng Quân cũng hiểu được chính hắn đã dùng một chút thủ đoạn đã bị Tần Vũ nhìn ra, chỉ là Tần Vũ đối với hắn vạn phần tin tưởng, tin tưởng hắn sẽ không làm hại cha mình nên mới bán tính bán nghi chuyển thế sống lại. Huống chi đối với thần nhân mà nói trăm ngàn năm ngắn ngủn thì có tính là gì, Hồng Quân cho Tần Vũ một con đường có thể trở thành siêu việt Chưởng khống giả tất nhiên là Tần Vũ phải đi thử sức một phen, cho dù không thể thành công chí ít cũng là Chưởng khống giả. Huống chi Tần Vũ mang trên mình Tu La kim nguyên bảng do tự thân máu huyết cùng tu vi ngưng kết mà thành tiến nhập lực đạo luân hồi vẫn có thể như thế mà sống lại!

Lập Nhi nhìn Hồng Quân có chút thương cảm, trong lòng rất chua xót, nàng cũng biết Tần Vũ chuyển thế sống lại không phải vì chuyện cứu bọn người Tần Tư mà là vì đuổi theo một cấp bậc tồn tại cao hơn, hoặc là có thể nói là đuổi theo vĩnh hằng!

Chỉ là điều này đối với nàng vô cùng tàn nhẫn! Trước khi hai người đến với nhau nàng cũng đã phải đợi thời gian rất dài rồi, hôm nay lại khiến nàng phải đợi chờ thêm nữa thật khiến người ta không đành lòng!

Thở dài, thu lại vẻ mặt đang thương cảm, Lập Nhi tản ra quang mang thần thánh của một mẫu thân, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt của Hồng Quân, nhẹ giọng nói:

"Mẫu thân như thế nào có thể trách con! Ta hiểu rõ cha con, nếu không phải là chàng nguyện ý cho dù là kéo đi chàng cũng sẽ không đi chuyển thế sống lại!"

Nhìn hình dáng Hồng Quân ngày càng trưởng thành, Lập Nhi cười:

"Ta nghĩ có lẽ sau khi cha con hiểu được Hỗn Độn lực mới có ý nghĩ chuyển thế!"

Hồng Quân môi run lên định nói điều gì lại bị Lập Nhi lấy tay che:

"Sương nhi, ta cũng là Thần Vương, cũng đoán ra được một chút về "Thiên", không nên tiết lộ Thiên cơ, lúc đó Cha con có thể sẽ gặp nguy hiểm!"

Hồng Quân gật gật đầu, nghĩ đến sau khi Tần Vũ chuyển thế Cổ Bàn vẫn trong tình trạng ngủ say có chút áy náy nói:

"Chỉ là đáng thương cho Cổ Bàn, chỉ vì ổn định không gian này của chúng ta hắn vẫn còn đang ngủ say!"


Lập Nhi gật gật đầu, trịnh trọng nói:

"Sương nhi, ta không biết con tu luyện công pháp gì, nhưng ta có thể khẳng định con đường phía trước của con sẽ không giống người khác, cho nên một khi đã đạt được thành công, nhất định phải báo đáp cho tốt Cổ Bàn vốn đã có ân nghĩa với Tần gia chúng ta!"

Hồng Quân sắc mặt nghiêm túc gật đầu đáp ứng, hai người lại nói chuyện mấy câu đang muốn rời đi phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu khẽ:

"Hồng Quân, ta xem ngươi giải thích thế nào! Mẫu thân, Hồng Quân hắn khi dễ con!"

Chỉ thấy La Băng đang yêu kiều đứng trên thân cây, trên mặt mang theo vẻ nữ nhân gia, không ngừng dậm chân, thoang thoảng có hình tượng của một người đã từng là bá chủ của Tu La giới!

Hồng Quân thấy thế không khỏi lắc lắc đầu, ra vẻ đáng thương nhìn Khương Lập:

"Mẫu thân, con còn muốn tu luyện...".

"Tu luyện tu luyện... tu cái đầu quỉ của ngươi á! Hồng Quân, hôm nay nếu ngươi lại bỏ mặc ta, ta lập tức cùng gia gia rời khỏi Thần giới này!" La Băng cơ hồ nói một chữ nghiếm răng một cái nói.

Tu La Thần Vương cùng La băng đã gặp gỡ, chỉ là bối phận hai người thật sự khác nhau nhiều lắm. Nhắc tới Tu La Thần Vương, Hồng Quân không nhịn được cười lại nghĩ tới tình huống lúc La Băng cùng Tu La Thần Vương gặp mặt!

Hai người gặp nhau, Tu La Thần Vương là cực kì vui vẻ, thấy hậu nhân của mình lại cùng nhi tử Tần Vũ có quan hệ hơn nữa tu vi của Hồng Quân cũng không thấp, Tu La Thần Vương lập tức ra lệnh cho La Băng gọi Khương Lập là mẫu thân...

Nhưng mà lại nghĩ tới La Băng xưng hô với bản thân mình thì như thế nào thì sau Tu La Thần Vương cũng là cười khổ không biết La Băng như thế nào có thể xưng hô với hắn, không thể gọi là tổ tông a!


Cuối cùng cũng là do Lâm Mông đề nghị La Băng gọi Tu La Thần Vương là gia gia, gọi Khương Lập là mẫu thân. Tất nhiên cũng vì vậy mà Tu La Thần Vương và Khương Lập là bình bối tương giao... Truyện Tiên Hiệp

Bối phận hoàn toàn rối loạn! Càng thêm buồn cười, vui nhất chính là Hồng Quân nay đã sắp tiến vào Thiên Tôn cảnh giới đến lúc đó không hiểu sẽ xưng hô với bọn họ như thế nào... Khi nghĩ đến vấn đề này Lâm Mông lại đột nhiên như có chuyện gì khẩn cấp nói:

"Ai da, đột nhiên ta nhớ tới tại nơi nào đó có chuyện gì, cứ như vậy đi a, ta đi trước!" Dứt lời thân ảnh biến mất!

"Uy..." Hồng Quân nghĩ tới sẽ đến một nơi thật đẹp du ngoạn, bên tai hắn lại truyền đến một tiếng thét cùng với tiếng dậm chân không ngừng, hắn mới định thần quay đầu nhìn lại đã thấy thân mẫu chẳng biết khi nào đã biến mất, cái miệng nhỏ nhắn của La Băng đang chu lên khóc ở bên cạnh.

Nghĩ đến tình cảnh bi thảm sắp tới, Hồng Quân vỗ mạnh cái trán trong lòng một trận khổ não nổi lên.

"Đại nhân, chúng ta hôm nay đi đâu?" Nhìn thôn làng trống không xơ xác trong lòng Cam Vân lại nổi lên bi thương, nơi này cũng là nơi hắn sinh ra và lớn lên, tuy nhỏ nhưng lại ẩn chứa cả kí ức từ nhỏ đến lớn!

Nhìn Cam Vân cùng bọn Lão hắc buồn bã, Tần Vũ mỉm cười nhẹ giọng nói:

"Chúng ta đi tìm người!"

Võ vỗ cái đầu bé của Tình Nhi, Tần Vũ đã có một cách, mỗi lần vỗ vỗ đầu cô bé cảm nhận những sợi tóc mềm mại lướt qua ngón tay hắn mới có thể cảm nhận được đây là thế giới thật!

Cam Vân thở sâu ra một hơi, đấm vào ngực Lão hắc, thản nhiên nói:


"Các huynh đệ, không nên khó chịu như thế! Người trong làng chúng ta ở Thạch Lâm thôn khẳng định là cực kì an toàn, như vậy chúng ta có thể rảnh tay đi làm đại sự, không nên vướng bận nữa!"

Lão hắc cũng không thua đấm vào ngực Cam Vân, lúc lắc cái đầu, gạt nước mắt nói:

"Cam Vân nói đúng, chúng ta đều là nam chi có chí hướng, không thể cứ ở mãi nơi này, hôm nay đã được thoả nguyện vọng nên vui mới phải!"

Dứt lời hắn cười ha hả, bọn Ưng Phong phía sau cũng cười to lên!

Tần Vũ cùng Tình Nhi thấy mấy người Cam Vân cười trong lòng cũng là cực kì phức tạp. Nghe Cam Vân nói ngoại trừ hắn và Lão hắc ra, nam tử gầy yếu kia là Ưng Phong, trong mọi người tốc độ phi hành là nhanh nhất, có khả năng trèo lên những bức tường rất cao!

Hai người kia là hắc bạch nam tử vốn là Hùng Ngưu và Bạch Hổ, ngoài ra người có thân hình tráng kiện như con cọp kia là Dã Hùng!

Tình Nhi hay nói đùa:

"Sao các ngươi đều là dã thú vậy!" khiến năm người một trận buồn bực.

Thấy năm người đều khôi phục lại trạng thái bình thường Tần Vũ nhìn vô tận thảo nguyên phía trước nhàn nhạt nói:

"Từ hôm nay chúng ta sẽ tiến vào vô tận thảo nguyên, nơi nào càng có nhiều cao thủ càng nhiều nguy cơ, các ngươi đã quyết định cùng theo ta xông pha chưa?"

"Thề đi theo đại nhân!" Năm người cùng đồng thanh nói, thanh âm hùng hậu truyền xa. Hoa sen một bên nở rộ, ánh mặt trời chiếu xuống tạo ra quang mang thuần khiết phảng phất như vì bọn họ mà tiễn biệt.

Lúc nãy trong thạch phòng bọn Cam Vân còn có chút lưu luyến nhưng lúc này đã chính thức cam tâm tình nguyện. Trong lòng bọn họ, bên cạnh có Tần Vũ mười lăm tuổi chỉ điểm cho bọn họ tu luyện, cũng biết người này tự mình tu luyện là không cần ai chỉ điểm trong lòng năm người thầm kính nể!

Tần Vũ hài lòng gật đầu, ngước nhìn về phía Đông thảo nguyên, nơi đó là nơi hắn đã xuất sinh tại Thiên giới, cho dù là trước kia hắn bị cha mẹ vứt tới vùng hoang dã nhưng sâu trong lòng hắn vẫn còn cảm kích!


Cảm kích vì bọn họ có thể khiến hắn thuận lợi chuyển sinh, càng thêm cảm kích bọn họ đưa hắn vứt đi mới khiến cho hắn chuyên tâm tu luyện Tinh thần công pháp....

Cứ kiên định bước tới, đạp chân tiến về hướng mặt trời, cuối cùng mọi người cũng đã thấy một cái thôn nho nhỏ, có thể nghỉ ngơi sau một chặng đường gian nan.

Trên thảo nguyên nơi nơi đều là thôn trang, nơi đây là giải đất rìa bên ngoài Thiên nhân tộc, những người ở đây đều là tu vi thấp hoặc không có hi vọng trở thành Thiên nhân bốn cánh.

Bọn người Tần Vũ đều là rất cẩn thận hơn nữa vẻ mặt như hung thần ác bá của Cam Vân cơ hồ không có trở ngại gì xuyên qua đám thôn trang, khi qua mỗi một thôn đều được tiếp đãi chu đáo khiến cho bọn Lão hắc cùng Cam Vân rất vui vẻ! Đương nhiên, trong đó Tình Nhi... được ưu đãi nhất... cũng là người vui vẻ nhất!

Nhìn hoàng hôn phía chân trời, Tình Nhi sôi nổi quanh quẩn bên Tần Vũ, thỉnh thoảng lại giả mặt quỉ nhìn Lão hắc, cực kì đáng yêu. Mà bọn người Lão hắc cũng là rất yêu quí Tình Nhi, một phần là vì cô bé còn nhỏ yếu, phần là vì cô bé quá xinh đẹp, tính cách hoạt bát, tâm địa lương thiện cho nên dọc đường đi vô luận xảy ra chuyện gì đều rất quan tâm đến cô bé!

Phía trước đã là bờ biển, có thể thấy sóng biển Tử Hải dạt dào mà trong lúc này trước mặt Tần Vũ xuất hiện một khoảng tối, chính là một cái thôn nhỏ, đương nhiên là có bọn Cam Vân thì cũng sẽ được tiếp đãi chu đáo.

"Chúng ta nhanh tới!" Tần Vũ hít sâu một hơi bình thản nói: "Các người theo sau, hai người chúng ta vào trước!"

Mặc dù không biết vì sao thoạt nhìn Tần Vũ lại trầm trọng như vậy, nhưng là hơn một tháng nay mọi người vẫn ở chung với nhau. Bọn người Cam Vân cũng nhìn ra được tâm tình Tần Vũ lúc này không tốt lắm cho nên mới gật đầu không dám hỏi!

Tình Nhi sau một tháng hành tẩu trên thảo nguyên cũng đã biết rất nhiều thứ, mặc dù tâm địa vẫn thuần phác như trước nhưng cũng đã hiểu được rất nhiều tình thế. Thấy Tần Vũ có chút không vui cô bé lền kéo hắn nũng nịu nói:

"Vũ ca ca, huynh làm sao vậy? Thôn này có gì không ổn sao?"

Nghe được thanh âm của Tình Nhi, Tần Vũ cũng đoán mọi người đều có ý vậy nhưng không có như bọn Cam Vân tưởng tượng, Tần Vũ nở nụ cười, sắc mặt bình tĩnh nói:

"Nơi này có hai người thân cũ của ta, chỉ khi nào nhìn thấy mặt bọn họ ta mới có thể vui vẻ được!"

Dứt lời hắn đi đến phía trước!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui